Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 37: Chương 37: Cô độc




Bạch Thi Tịnh lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại, phản hồi tin nhắn bằng một dòng chữ.

Bạch Tinh Tịnh: [Cái đồ rảnh rỗi.]

Ngay giây sau, Mạn Châu Sa Hoàng gửi lại một emoji mặt cười kèm theo một dòng tin nhắn.

Số lạ: [Em biết tôi là ai sao?]

Bạch Thi Tịnh: [Ngoài cái đồ rỗi hơi như anh thì còn ai khác?]

Cậu đổi lại biệt danh cho anh là “Mạn Thị Hoàng”, đau đầu khó hiểu tại sao người này lại biết được số điện thoại của mình.1

Bạch Thi Tịnh: [Này.]

Mạn Thị Hoàng: [Sao thế?]

Bạch Thi Tịnh: [Tại sao anh biết được số liên lạc của tôi vậy?]

Từ sau khi học hết năm cuối đại học, cậu nhớ là mình đã đổi sim điện thoại, số máy được lưu trong danh bạ cũng rất ít, hầu như đều là những người quen gần gũi sau tốt nghiệp.

Cậu không hề nói cho anh biết số điện thoại của mình. Vậy thì tại sao?

Qua một lúc lâu, Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhắn “À.” một tiếng, bảo là điều tra một chút là sẽ ra ngay ấy mà.

Bạch Thi Tịnh đen cả mặt lại.

Bạch Thi Tịnh: [Rốt cuộc anh đã điều tra những gì về tôi thế?!]

Mạn Thị Hoàng: [:))))))))]

[Tất cả.]

Chỉ với hai chữ “tất cả”, Bạch Thi Tịnh bất giác mà lạnh sống cả lưng.

Não bộ cậu trong vô thức thấy toàn bộ mọi ngóc ngách trong căn nhà như đang gắn camera quay lén của anh.

Bên ngoài vườn thì có một vài tên được Mạn Châu Sa Hoàng thuê để theo dõi cậu.

Dù biết chuyện này không có thật nhưng cậu vẫn cảm thấy gai góc cả người, gió giữa thu như mùa đông về sớm phả vào cổ gáy cậu, lạnh đến thấu xương.

Bạch Thi Tịnh vụt dậy, vội vã chạy đi đóng hết rèm cửa sổ tầng một lại.

Hành động buồn cười này khiến cho Bạch Thường Hi không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt kì thị.

Mạn Thị Hoàng: [Em đang làm gì thế?]

Bạch Thi Tịnh: [Chuẩn bị ăn cơm.]

Mạn Thị Hoàng: [Ồ, vậy sao? Tôi thì đang đi tắm.]

[*đã gửi kèm một ảnh*]

Bạch Thi Tịnh tò mò mở thử bức ảnh ấy ra xem, nhưng chưa đầy một giây sau đó, cậu đã block luôn cả số điện thoại của anh.

Con mẹ nó thật chứ! Tên ấy vậy mà gửi cho cậu hình cái đó đó ạ!

Bạch Thi Tịnh bất chợt đứng lên, vào phòng bếp lục ngăn tủ tìm cồn 90 độ để rửa mắt.

Dù nó không được chụp quá sát, chỉ là ở loanh quanh vùng bắp chân và một bên eo thon dài cứng cáp, nhưng… nó khiến cậu nhớ đến cái đó.

Cái đó…

Cái thứ to và… khủng bố!

Còn rất thô nữa!

Ôi trời ạ. Ngày mai cậu phải đến nhà thờ xin nước thánh để rửa mắt mới được.

Trong khi Bạch Thi Tịnh đang khổ sở tìm cách để cái hình ảnh đó bay ra khỏi đầu óc, thì Mạn Châu Sa Hoàng ngâm mình trong một bồn tắm sứ trắng cao cấp, bụm miệng cười tủm tỉm.

“Lỡ gây chuyện rồi. Khi nào phải đi xin lỗi em ấy mới được.”

Anh ngâm mình thêm một lúc nữa, nhìn cái bồn tắm được đặt trên những phiến gạch hoa đắt tiền, trong một căn phòng rộng bằng phòng khách thường dân, có thân đèn điện được ráp bạc, vòi hoa sen hợp kim bóng trong phản lại ánh sáng, cảm thấy có chút trống trải.

Mạn Châu Sa Hoàng thở dài một hơi, cả thân người săn chắc đứng lên rời khỏi mặt nước.

Tuỳ tiện với tay lấy chiếc áo tắm gần đó mà quấn quanh người.

Xong, anh bước ra khỏi cửa phòng tắm, tiến đến tủ quần áo được đặt trong góc phòng mà mở ra, thấy trong đó chỉ toàn là những bộ vest âu màu đen hoặc màu xanh sẫm, ngoài ra không còn thứ khác.

Cẩm thận lựa đồ một chút, anh chọn một chiếc áo sơ mi sọc kẻ màu trắng, khoác bên ngoài một áo ghi lê xanh sẫm, thắt cà vạt màu đỏ tía cũng sẫm màu, mặc một chiếc quần âu đồng màu với áo ghi lê, đôi giày da đen bóng bẩy trơn tru được đeo vào gót giày của một người đàn ông quyền quý.

Tất cả đều là những món đồ rất đắt tiền được may riêng chỉ để dành cho anh.

Đến cả cúc áo trước ngực cũng được gắn kim cương 4.2 carats.

Sau khi đã chuẩn bị xong, Mạn Châu Sa Hoàng cầm lấy chiếc cặp tap được để ở trong bàn làm việc bước xuống tầng dưới của căn biệt thự.

Sắc mặt lạnh nhạt luôn tỏa ra những đợt khí lạnh dọa cho người khác phải luôn nể sợ mà tránh xa anh 5m.

Nhưng, vẫn có những kẻ ngu ngốc làm liều dám tiến sát lại gần anh.

Dĩ nhiên, kết quả mà người đó nhận lại chẳng mấy tốt đẹp.

Trường hợp may mắn nhất thì giữ được mạng, nhưng không phế tay phế chân thì phát điên cả đời.

Tiếng đế giày vang lên không nhanh không chậm ở trên hành lang, nhưng lại khiến cho tất cả những người hầu trong nhà phải đứng im, không dám ho he lên tiếng hay nhúc nhích cử động chân tay.

Những chùm đèn điện tỏa ánh sáng vàng nhạt trên trần nhà chảy dài trên vai áo chủ nhân của toà dinh thự, sáng lên những nét góc cạnh không góc khuất, đẹp hoàn mĩ của anh.

Nhưng vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa một sự chết chóc đến lạnh người.

Mạn Châu Sa Hoàng đi qua dãy bàn ăn được làm bằng gỗ sồi dài đến 3m, ở đó có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi đợi trước những món ăn được làm bởi những đầu bếp cao cấp.

“Sao mẹ không ăn cơm?” Mạn Châu Sa Hoàng không mặn không nhạt lên tiếng, nhưng ánh mắt không nhìn bà mà vô cảm, hờ hững bước qua.

“Mẹ đợi con xuống cùng ăn.”

Du Du Lan cũng không quay lại nhìn anh, khuôn mặt tuyệt đẹp phản nghịch lại với tuổi tác chỉ ánh lên một chút buồn bã.

Dường như, sự lão hoá đã lãng quên mất bà.

“Con không ăn. Bây giờ phải đến công ty để giải quyết nốt một số văn kiện. Lần sau hãy cắt bớt khẩu phần của con đi, không cần phải chờ.” .

||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||

Anh đi qua cánh cửa chính đã được người hầu mở ra sẵn, lái một chiếc xe thương vụ màu đen tiến thẳng vào trong bóng tối.

Du Du Lan ngồi yên lặng thêm một lúc rồi đứng dậy bỏ đi.

Trong toà dinh thự bây giờ chỉ còn một mình bà.

Mạn Châu Sa Hoàng thì vừa mới đi khỏi, Mạn Kỳ Tuyết đã đi đóng phim với đoàn, chồng bà thì đã bay sang Mĩ quốc để gặp mặt bạn bè.

Sẽ không phải nói quá khi bảo rằng Du Du Lan hiện đang rất cô độc.

Bà rảo lên tầng, truyền lệnh xuống cho người hầu.

“Thu dọn hết đi. Ta không muốn ăn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.