Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 4: Chương 4: Không muốn cởi áo (H+)




Sau khi biết Mạn Châu Sa Hoàng có ở trong khách sạn này, Bạch Thi Tịnh đã tìm đến một nhân viên phục vụ đang bê rượu lên phòng anh, ngỏ ý muốn làm hộ thay cho người đó.

Đứng nép bên cửa rất âm thầm và kín đáo, nào ngờ vẫn bị phát hiện và bị đẩy vào trong hoàn cảnh diễn ra nhanh như chong chóng này.

“Hà... Hà... Hư ức... Ưm!”

Mạn Châu Sa Hoàng điên cuồng gặm cắn lấy bờ môi thon mảnh của cậu, cậy răng, luồn lưỡi vào cơ miệng của Bạch Thi Tịnh, khấy đảo khoảng trống trong miệng cậu.

Không biết có phải do hơi rượu từ Mạn Châu Sa Hoàng ảnh hưởng hay không nhưng đầu óc của Bạch Thi Tịnh bắt đầu quay cuồng, chân tay bủn rủn, mềm oặt như cọng bún.

Bàn tay không yên phận nọ tiến đến lột bỏ từng manh áo đang che mất cơ thể của cậu thanh niên xinh đẹp đang nằm dưới.

“Đ, đùng! Đừng cởi áo của tôi ra!” Bạch Thi Tịnh hốt hoảng khi thấy anh đang có ý định lột sành sạch sanh trên ngưòi cậu.

“Không cởi áo thì làm kiểu gì?” Mạn Châu Sa Hoàng khó hiểu.

Đối diện với ánh mắt sốt ruột vừa cố gắng kiềm chế cơn d*c vọng mãnh liệt của anh, Bạch Thi Tịnh ấp úng nói, tránh ánh mắt sang một bên khác.

“Tại sàn nhà lạnh quá. Với cả... không muốn.”

Toàn bộ ánh nhìn của Mạn Châu Sa Hoàng đều xoáy vào người cậu. Vì không muốn để làm hỏng mất tâm trạng, anh mới bất đắc dĩ không cởi áo cậu ra.

Cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát, lột đồ dưới của cậu ra cũng đủ rồi.

Mạn Châu Sa Hoàng dùng bàn tay rắn chắc của mình nhẹ nhàng xoa nắn vành tai rồi lia dần xuống chà xát bờ môi màu hồng đào của cậu đã bị anh hôn đến cho sưng phù.

Ngón tay anh vừa rời đi, đôi môi anh đã lại tiếp nhận lấy cánh môi của cậu, mút lấy những mật ngọt từ cơ thể cậu.

Xong, anh trườn dài xuống dưới, cánh môi lại va chạm lên phần cổ da trắng nõn của cậu, xuống đến chỗ xương quai xanh, luồn xuống đến bờ bụng phẳng, dừng lại ở bên ót eo, để lại trên cơ thể cậu những vết xanh đỏ ám muội.

Vì bị nhột, Bạch Thi Tịnh không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, hòa cùng với tiếng thở dốc của Mạn Châu Sa Hoàng.

“Ư... ưm! Anh... Nhột...!”

Mạn Châu Sa Hoàng liến nhẹ lên mi mắt của Bạch Thi Tịnh, ánh mắt anh có một sức mê muội khó tả ân cần nhìn cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Cánh tay kia thôi vờn nghịch với đầu nhũ hoa, bắt đầu mon men xuống dưới tìm lối vào của nụ hoa màu hồng phấn nở ở trên vách đá.

“A...! Không! Đừng... đừng động vào... ức... vào đó...! A...”

Bạch Thi Tịnh giật mình, da mặt rộ lên một màu đỏ mất tự nhiên, thân nhiệt cũng dần trở nên gay gắt, một phần là do Mạn Châu Sa Hoàng truyền đến, nhưng phần nhiều là do bên trong cậu bắt đầu có sự thay đổi.

Một cảm giác rất lạ nhưng cũng rất quen, một khoái cảm mà cậu đã từng một lần trải nghiệm trước đây nhưng đã từ rất lâu rồi, cùng là một lần do anh tạo ra.

Mạn Châu Sa Hoàng hài lòng với biểu cảm khổ sở cố gắng kìm nén sự sung sướng từ cậu.

Ngón tay mạnh bạo đưa sâu vào bên trong phần u hoa mẫn cảm.

“A... a! B, bỏ ra... Xin anh... dừng...”

Bạch Thi Tịnh sợ hãi, lắc đầu ngoay ngoảy với Mạn Châu Sa Hoàng.

Nhưng anh nào đâu mà chịu nghe, phũ phàng từ chối lời cầu xin của cậu.

“Đã đến nước này còn muốn dừng? Không muốn sống, hửm?”

Rõ ràng cậu là người đã quyến rũ anh trước, vậy mà giờ đây lại muốn anh dừng. Đây là không coi anh ra gì?

Bạch Thi Tịnh rõ ràng đã nhận ra ý xấu trong lời nói của anh, cậu muốn thương lượng một chút nhưng chưa kịp thì anh đã đưa thêm một ngón tay nữa vào, bắt đầu động.

Những tiếng nói muốn thốt ra thì đã bị đọng lại ở cổ họng, biến thành những tiếng rên rỉ nỉ non câu dẫn d*c vọng của Mạn Châu Sa Hoàng.

Anh thích thú vờn nghịch với cậu, tự hỏi mình nên lôi trò thú tính gì nữa để trêu đùa với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.