Ngồi trong xe cứu thương, Bạch Thi Tịnh cầm một chai nước lọc, vừa trả lời câu hỏi của nhân viên y tế đã xử lí qua những vết thương trên người mình.
“Chân cô còn đau lắm không?”
“Chỉ hơi rát thôi.”
“Thế thì ổn rồi. Ngoài ra cô có cảm thấy khó thở, choáng hay đau đầu không?”
“Không.”
“... Ồ.”
Người nhân viên ấy không khỏi cảm thán trong lòng.
Mĩ nhân phương nào đã đẹp mà còn có thể chất trâu bò đến như vậy.
Vào trong ấy cũng phải chịu ảnh hưởng bởi khói độc và hơi lửa, vậy mà tình trạng cơ thể không mấy suy nhược quá nghiêm trọng.
Bạch Thi Tịnh ngó lơ biểu cảm như muốn ngay lập tức tặng cho cậu một cái like của chàng trai nọ, thấy lưng ngứa quá bèn cầm lấy bộ tóc giả giật phắt ra.
Tặng nó cho cậu nhân viên nãy giờ còn nhìn mình thích thú nay đã hóa đá, vụn vỡ khi nhìn cậu tiện tay lấy luôn lớp bra ra khỏi ngực.
“Phù!” Sướng thật. Quả nhiên làm con trai vẫn là sướng nhất.
Thấy cậu nhân viên y tế này giờ đang đứng bên cạnh mình chẳng biết khi nào đã chạy mất tăm, Bạch Thi Tịnh đành vung vẩy đã được băng bó cẩn thận, nhìn những người lính cứu hỏa đang ngồi nghỉ ngơi sau khi đã hoàn toàn khống chế được trận hỏa hoạn cho đỡ chán.
Quay đi quay lại cũng chẳng còn thấy cái cậu “Nobita” đó ở đâu.
Không phải là lên cỗ máy thời gian cùng Doreamon rồi biến mất đó chứ?
“...”
Sao nhỉ? Bỗng nhiên cậu lại nhớ tới những lời mà Lại Vi Vi đã nói với cậu trước đó.
“Người ẩn danh ấy... Cái người mà bảo em đăng ảnh của Bạch Thường Hi lên mạng.”
“Hửm?”
Đột nhiên Lại Vi Vi cất tiếng khi đang được Bạch Thi Tịnh cõng vượt qua những dãy hành lang phừng phừng lửa cháy khiến cho cậu có đôi chút giật mình.
“Em không biết trực tiếp người đó mà là được mẹ em giới thiệu. Bà biết em đang gặp khó khăn trong khi đang theo đuổi Mạn Châu Sa Hoàng, bảo rằng người này sẽ nghĩ cách giúp em.”
Lại Vi Vi vừa nói vừa ngẫm nghĩ.
“Người này không cho em biết mặt, biết tên, cũng không có quá nhiều thông tin về người này cho lắm. Khi em hỏi tại sao người đó lại giúp em, hắn cũng không trả lời luôn. Nhưng chỉ duy nhất một lần.”
“Rồi sao nữa?” Bạch Thi Tịnh bỗng trở nên hơi sốt ruột.
Cậu tự hỏi rằng cô có những manh mối sâu sắc nào về người ẩn danh ấy không?
“Mẹ em ấy.” Lại Vi Vi vừa chỉ cho cậu lối để ra ngoài cổng sau, vừa nói ra những gì mình biết được: “Có lần em nghe lén mẹ đang gọi điện cho người đó, thấy bà chợt thốt ra một tên gọi.”
“Tên là Lỗ Tư Nhiên hay Lữ Tự Liên gì đó. Nghe không rõ lắm.”
Bạch Thi Tịnh bất ngờ chợt lên tiếng chen ngang.
“Lộ Tử Yên?”
“Đúng đúng! Chính nó chính nó!”
Mặc cho Lại Vi Vi đang tự đắc với sự nhạy bén nắm bắt thông tin của mình, Bạch Thi Tịnh lại mang một sắc mặt vô cùng u ám.
Lộ Tử Yên? Là Lộ Tử Yên sao?
Chỉ cần là cô ta tự tay thêu dệt mọi thứ, tất cả những điều đã sảy ra tưởng chừng như phức tạp tự động trở nên vô cũng đơn giản để hiểu được.
Đúng là, những kế hoạch không thể ngờ nổi này chỉ có thể là do cô ta bày ra.
Lại Vi Vi có đầu óc rất đơn giản trong chuyện này, đó là vì cô quá tốt bụng để có thể làm hại người khác.
Bạch Thi Tịnh lo sợ.
Không biết trong tương lai, Lộ Tử Yên còn có thể làm được những điều gì nữa.
...
“Lộ tiểu thư, không xong rồi! Vi Vi đã bị rơi vào tay của bên đối thủ. Tôi, tôi phải làm sao bây giờ?!”
Đường Mộng Nha vừa lái xe về lại biệt thự, gấp gáp cầu khẩn với Lộ Tử Yên.
Thông qua cuộc gọi đến từ điện thoại, bà ta chỉ thấy đầu dây bên kia im lặng không phản hồi.
Điều đó càng khiến cho bà ta càng thêm hoảng loạn.
“Xin cô hãy cứu tôi với. Nhỡ con bé lỡ miệng khai ra chúng ta, chắc chắn Mạn gia sẽ nhúm tay khai trừ tất cả. Cũng sẽ có nguy cơ họ điều tra ra được tôi tham nhũng và lạm dụng chức quyền trong Lại thị. Chẳng phải cả hai đều sẽ xong đời hết sao? Lộ tiểu thư à!”
“... Này, bà già.”
“Lộ tiểu thư?”
Đường Mộng Nha kinh ngạc khi Lộ Tử Yên bất ngờ lên tiếng với ngữ điệu lạnh tanh như băng hàn.
“Bà có thể sống tới năm 90 tuổi. Nhưng bà đã giết một người phụ nữa, trừ đi 30 tuổi, đâm xe vào một đứa trẻ, trừ đi 10 tuổi. Còn lại 50 tuổi. Trùng hợp không?”
Trong khi Đường Mộng Nha còn chưa hiểu Lộ Tử Yên đang nói gì, thì đột ngột một chiếc xe tải từ chiều ngược lại đâm nhào trực diện vào mũi xe, ép vào giải phân cách ven đường.
Cú đâm quá mạnh, Đường Mộng Nha cũng thiệt mạng ngay sau đó.
Duy chỉ chiếc điện thoại vẫn còn đang hoạt động, phát ra tiếng nói bình thản của một người phụ nữ.
“Hôm nay bà cũng đã 50 tuổi. Sống đến đây chắc cũng đủ rồi đấy.”
“Chết vui vẻ.”