Cho dù họ có cắt đứt liên lạc trong nhiều ngày, hay Hàn Tán Cẩm ăn chơi ngủ nghỉ ở nhà và dành lại cả đống deadline đè đầu cưỡi cổ Mạn Châu Sa Hoàng thì bọn họ vẫn luôn là bạn tốt, zui zẻ không quạu - Hàn Tán Cẩm nghĩ vậy.
Hắn cảm thấy rất vui khi gặp lại anh, chỉ không ngờ là gặp mặt nhau trong cái tính huống như thế này mà thôi.
Hàn Tán Cẩm ghé mắt nhìn một người đàn ông tóc vàng đang nằm sõng soài trên mặt đất, quanh mép miệng và sàn nhà nơi gã đang nằm thì be bét máu tươi.
“Ái chà, đây chẳng phải là tên sát nhân đang bị truy nã đó sao? Tính làm loạn trong chỗ kinh doanh của tôi đó hả? Còn là với tiểu công chúa nữa.”
Hàn Tán Cẩm cười cười, hướng đến Mạn Châu Sa Hoàng hỏi.
“Tôi nên làm gì với hắn đây?”
“Giết hay mổ xẻ tuỳ thích, nghiền thành bột cũng được. Giữ nguyên cái đầu rồi gửi về người nhà của hắn.”
Mạn Châu Sa Hoàng có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến như vậy với một chất giọng thờ ơ như chẳng có gì.
Nhưng Hàn Tán Cẩm không hề thấy rợn người hay lo ngại, bởi vì hắn biết nhẫn tâm là bản chất của anh.
Những ai mà được Mạn Châu Sa Hoàng quý trọng chắc chắn sẽ được anh trọng phụng cho đến chết.
Còn những người dám cả gan làm hại đến những thứ thuộc về riêng anh, đảm bảo sẽ bị anh truy lùng diệt sạch. Trước nay chưa từng có ngoại lệ.
Hàn Tán Cẩm ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho một nhóm người mặt vest đen, thân người to con bước vào thu dọn hiện trường.
Bảo bọn họ “gói” tên tóc vàng vào một cái bao, tiện còn buộc một dải ruy băng màu hồng cánh sen làm nơ cho đẹp.
Sát nhân gì thì sát nhân, nhưng đâu có thể đáng sợ bằng những kẻ có quyền lực.
Dù cho đây là đối tương đang bị cảnh sát truy nã bởi tội danh giết người hàng loạt, khi phát ra Mạn thị có nhúng tay vào chắc chắn cũng sẽ làm ngơ vờ như không biết.
Họ sợ.
Đúng vậy. Bọn họ sợ những kẻ đứng đầu có thể một tay thao túng cả thị trường, pháp luật hoàn toàn chẳng là gì đó với họ.
Hàn Tán Cẩm thản nhiên nhìn cái bao bọc tên tóc vàng đi mất, còn huýt sáo về phía Mạn Châu Sa Hoàng và Bạch Thi Tịnh.
“Hàn Tán Cẩm, còn công chúa?”
Lúc này, Bạch Thi Tịnh mới chồi lên khỏi hõm vai của Mạn Châu Sa Hoàng.
“Bạch Thi Tịnh, và tôi không phải là công chúa.”
Sau khi cậu nói ra tên của mình, đột nhiên thân người của Hàn Tán Cẩm rùng lên một cái.
Hắn nhìn đi nhìn lại Mạn Châu Sa Hoàng rồi lia đến Bạch Thi Tịnh đến lòi cả mắt, phấn khích cười lên.
“Tìm lại được rồi ư? Đã xin số điện thoại chưa thế?”
Mạn Châu Sa Hoàng đương nhiên biết ý hắn là: “Cậu tìm được người mình yêu thầm ngày xưa rồi hả?” vì có vài lần anh kể về cậu với hắn ta.
Anh quay đầu về phía Hàn Tán Cẩm, cơ miệng câu lên một nụ cười.
“Xin rồi.”
Hàn Tán Cảm vui vẻ cười với họ, còn vẫy tay tiễn họ đi, đến cả tiền cocktail mà Bạch Thi Tịnh đã uống cũng được cho đi miễn phí.
Mạn Châu Sa Hoàng bế cậu ra khỏi quán Bar, đưa cậu ngồi vào hàng ghế sau xe của mình, còn giúp cậu cài dây an toàn.
Xong anh vòng ra chỗ ghế lái.
Lúc này anh tài xế riêng của Mạn Châu Sa Hoàng vẫn đang ngồi ngơ ngác nhìn họ, khi thấy bên ngoài cửa kính xe anh đang chằm chằm nhìn mình liền biết điều mở cửa xe ra ngoài, nhảy lên chen vào một trong hai chiếc xe đen chở vệ sĩ đi sau.
Một mình mình nhỏ con như tôm tép mà phải chen chúc với mấy người vệ sĩ thân mình đồ sộ, thật là cảm giác.
Mạn Châu Sa Hoàng ngoắc tay ra hiệu bảo bọn họ có thể đi về trước, còn anh thì chở Bạch Thi Tịnh đi đến bệnh viện để kiểm tra vết thương.
Vốn Mạn gia có bác sĩ riêng, nhưng ông ấy chỉ chữa cho những người thuộc Mạn gia mà thôi.
Bạch Thi Tịnh anh chưa công bố với gia đình, chính bản thân Bạch Thi Tịnh cũng chưa muốn cùng anh đi xa tới mức đó.
Ngồi chờ cho bác sĩ bác sĩ băng bó vừa khám các vết thương cho cậu ở sảnh bệnh viện, Mạn Châu Sa Hoàng thở dài, đắn đo có nên cử một người vệ sĩ đi theo trông nom cho Bạch Thi Tịnh không.
Đảm bảo cậu sẽ từ chối thẳng thừng thôi. Haiz!
Trong khi anh đang ngồi, ở bàn tiếp tân có một vài nhân viên đang trực ca tối cứ rón rén liếc nhìn anh.
Khi Mạn Châu Sa Hoàng quay lại nhìn họ thì cuống cuồng giả bộ đang làm việc.
Anh cũng chẳng để tâm tới họ nhiều, thứ mà anh đang chú ý tới chính là một con thú nhồi bông hình con mèo tam thể rất đáng yêu được dựa ở gần cửa kính bàn tiếp tân.
Bỗng anh đứng lên, tiến lại gần đó, đưa tay chỉ lấy con mèo và nghiêng mắt hỏi những người nhân viên.
“Tôi có thể mua nó được không?”
Thấy ánh mắt họ cứ mơ màng nhìn mình, anh lập lại một lần nữa.
“Được không?”
Một người nhân viên nữ giật mình, hấp tấp lấy con mèo run tay đưa cho Mạn Châu Sa Hoàng.
“Em… Em cho anh luôn ạ!” Trời ơi! Đẹp trai quá! Mình muốn xin số điện thoại! GYA A A A A A A A A!!!
Đây là con thú nhồi bông được một nhà máy may tài trợ tặng cho những bệnh nhi, vô tình thừa mất một con.
Họ dựa ở đấy để cho đẹp, không ngờ lại được nam thần để ý.
Mạn Châu Sa Hoàng gật đầu nhận lấy con mèo rồi xoay gót rời đi mặc cho cô gái ấy vẫn còn đang ngẩn ngơ.