Gã đàn ông đau điếng mà run lên cầm cập, tay còn chẳng nổi sức lực để cầm lấy cây gậy.
Dường như hắn không hề cam lòng một chút nào mà câng miệng đối lại.
“Bọn khốn chúng mày ở với nhau, qua lại với nhau mà con đ* kia lại lừa gạt tao! Đêm nay tao sẽ giết hết lũ chúng...”
“Mày dám nói em tao là gì cơ?”
Hắn còn chưa kịp nói hết cả câu thì Bạch Thi Tịnh đã nhằm vào mặt hắn một cú đấm như đeo tạ mà đánh.
Sống mũi hắn bị đánh đến dập vào sát với miệng, xương mặt rạn nứt.
“Đừng có mà tránh. Tội ác của mày không thể tha thứ được đâu. Một tên đàn ông mà lại hành hạ với một cô gái, hèn hạ không còn gì để nói. Mày còn đánh cả tao nữa là...”
Tại sao...?! Một tên ẻo lả, mảnh khảnh như cậu đào đâu ra một thứ sức mạnh khủng khiếp như thế này?!
Mà hắn gầy hơn cậu cơ mà? Suy ra cậu là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Hắn không sai.
Cậu cũng có tội! Hắn không có tội!
Hắn chỉ đang tự vệ mà thôi!
Bám víu theo suy nghĩ ấy mà tên đàn ông lảo đảo chạy về phía cậu, nắm tay run rẩy của hắn dơ lên.
Nhưng còn chưa kịp hạ xuống thì một bên chân hắn bị cậu sút vào đến rạn cả xương.
Hắn ngã quỵ xuống đất, từng cơn đau đớn ập đến như sóng lớn vỗ vỡ bờ đê.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Đau quá! Đau quá! Tại sao lại đau đến như vậy?!
Bạch Thi Tịnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn một thứ gì đó ghê tởm lắm.
Bất cứ những ai mà không biết thân biết phận, phạm vào những thứ thuộc về cậu, cậu đều xem chúng không phải là con người.
Bạch Thi Tịnh xách cổ áo hắn nhấc lên, đôi mắt màu máu giăng giăng những sợi tơ đỏ nhìn thôi đã thấy rợn người.
Cả thân người cậu bị bao phủ trong bóng tối... Không. Là bóng tối phát tán ra từ người cậu làm nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh mới đúng.
Tên đàn ông biết mình cuối cùng cũng không thoát được, hai bên lòng bàn tay run run chắp vào nhau, yếu ớt cầu xin cậu tha thứ.
Nhưng vốn một kẻ thần kinh thô như hắn cũng có thể nhận ra cậu hoàn toàn không hề xem lời hắn nói ra gì.
“Im miệng lại. Từ giờ trở đi chỉ được phép trả lời những câu tao hỏi.”
“V, vâng...!”
Hắn khiếp sợ đến mức không thể phản kháng, chỉ còn biết thuận theo cảm xúc của cậu.
“Tại sao mày lại theo dõi em gái tao?“.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Nhận được câu hỏi của cậu, dường như lại e ngại mà hắn ngắc ngứ không nói nổi một câu, liền nhận phải một cái tát như roi da của cậu, mới sợ hãi mà nói ra.
“Là... Là từ trên một trang mạng xã hội. Tôi thấy ảnh của cô ấy... rồi bắt chuyện...”
Nghe thấy cậu bảo hắn mở điện thoại cho cậu xem, do dự mãi mới hai tay lùng bùng như cọng bún dơ điện thoại đến trước mặt cậu.
Bạch Thi Tịnh mở vào trang mạng như hắn trình bày, lướt đến một bài đăng có hình ảnh của cô.
Tài khoản đăng lên là một tài khoản ẩn danh, góc ảnh chụp nhìn là biết đây là ảnh chụp trộm, chụp hình Bạch Thường Hi đang từ cổng trường đi ra.
Cậu mở vào mục tin nhắn của hắn với tài khoản ấy.
Bỗng nhiên khuôn mặt cậu đen lại, tức giận đến nghiến chặt cả răng.
Người đăng bức ảnh này nói với hắn nếu trả một khoản tiền sẽ đưa cho hắn thông tin và địa chỉ nhà cô.
Trước đó còn có những người khác cũng đã đặt tiền đặt cọc nhưng không nhiều được bằng hắn. Giống hệt như một trang mạng đấu giá vậy.
Nhưng “mặt hàng” đấu giá của bọn chúng lại là em gái cậu - Bạch Thường Hi!
Bọn chúng xem cô chẳng khác nào một món đồ vật mà thi nhau trả giá, thi nhau giành giật, đó là điều khiến cho Bạch Thi Tịnh không tài nào mà kiểm soát được cảm xúc của mình lúc bấy giờ.
...
Mạn Châu Sa Hoàng gấp gáp chạy vào bệnh viện, tìm quanh mấy dãy hành lang mới thấy Bạch Thi Tịnh đang ngồi trầm tư trước một căn phòng.
Trên đầu cậu quấn một dải băng gạc màu trắng, áo sơ mi thì loang lổ màu máu, dáng ngồi của cậu hơi khom xuống, nhưng nhìn tổng thể thì cậu không có vấn đề gì quá lớn.
Anh như với bớt đi được phần nào sự sợ hãi trong lòng.
Khi nghe tin cậu và Bạch Thường Hi vào bệnh viện, Mạn Châu Sa Hoàng đã phải tạm gác chuyện công ty mà chạy xe tới chỗ cậu, vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần.
“Thi Tịnh.”
Mạn Châu Sa Hoàng đi đến trước mặt cậu, những vệt mồ hôi nhễ nhại chảy thành dòng xuôi từ trên trán rơi xuống đáy cằm thon đầy đặn.
Khuôn mặt tuấn tú cả mười phần đều là những nỗi lo hướng về người con trai đang ngồi bên phía đối diện.
Bạch Thi Tịnh ngước lên nhìn anh, rồi lại vỗ vỗ vào một chiếc ghế chờ ở bên cạnh.
“Ngồi với tôi.”
Anh nghe theo cậu ngồi xuống, lập tức Bạch Thi Tịnh dựa đầu vào vai anh, dáng vẻ rất mệt mỏi mà nhìn vào phòng bệnh trước mắt, nơi mà Bạch Thường Hi đang nằm.
Mạn Châu Sa Hoàng hiểu được nỗi niềm ấy của cậu, nhẹ nhàng khoác tay ôm cậu vào lòng.
“Không sao nữa đâu, con bé đã được điều trị bằng phục vụ cao cấp nhất. Đã có anh ở đây rồi. Nếu có gì rắc rối cứ nói với anh, anh sẽ giúp em giải quyết chúng.”