Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 17: Chương 17: Trời sinh bắt phải đẹp




“Phụt! A ha ha ha ha!!!”

Quay trở lại với thực tại, lúc này Bạch Thi Tịnh đang nằm trên một chiếc giường có ga bằng lụa trắng rất êm ái, trong một căn phòng nơi cao nhất của khách sạn.

“Lại nhớ đến nó nữa rồi!” Bạch Thi Tịnh cười ằng ặc, cậu gạt đi nước mắt, lăn lộn vài vòng trên chiếc giường hoàng gia trước khi có người đến nói trả phòng.

“Quả nhiên cứ thấy anh là đầu óc tôi lại loạn cào cào lên mà.”

Cậu hít vào một hơi thật sâu sau đó mới đứng dậy.

Khác với 4 năm trước, cũng là một buổi sáng thức dậy không thấy anh ở trên giường cạnh mình sau một đêm nồng thắm, nhưng Bạch Thi Tịnh không vội vàng lao ra ngoài tìm anh.

Cậu đi rất thong thả vào nhà vệ sinh, ngắm nghía mình trên chiếc gương treo tường trước bồn rửa tay.

Vẫn là cái khuôn mặt xinh đẹp mà cậu tự hào này. Đôi mắt cậu to tròn nhưng lúc nào cũng trong trạng thái khép hờ như buồn ngủ, đường mũi thẳng dọc, đôi môi hồng thắm tựa như kẹo ngọt.

Bạch Thi Tịnh sở hữu một ngũ quan tương đối xuất sắc, thanh tao và nhã nhặn, còn hơn cả một đứa con gái.

Chính vì thế mà người ta hay bảo cậu “xinh” hơn là “đẹp” nhiều.

“Chậc chậc chậc!” Bạch Thi Tịnh vuốt cằm, tự đắc với chính mình trong gương.

Ngày đó cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, các vết sưng, vết thâm tím loang lổ khắp nơi. Vậy mà giờ đây đã trở lại thành một nhan sắc vừa mắt như thế này.

Quả nhiên ông trời sinh ra bắt buộc cậu phải đẹp. Chứ cậu muốn bình thường lắm nhưng có được đâu mà. Hắc hắc!

Mà nhắc tới mấy bọn đã đánh cậu, cậu lại nhớ đến ngay sau hôm đó một ngày, chúng đã gặp tai nạn.

Tai nạn gì thì cậu không biết, nhưng tên cầm đầu bọn chúng - Dự Cường đã bị liệt cả hai tay, đầu bị thương nặng đến thần trí ngu ngơ như một đứa trẻ 3 tuổi.

Kể cũng đáng. Hắn đã làm những chuyện gây phẫn nộ với cậu, tất nhiên sẽ gặp phải báo ứng. Luật nhân quả không chừa một ai đúng là xác đáng.

Cậu luôn tự nghĩ như vậy mà chẳng biết rằng, chính Mạn Châu Sa Hoàng mới là người đứng sau xử lí bọn khốn đó.

Sau khi biết tin cậu bị bọn Dự Cường hành hạ, không biết những người ở gần Mạn Châu Sa Hoàng thấy gì ở anh, chỉ biết rằng từ sau này trở đi, họ đến cả đứng trong phạm vi 10 mét của anh còn chẳng dám, đứng đối diện trực tiếp với anh càng khiếp hãi hơn.

Đến cả việc anh làm cho Dự Cường và đồng bọn của hắn phải ám ảnh cả đời đến phát điên, gia đình anh cũng không đứng ra ngăn cản.

Đơn giản là họ cản không nổi.

Nhưng Bạch Thi Tịnh lại chẳng biết gì cả, mới hôm qua cậu còn mạnh bạo giật tóc anh, cưỡng hôn anh cơ mà?

Người nào không biết thì không có tội - đấy là câu nói an ủi mà Bạch Thi Tịnh luôn tự nhủ với mình về sau này.

Ngắm nghía một hồi từng góc cạnh của khuôn mặt, Bạch Thi Tịnh vạch một bên cổ áo của mình ra, lướt nhẹ lên dấu hôn và vết răng cắn do anh để lại.

Thật là... tên này cũng quá dã man rồi.

Những vết tích mà anh ta tạo ra chỉ chạm nhẹ vào thôi cũng thấy đau ê ẩm, kể cả nơi đó cũng không phải là ngoại lệ.

Bạch Thi Tịnh tắm qua nước để rửa sạch mồ hôi và chất dịch hỗn tạp trên cơ thể, thay vào một chiếc áo sơ mi khác và một chiếc quần jean màu xanh sẫm ôm vào dáng chân thẳng, lại thon thon của cậu do Mạn Châu Sa Hoàng đặc cách cho người chuẩn bị cho cậu.

Nhưng đến khi cậu mặc vào một chiếc áo len chui đầu mỏng thì lại rộng quá.

Mép áo dài đến qua mông trông chẳng khác nào cậu đang mặc váy.

Bạch Thi Tịnh cởi lại chiếc áo ấy ra, định đặt lại chỗ cũ thì đập vào mắt cậu là cái mác áo ghi được sản xuất ra bởi một thương hiệu thời trang đắt đỏ nhất thế giới. Ước tính giá trị khoảng 10 nghìn đô (~230 triệu VNĐ)

Thế là cậu lại mặc vào.

Rộng một chút thì có sao? Ngoài trời cũng hơi lạnh.1

Hắn ta đã có lòng tặng cậu. Không nhận không được.

Bạch Thi Tịnh chải chuốc lại mái tóc đen óng của mình, vuốt ngược lại phần tóc mái chấm đến mắt ra sau.

Cậu mở cửa bước ra ngoài hành lang được trải thảm đỏ, đi thẳng đến chỗ thang máy có những nút ấn được làm bằng vàng.

Khi xuống đến tầng 1, cậu vô tình lướt qua ông sếp lớn của mình.

Nhưng cậu chỉ thấy ông ta gật đầu khi cậu chào ông chứ không quở trách hay nhắc về việc tại sao hôm qua cậu lại bỏ việc giữa chừng.

Chắc hẳn người của Mạn Châu Sa Hoàng đã nói thay giúp cậu, rằng tối hôm qua cậu đã giúp họ tiếp đãi cho một khách hàng cao cấp.

Bạch Thi Tịnh đi qua sảnh lớn, vô tình cậu thấy một chàng trai đang ngồi vắt chéo chân tại ghế sofa đặt sát bên một góc tường với một chiếc Macbook trên tay.

Thấy cậu, người đó nhanh chóng dập máy lại cất vào cặp, tiến đến chào hỏi cậu.

“Xin chào, cậu Bạch Thi Tịnh.” Hibicus lịch sự nói.

“À, xin chào.” Bạch Thi Tịnh chào lại.

Đây là cái người đã đẩy ngã cậu đây mà? Sao anh ta biết được tên cậu nhỉ?

Sau màn chào hỏi qua loa, Hibicus nói Mạn Châu Sa Hoàng nhờ anh chở cậu về, xong anh chỉ ra chiếc xe Ferrari đỗ gần đó.

Bạch Thi Tịnh từ chối nhưng Hibicus quyên quyết bảo, đây là mệnh lệnh của Mạn tổng, một người thư kí nhỏ bé như anh ta không có quyền làm phản.

Thế là Bạch Thi Tịnh khó xử đành phải chấp nhận, ngồi lên hàng ghế chiếc xe Ferrari bóng loáng đắt tiền trong con mắt ngưỡng mộ của mọi người và những nhân viên quen biết đến cậu, đặc biệt là Đức Hải đang mồm chữ A, mắt chữ O quét dọn gần đó.

Xin lỗi mày, Đức Hải. Tao phắn trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.