Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 61: Chương 61: Bỏ nhà đi bụi




Mạn Châu Sa Hoàng nhìn ông rời đi, trong con ngươi ánh lên một sự u ám có cả căm hờn, cũng có cả thất vọng.

Du Du Lan từ xa nhìn thấy thì hoảng hốt chạy về phía anh, hai tay run rẩy sờ lên gò má đã nổi lên một màu đỏ gay gắt.

“Hoàng Hoàng! Con, con có sao không?! Sao con lại nói bố con như thế?!”

Mạn Châu Sa Hoàng ngước lên nhìn bà, sự lạnh lẽo phản lên từ con ngươi khiến cho Du Du Lan bất giác mà lạnh đến thấu xương.

“Mẹ cứ kệ tôi.” Anh gạt tay bà ra rồi bước lại vào phòng, khoá trái cánh cửa.

Bà đứng ở bên ngoài cánh cửa được làm từ gỗ đàn hương mà bất lực buông xuôi.

Đến cả con mình cũng không thể khuyên can hay dỗ dành. Vậy thì làm mẹ để làm gì cơ chứ?



Khoảng mười hai giờ đêm, căn biệt thự sát ven rừng đã bị bóng đêm phủ lên một màu đen huyền ảo, giăng giăng những mảng ánh trăng gãy vụn, bóng dáng của một cậu bé bước nhẹ từ phòng ngủ tầng 2 xuống đến những bậc thang của tầng 1.

Khi đang đi, anh bước ngang qua gian phòng bếp, kì lạ là bây giờ đã là nửa giờ đêm nhưng đèn điện trong đó vẫn đang được bật sáng.

Là ai đó quên không tắt sao?

Mạn Châu Sa Hoàng bước tới nép bên khung cửa, ghé con mắt liếc nhìn.

“Quá đêm rồi mà còn đi đâu? Tính bỏ nhà đi bụi hả?”

Mạn Kỳ Tuyết đang ngồi xổm trước ngăn tủ đựng những chai rượu vang nhập khẩu, lấy một cái khui để tách nút bần ra khỏi cổ chai.

Chị ta không cần quay lại nhìn cũng có thể nhận ra Mạn Châu Sa Hoàng đang rón rén nhìn chị.

Mạn Kỳ Tuyết vứt cái nút bần sang một bên, đứng dậy ngửa cổ đặt cổ chai vào miệng uống một ngụm rồi lấy bắp tay quệt ngang, vừa xoay người về phía anh.

“Chị mày nói có đúng không?”

Mạn Châu Sa Hoàng hơi nheo mắt lại, chăng có vẻ gì là ngạc nhiên cứ như anh biết chắc rằng thể nào Mạn Kỳ Tuyết cũng nhận ra anh đang đứng đó.

Thấy anh cứ nhìn chăm chăm vào mình, vừa bày ra cái vẻ mặt chán đời, Mạn Kỳ Tuyết chỉ thở dài, hất một lọn tóc đang vướng lấy trước ngực ra sau lưng.

“Trẻ con bồng bột. Về lại phòng đi. Bố mà biết mày ra đây sẽ lấy roi quật nát chân mày ra đấy, đến lúc đó đến chị cũng không bênh nổi đâu.”

“Bố cũng sẽ làm vậy nếu biết chị uống trộm rượu đấy.”

Mạn Kỳ Tuyết híp mắt nhìn anh, chu miệng nói.

“Mày thì biết cái gì? Chị đã được cho phép uống rượu rồi đấy nhé.”

“Trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi không được uống rượu. Còn chị chỉ mới 17 mà thôi.” Mạn Châu Sa Hoàng vừa nói vừa lắc đầu: “Kể cả khi chị được phép uống, nhưng mà uống vụng trộm trong đêm cũng sẽ được đầu gậy của bố thơm cho mấy nhát.”

Mạn Kỳ Tuyết chỉ hừ một tiếng, uống thêm một ngụm rượu nữa, xong đặt chai rượu lên bàn ăn, xuẩy xuẩy bộ váy trắng rồi tiến lại gần chỗ đứng của Mạn Châu Sa Hoàng.

Mới chỉ là 17 tuổi nhưng chị đã sở hữu một nhan sắc rất bắt mắt.

Đôi mắt phượng màu hổ phách ẩn dưới hàng lông mi dài mềm mượt che đi một nửa con ngươi càng khiến cho chị tăng thêm độ huyền bí.

Mái tóc vàng ánh bạch kim uốn lượn ở đuôi tóc chảy dài từ vai xuống đến thắt lưng.

Bộ váy ngủ hai dây màu trắng càng làm nổi bật cho nước da trắng trẻo và dáng người thon mảnh, nhưng ngực, mông, đùi thì lại rất đầy đặn.

Không những thế, chị còn cao 1m8, ứng với Mạn Châu Sa Hoàng 12 tuổi bây giờ thì anh chỉ cao đến ngực chị.

Mạn Kỳ Tuyết hơi khom lưng xuống sát mặt với Mạn Châu Sa Hoàng, hai tay đặt lên hai vai anh.

“Mày muốn đi ra ngoài thật hả? Giờ mày đã 12 tuổi rồi thì phải biết những nguy cơ mà mình sẽ gặp phải nếu ra ngoài rừng vào lúc này. Tỉ như gặp phải bọn lưu manh thì xách định xong đời đi. Còn chưa nói đến thú dữ săn đêm nữa.”

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn chị.

“Em biết. Nhưng em không muốn ở lại đây.”

Mạn Kỳ Tuyết không vui mà tặc lưỡi một cái, chị thả anh ra rồi quay lại ngồi lên bàn ăn uống rượu tiếp.

“Sau đêm nay không thấy mày về, chị sẽ bảo với bố.”

Lúc này anh đã bước ra đến cửa chính của căn nhà, khẽ khàng vặn tay cầm.

“Chắc chị sẽ phải gọi thêm cả cảnh sát nữa đấy.”

Rồi đóng cửa lại.

Rảo bước băng qua cánh rừng lúc nửa đêm, Mạn Châu Sa Hoàng bắt đầu cảm thấy hơi hối hận khi không mặc thêm một chiếc áo khoác.

Gió đêm lạnh lẽo lùa vào từng tán cây, sà xuống sát mặt khiến cho anh rùng mình lên mấy cái.

Cộng thêm cả không gian mờ tối đến cả khi dơ cả bàn tay cũng chẳng nhìn ra năm ngón này nữa, càng thêm khiến cho lòng người cảm thấy bất an.

Mạn Châu Sa Hoàng cẩn thận nhớ lối để đi ra thị trấn lớn, bỗng anh tắt đèn pin đi, nhanh chóng lủi vào trong một bụi cây rậm rạp gần đó.

Từ xa vang lên tiếng trò chuyện và bước chân lộn xộn của hai người đàn ông.

Mạn Châu Sa Hoàng cố gắng để cho sự tồn tại của mình ẩn đi được nhiều nhất có thể, bắt gặp người khác ở trong đêm khuya chỉ có thể là những kẻ khả nghi.

Dù hai người đàn ông đó nói chuyện rất khẽ, những anh cũng có thể nghe được một số từ, trong đó có “kế hoạch bắt cóc trẻ em để tống tiền“.

Càng không hiểu kiểu gì khi chúng còn dừng chân ở rất gần chỗ mà anh đang núp nữa.

Mạn Châu Sa Hoàng cẩn trọng nhằm vào lúc mà bọn chúng đang không chú ý đến, liền rón rén không phát ra tiếng động để lách người ra xa.

Nhưng cuộc đời vốn là một nơi dung túng cho những cái bất công khi một con sóc trên cây trượt chân ngã xuống bụi rậm gây ra các tiếng loạt soạt rất lớn, còn ở ngay trước mặt Mạn Châu Sa Hoàng nữa.

Lũ bắt cóc giật mình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy anh.

Lời tác giả:

Mạn đại lão gia: Xuất hiện nhõm một lần.

Mạn Trạch Lăng: Ông bố khắc khe.

Du Du Lan: Người mẹ bất lực.

Mạn Kỳ Tuyết: Mạn Châu Sa Hoàng luôn khuyến khích chị súc nước miệng.

Mạn Châu Sa Hoàng: Chúa tể hồ đồ, ông hoàng đen đủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.