“Hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời, nắng không gắt mà còn có gió nhẹ thoảng qua, rất phù hợp để ngồi ở nhà với một tách cà phê thơm ngon.”
- Nhật kí phế chân ở nhà cùng Bạch Thi Tịnh -
Cậu nhấp một ngụm cà phê, thảnh thơi xem bản tin thời sự buổi sáng.
Vì chân cậu bị bỏng nên không thể đi lại được, đành phải xin nghỉ ở nhà hai tuần không đi làm.
Đến cả tên trưởng phòng Thẩm cũng không khỏi kinh hãi thốt ra rằng cậu thật có duyên bị thương ở chân a!
Hết bị gãy xương rồi lại đến bỏng. Chẳng hiểu tại sao chân cậu còn chưa nát.
Thôi thì chắc là do ăn ở.
Kệ gã.
Trước hết cậu đang có một kì nghỉ rất thoáng.
Ngày giữa tuần thảnh thơi trong khi Bạch Thường Hi đã phải vác xác đi học, Liễu Huệ Di có hẹn đến bệnh viện khám bệnh.
Thế nên trong nhà chỉ có cậu, Bánh Bao... và HẮN.
“Ha ha ha!” Mạn Châu Sa Hoàng bế bổng Bánh Bao dơ lên cao, vừa cười đùa với nhóc: “Em bé thích được ở trên cao nhỉ? Lớn lên muốn làm phi công có phải không?”
“Hi ông! Yay! (phi công)” Bánh Bao cười đến hai mắt híp vào với nhau như hai vệt chỉ đen đen, vừa vẫy vẫy tay chân thích chí gọi tên anh: “Sa Hoàng! Sa Hoàng!”
Bạch Thi Tịnh ngồi ở trên ghế nghe Bánh Bao nói vậy thì đau lòng không chịu nổi.
Tại sao đến tên cậu ẻm nó còn đọc ngọng, vậy mà với một người mới tiếp xúc gần đây lại nói sõi đến như vậy?!
Bạch Thi Tịnh không muốn nhìn hai người họ đùa vui với nhau, bèn đặt cốc cà phê lên bàn lấy báo ra để đọc.
“Bạch thiếu.” Tạ Minh Thành sau khi tìm một nơi đỗ xe bây giờ mới bước vào nhà, vừa được cậu mời ngồi xuống đã lấy luôn một chiếc túi vuông để đến trước mặt cậu: “Đây là bánh nướng nhân đậu đỏ, thiếu gia muốn tặng cậu.”
Bạch Thi Tịnh ngớ mắt ra nhìn nó, một cảm giác ngán đến tận cổ không biết nói như thế nào.
Cậu hối hận rồi, đáng lẽ ra hôm đó cậu không nên làm vậy.
Lúc đang ngồi ở trên xe cứu thương chờ người đến đón, Bạch Thi Tịnh thấy từ xa Mạn Châu Sa Hoàng vội vàng chạy tới, đến cả hai cúc áo trên cùng còn chưa kịp cài lại để lộ một bờ xương quai xanh cường tráng toát ra hormone vô cùng nam tính.
Thấy anh như vậy, bỗng cậu rảnh quá sinh nông nổi, ôm người kêu đau rất thảm thiết khiến cho Mạn Châu Sa Hoàng cuống quýt cả lên.
Khi anh đến gần thì Bạch Thi Tịnh ôm chầm vào người anh, úp mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh mà mếu máo, đòi ăn bánh nướng đậu đỏ mới hết đau được.
Thế là... Từ hôm đó trở đi, sáng nào anh ta cũng gửi cho cậu một hộp bánh nướng đậu đỏ, bón cho Bạnh Thi Tịnh ăn đến bây giờ cứ thấy bánh nướng là co giò bỏ chạy.
Tạ Minh Thành để hộp bánh trên bàn. Chỉ là một hộp bánh thôi nhưng vỏ ngoài của nó được phủ nhung đỏ rất sang trọng, những chi tiết nổi, tên và hãng bánh được trang trí công phu.
Bạch Thi Tịnh nhìn nó, khóe môi giật giật.
“Cớm... Cớm ơn. Quý hóa quá...” Cậu không muốn tập trung vào hộp bánh ấy nữa, cố gắng để chuyển chủ đề.
“Hôm nay cậu Tạ cũng đi cùng Sa Hoàng sao? Bình thường toàn là Hibicus.”
“À, vâng.” Tạ Minh Thành nhấc tách trà mà Bạch Thi Tịnh rót cho: “Tôi là vệ sĩ kiêm tài xế của Mạn gia mà. Hôm nay anh Hibicus có việc bận nên tôi chở thay anh ấy.”
“Ồ... Hơ hơ.”
Đường đường chính chính là biểu thiếu gia của họ Mạn, vậy mà làm tài xế. Mấy kẻ giàu lắm người lập dị thật.
Ngồi chơi được một lúc, bỗng điện thoại trong túi áo của Tạ Minh Thành rung lên.
Cậu ta mở hộp thư xem tin nhắn được gửi đến rồi báo lại với Mạn Châu Sa Hoàng.
“Thiếu gia, anh Hibicus nhắc ngài đã đến giờ phải ra công ty rồi.”
Mạn Châu Sa Hoàng đang bận mải trêu đùa cùng với Bánh Bao, rất không vui mà nói.
“Tôi mới chỉ đến đây được một lúc thôi mà, phải không Bánh Bao? Cho anh ở lại đây chơi thêm tí nữa...”
“Đi làm đi.”
Bạch Thi Tịnh nãy giờ ngồi ở ghế sô pha chiếu thẳng tia mắt buốt giá về phía anh.
Mạn Châu Sa Hoàng nghẹn họng trước sự xua đuổi phũ phành của cậu. Đôi mắt rũ xuống đáng thương như một người chồng bị vợ mình ghét bỏ.
“Đi mà, Thi Tịnh, anh muốn...” Mạn Châu Sa Hoàng chuyển sang công cuộc nài nỉ.
“Đi. Làm. Mau!” Nhưng Bạch Thi Tịnh đã gạt phắt đôi mắt tội nghiệp của anh sang một bên.
Biết thế nào cũng không thể xin được cậu, Mạn Châu Sa Hoàng đành thở dài, một bàn tay lớn che đi đôi mắt của Bánh Bao đang ngồi ở trên đùi cậu.
Tiếp theo đó, Bạch Thi Tịnh cảm nhận được hai bên cánh môi mình được một thứ gì đó mềm mềm bao lấy.
Khiến cho cậu không kịp trở tay.
Anh hôn lấy môi cậu, hơi ấm nóng phả ra từ anh khiến cho đầu óc cậu tê râm ran.
Một vị ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi, cùng lúc khiến cho cả hai phải thích thú.
Khi nụ hôn ngọt ngào kết thúc, Mạn Châu Sa Hoàng tận hưởng nhìn khóe mắt hơi ửng hồng diễm lệ của cậu, không nhịn được hôn lên trán cậu thủ thỉ bằng một giọng trầm ấm vô cùng có từ tính.
“Anh đi làm đây.”
Bạch Thi Tịnh khẽ đảo mắt nhìn Mạn Châu Sa Hoàng đi ra đến cổng, chỉ hứ lên một tiếng mà không biết rằng, má cậu đã nóng lên đỏ bừng lên từ lúc nào.
Bỗng thấy Bánh Bao ngơ ngác nhìn xuống bụng dưới của mình, Bạch Thi Tịnh khó hiểu cũng nhìn theo xuống dưới, chợt giật mình mà lấy tay che lại.
Chết cậu rồi!