Bạch Thi Tịnh gật đầu với Tạ Minh Thành coi như là chào hỏi.
Cậu ta cũng không nói gì nhiều nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
“Xin hãy bám chắc vào một nơi nào đó, sẽ hơi xóc đấy.”
“Hả? - Ơ??? Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Bạch Thi Tịnh hét như muốn nổ phổi khi chiếc xe đang lao đi với tốc độ như bay chợt xoay thành một đường 180 độ về phía sau, đâm đầu về phía một chiếc xe con đang đuổi theo sát nút.
Lũ tội phạm cũng bàng hoàng chẳng khác gì cậu. Chúng phanh gấp nhưng vì đây là quãng đường trơn trượt hay xảy ra tai nạn, cộng thêm cả tốc độ cao nên chiếc xe con rung lắc dữ dội rồi lật ngửa ra đường.
Tạ Minh Thành nhấn ga còn nhanh hơn trước. Chiếc xe thương vụ tương đương với xe chở tổng thống đè lên chiếc xe tội phạm như một con dốc rồi bay thẳng lên không trung, vượt qua dải phân cách rồi phi trên làn đường ngược lại.
Thành công cắt đuôi với lũ tội phạm, trở về con đường lúc ban đầu.
Phải thế chứ. Đúng là vệ sĩ Mạn gia có khác. Nhưng mà...
Bạch Thi Tịnh: “… Oẹ!” Chết tôi mất thôi…
Cậu rệu rã dựa người trên ghế, hai tay run run nắm chặt lấy thắt đai an toàn, mặt tái mắt không còn một giọt máu nào.
Bụng dạ cồn cào như uống phải thuốc độc, đầu óc quay điên cuồng khiến cậu cảm thấy thế giới thực thực ảo ảo.
Cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Trời ạ. Chết cậu mất.
Bạch Thi Tịnh sợ hãi nhất chính là mấy trò chơi cảm giác mạnh cường độ lớn như thế này.
Tâm trí còn chưa ổn định được mất phần, thì lời của Tạ Minh Thành nói ra như lấy nước đá dội xuống đầu cậu.
“Phát hiện có thêm hai chiếc xe khác đuổi theo sau. Lộ trình sẽ thay đổi đi đường đồi.”
Đặc biệt câu nói cuối cùng của cậu ta càng khiến Bạch Thi Tịnh cảm giác mình sắp được thăng thiên sớm.
“Có lẽ sẽ xóc hơn cả ban nãy, hãy đưa tay giữ lấy đầy và ngồi cố định.”
Ôi mẹ ơi. Con còn chưa biết di chúc, còn chưa kịp nói con yêu mẹ lần cuối mà? Còn cả cho Bạch Thường Hi, Bánh Bao, Đức Hải và cả Mạn Châu Sa Hoàng nữ-
Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!
Vô lăng của xe được Tạ Minh Thành xoay thành một đường tròn rất sâu, cả mũi xe đột ngột từ hướng về thành phố chớp nhoáng đã rẽ sang một con đồi, đi vào một quãng đèo nhìn thôi đã thấy khiếp đản.
Tạ Minh Thành đi xe như không nhìn thấy những phương tiện khác, nhấn ga đến 100 km/ h, mà điều này… là vị phạm luật an toàn giao thông rồi!
Không những thế còn cự kì nguy hiểm!
“Này! Cậu không thấy tốc độ nhanh quá rồi hả?! Xảy ra tai nạn chết như chơi đấy!… Ớ?”
Bạch Thi Tịnh nhìn thấy trước mắt là một khúc cua tay áo và một vách núi đá sừng sững dựng như bia mộ, tinh thần đã hoảng nay còn mỗi cái nịt.
Hàn Tán Cẩm vội vã bám vào người cậu để cho cái cơ thể như xuất thần của cậu không bị đổ về phía trước.
Tạ Minh Thành đi gần sát đến vách núi, mũi xe gần như chạm vào dải phân cách rồi thì vòng tay bẻ lái.
Những tên bám đuôi nãy giờ cứ chăm chăm nhắm vào họ nên không để ý phía trước, cộng thêm cả tầm nhìn bị cản trở nên như chết trân khi phát hiện ra vách núi.
Một chiếc xe không kịp phản ứng thì đâm vào lớp đã cứng rắn, còn chiếc xe còn lại kịp chuyển bánh để đuổi theo bọn họ.
Cửa kính xe của chúng hạ xuống, một cánh tay cầm súng liên tục nã đạn vào con xe thương vụ được cải tạo gần như giống hoàn toàn với xe chở tổng thống.
Hàn Tán Cẩm ghì người của Bạch Thi Tịnh xuống để tránh đạn lạc vào người, từ một bên túi áo đi biển lấy ra một khẩu súng.
Bạch Thi Tịnh trợn tròn cả mắt.
Vũ khí nóng?!!
Tôi là đâu? Đây là ai? Please! Tôi muốn về nhà!