Đi được một lúc cũng đã về đến nhà, Bạch Thi Tịnh mở cửa xe bước ra, cậu quay lại chào Hibicus một tiếng trước khi thong dong bước vào nhà.
Nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, trong đầu Hibicus cũng vọng lên rất nhiều suy nghĩ.
Bạch Thi Tịnh chắc hẳn cũng là người muốn tiếp cận Mạn Châu Sa Hoàng. Nhưng khác với những cô gái khác muốn theo đuổi anh là vì danh vọng và tiền bạc, những câu hỏi của họ thường chỉ xoay quanh những két sắt đựng tiền và những gì mà người của Mạn gia đang sở hữu.
Nhưng cậu thì khác. Thông qua ánh mắt và thái độ, Hibicus đã tiếp xúc với vô số người, vô số những hoàn cảnh khác nhau đến nỗi anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhận ra thứ cậu muốn ở Mạn Châu Sa Hoàng không phải ở những vật chất, danh vọng hư ảo ấy.
/Mạn tổng sống có tốt không?/
Một câu hỏi rất hiếm khi anh nghe được.
Bạch Thi Tịnh đang quan tâm tới Mạn Châu Sa Hoàng.
Thoạt nhìn thì người ngoài trông vào sẽ chỉ nhìn ra Mạn Châu Sa Hoàng là một đại thiếu gia sinh ra và lớn lên trong nhung lụa và tiền tài, trưởng thành thành một tuyệt phẩm tổng tài như bước ra từ những trang tiểu thuyết.
Nhưng, đâu ai biết rằng anh đang gặp rất nhiều vấn đề về tâm lí.
Bên ngoài thì anh luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vững vàng nhưng bên trong anh như đang mục ruỗng từng ngày.
Càng lớn, Mạn Châu Sa Hoàng càng gặp nhiều căng thẳng từ những áp lực trong cuộc sống và sự dày vò của những hồi ức tội lỗi.
Mà điều này chỉ duy nhất người nhà Mạn gia và Hibicus biết được.
Hibicus thở dài, anh chỉnh lại tây trang của mình cho đẹp mắt, quay xe nhấn ga về tập đoàn chính của Mạn thị.
Bạch Thi Tịnh đứng từ trên của sổ tầng 2 nhìn xuống. Khi biết chắc rằng Hibicus đã rời đi, cậu mới yên tâm đóng cửa sổ lại, kéo rèm, khóa cửa chính rồi ngồi vào ghế xoay trước bàn làm việc.
Cậu sờ sờ lên chiếc áo lên, thi thoảng còn chúi mặt xuống hít hít nó vài cái.
Đúng là len hàng hiệu có khác, mặc vào vừa thích vừa thơm.
Tông màu len còn là màu vàng be nhàn nhạt rất hợp với cậu.
Mạn Châu Sa Hoàng còn nhớ đến cậu?
Đúng là hiện tại cả hai đã thay đổi rất nhiều. Anh cao hơn và quyền thế hơn. Nhưng cậu nhận ra, ánh mắt anh không còn như trước nữa.
Ngày xưa khi cả hai lần đầu gặp mặt, ấn tượng đầu tiên của cậu với Mạn Châu Sa Hoàng là đôi mắt màu hổ phách rất hiếm và đẹp của anh, nó ánh lên những màu sắc rất sáng, nó như muốn thu hút tầm nhìn của cậu chỉ tập trung vào mình anh.
Ngày hôm qua gặp lại, vẫn là đôi mắt màu hổ phách diễm lệ ấy, nhưng nó không còn trong như trước, tận sâu trong đồng tử là một loại màu u tối, vắng lặng.
Cuộc sống của anh có như vẻ bề ngoài?
Bạch Thi Tịnh thơm lên chiếc áo len một cái rồi thôi không làm mấy trò dở hơi này nữa, ngó nghiêng kiểm tra căn phòng một hồi, cậu mới lấy ra từ trong túi quần một chiếc điện thoại.
Cầm nó trong tay, cậu cảm thấy như mình đang được trải nghiệm cảm giác trở thành người giàu vậy.
Ốp lưng màu xanh ánh lên màu tím như màu của vũ trụ, bóng loáng phản lại ánh sáng của đèn điện.
Chiếc điện thoại dẹp cầm lên rất nhẹ nhàng, lại có cả camera trước sau và một chiếc bút cảm ứng đi kèm.
Đây không thứ gì khác chính là đồ cậu chôm được vào tối ngày hôm qua khi ở với Mạn Châu Sa Hoàng.
Nhân lúc anh không để ý, cậu đã móc tay vào một bên áo khoác anh vắt cạnh giường rồi dấu nó vào một khe tủ.1
Với nó, cậu sẽ khám phá xem những gì mà anh lưu lại trong này.
Có thể là những hình ảnh 18+ hoặc thông tin mật thì sao?
Cậu sẽ sử dụng nó để ép Mạn Châu Sa Hoàng làm theo ý mình. Ke Ke Ke!
Bạch Thi Tịnh bắt tay luôn vào công việc, cậu lúi húi ấn nút nguồn để mở điện thoại lên.
Nhưng cậu không thể ngờ, nó mở khóa bằng cách nhận diện khuôn mặt.
“...” Sao thấy kế hoạch như đổ vỡ thế này?
Một hồi sau không thấy vừa khớp với khuôn mặt, điện thoại đổi qua mở khóa bằng dấu vân tay.
“...” Đùa à?
Thấy dấu vân tay không phù hợp, nó chuyển thành ấn mật mã.
“...” Đây làm muốn tuyệt đường sống của cậu sao?
Bạch Thi Tịnh ngồi mò mẫm, thường thì người ta sẽ hay sử dụng mật mã là ngày sinh của mình nhất. Nếu ấn sai 3 lần chiếc điện thoại sẽ khóa nguồn luôn, nên cậu buộc phải chọn lọc.
Cậu ấn một hàng ngày sinh của Mạn Châu Sa Hoàng vào.
Chiếc điện thoại rung lên báo sai.
Hay đổi ngược lại là năm sinh rồi mới đến ngày sinh?
Điện thoại lại một lần nữa rung lên báo không đúng.
Còn một lần nữa, cậu buộc phải đoán đúng.
Nhưng cái tên Mạn Châu Sa Hoàng kia để mật khẩu là gì mới được cơ chứ?
Bạch Thi Tịnh ngồi thẫn thờ. Bất chợt đầu cậu lóe lên một ý nghĩ.
Cậu bật người dậy, mở chiếc điện thoại lên, nhập một hàng ngày sinh của mình.
Lần này chiếc điện thoại không rung lên nữa, mà mở vào trang chủ chính.
Bạch Thi Tịnh bất ngờ. Tên này sao lại để là ngày sinh của cậu?
Lướt lướt màn hình chỉ lưa thưa một vài ứng dụng, cậu mở vào kho ảnh nhưng nó trống không, mở vào lịch sử tìm kiếm Google cũng vậy.
“Hơ...” Hắn mua một chiếc điện thoại thông minh về chỉ để nghe và gọi thôi sao?
Bạch Thi Tịnh hoang mang tắt đi rồi mở lại điện thoại mấy lần cũng chỉ có tầm vậy.
Cậu thất vọng, tự nhủ mấy người nhà giàu quả nhiên rất dị.
Đồng thời vào đúng lúc này, Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi trong phòng làm việc cũng đang nhìn vào một chiếc điện thoại.
Khóe miệng không kìm được mà nhếch lên cười hoàn mĩ.
“Quả nhiên em đang nghịch tung chiếc điện thoại của tôi lên mà.”
Mạn Châu Sa Hoàng đã biết Bạch Thi Tịnh lấy trộm điện thoại của anh dấu đi nhưng giả vờ không biết.
Cậu không thể ngờ rằng chiếc điện thoại này với điện thoại anh đang cầm trên tay kết nối với nhau, cậu mở gì anh đều biết hết.
Ngoài ra chiếc camera trong của điện thoại cậu cầm đang âm thầm hoạt động, gửi hình ảnh về bên Mạn Châu Sa Hoàng.
Vừa nhìn ngắm khuôn mặt của cậu, nhìn cái biểu cảm đang thất vọng tràn trề của cậu anh lại thấy nó rất đáng yêu.
“Thu hoạch hôm nay không tệ.”