Sau cuộc đụng độ với Tử Trung nếu không có ông Lý Xuyên chạy theo khuyên can thì có lẽ Mẫn Nghi đã rời khỏi trang trại Ức Thiên rồi.
Nàng nhớ khi nàng quyết định dọn đồ đi thì ông Xuyên đã hết lời ngăn cản. Ông bảo đó là tính bẩm sinh của Tử Trung, sở dĩ Tử Trung hay nổi cáu vì anh vừa trải qua một cú sốc rất lớn, nhưng ông không nói rõ anh ta bị gì.
Mấy ngày nay, cả nàng và Tử Trung không nói chuyện với nhau nửa lời. Tất cả các công việc đều gián tiếp qua ông Xuyên. Có đôi lúc nàng bắt gặp anh nhìn nàng với ánh mắt hối lỗi, nhưng nàng giả vờ không thèm chú ý đến. Nàng chỉ lo đến bổn phận và trách nhiệm của mình thôi.
Chiều nay được nghỉ việc sớm, cả khu tập thể kéo nhau đi chơi. Mẫn Nghi thấy lười nên không đi. Nàng định đóng cửa phòng đi vòng vòng trang trại kiểm tra bầy thú con. Nhưng vừa bước ra sân, nàng thấy Thu Vân vẫn còn đang ngồi giặt đồn nên ngạc nhiên và bước đến hỏi:
- Ủa! Thu Vân! Em không đi chơi cùng mọi người sao mà ngồi ở đây giặt đồ?
Thấy Mẫn Nghi, Thu Vân cười tươi:
- Em ấy à? Người ta có cặp có đôi đi mới vui, còn em có một mình thôi thì ở nhà ngủ còn sướng hơn. Ủa! Mà chị cũng không đi sao?
Mẫn Nghi cũng cười:
- Thì chị cũng như em thôi. Có một mình nên ở nhà ngủ cho rồi.
- Vậy thì hay quá. Cả em và chị đều còn cô đơn thì đi chơi với nhau cũng thích chứ.
Nhưng chợt Thu Vân nhìn Mẫn Nghi với ánh mắt nghi ngờ rồi tiếp:
- Chị Mẫn Nghi này! Em thấy chị xinh đẹp thế kia mà chẳng lẽ chị không có người yêu sao? Hay là chị giấu em?
Mẫn Nghi cười buồn:
- Ðâu phải ai đẹp cũng có người yêu trọn vẹn đâu em.
Thu Vân tỏ vẻ khó hiểu, rồi thắc mắc:
- Chị nói vậy là sao? Hay là chị đã có người yêu rồi? Nhưng sao em thấy chị buồn quá vậy?
Tự nhiên Mẫn Nghi thấy không cần giấu giếm với Thu Vân. Lâu rồi không có người tâm sự, nên nàng nói:
- Phải. Trước kia chị cũng có một người yêu, anh ấy là đồng nghiệp với chị.
- Thế bây giờ hai người...
- Bọn chị đã chia tay nhau rồi. Không, là anh ấy bỏ chị mới đúng.
- Tại sao lại bỏ chị chứ? Em thấy chị rất đẹp và dễ thương nữa.
Mẫn Nghi thở dài:
- Anh ấy đã có một người con gái khác rất đẹp và lại giàu có nữa. Chị nghĩ như vậy cũng tốt.
Thu Vân lại thở ra thiểu não:
- Thật là tội nghiệp cho chị! Em không hiểu tại sao những người tốt lại gặp nhiều bất hạnh. Như hoàn cảnh của ông chủ mình nè, cũng giống y như chị. Nhìn ổng thật là tội.
Mẫn Nghi ngạc nhiên:
- Ông chủ?
- Ðúng rồi. Ông chủ của tụi mình là ông Tử Trung đó.
- Nhưng ổng làm sao mà giống chị được?
- Chị mới tới đây làm, nên chị không hiểu chuyện gì đâu. Từ trước tới nay ông chủ là một người rất tốt. Chị thấy đó, bọn công nhân tụi em trước kia rất khổ, cũng nhờ một tay ổng giúp đỡ mới được như ngày nay.
Mấy năm trước, ổng có yêu một cô gái rất đẹp. Lúc đó ổng rất vui. Hai người luôn quấn quýt bên nhau, rồi cuối cùng dự định tiến tới hôn nhân. Ổng rất yêu cô gái ấy. À! Chị có thấy căn biệt thự của ổng không? Ổng mới xây năm ngoái đó. Với ý định cưới cô vợ kia về thì hai người sẽ sống hạnh phúc trong căn biệt thự đó.
Nhưng không ngờ trước lễ đính hôn vài ngày, cô ấy đã tàn nhẫn nói với ông ấy lời từ hôn. Thế là bao nhiêu mong ước của ổng đã vỡ tan.
Mẫn Nghi bàng hoàng:
- Trời ơi! Chuyện có thật như thế không?
- Tại chị mới tới đây nên chị không biết, chứ ở đây ai cũng biết cả.
- Nhưng mấy tháng nay, chị có nghe ai xì xào bàn tán gì đâu?
- Chị vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện đâu. Ðể em kể tiếp cho chị nghe. Sau cú sốc đó, mọi người cứ tưởng rằng ông Tử Trung sẽ không bao giờ gượng dậy nổi. Ông ấy bắt đầu rược chè be bét, râu ria không thèm cạo, chứ trước kia ổng gọn gàng lắm. Cũng may có bác Lý Xuyên bên cạnh, hàng ngày khuyên nhủ an ủi. Cuối cùng ông ấy đã gượng lại được phần nào, nhưng kể từ đó, ông ấy lầm lì, ít nói, nhất là hay cáu gắt, đụng chuyện gì cũng dễ bị khích động, la ó, chửi bới om sòm. Nhất là bọn công nhân tụi em thường là những cái bia cho ổng trút những cơn giận vô cớ của mình.
Thì ra là như vậy. Bây giờ Mẫn Nghi mới vỡ lẽ tại sao có nhiều lúc đụng độ với nàng, Tử Trung lại hung hăng đến như vậy. Thì ra anh ấy cũng giống như mình.
Bỗng tiếng của Thu Vân lại cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
- Chị có biết không? Mặc dù công nhân tụi em thường hay bị ổng chửi vô cớ, nhưng không ai giận ổng cả. Mọi người đều rất thông cảm. Chị biết không? Có công nhân còn bảo cứ để cho ông chủ chửi thoải mái, mình cũng đâu có mất mát gì đâu. Miễn sao cho ổng sớm quên người đàn bà tàn nhẫn kia để làm lại cuộc đời. Và vì không muốn ổng còn một chút ấn tượng về người con gái đó, bọn em tự hứa với nhau không bao giờ nhắc tới chuyện buồn này và cả người con gái đó nữa.
- À! Bây giờ chị mới hiểu. Thì ra là vậy. Hèn gì chuyện cũng mới xảy ra sau này mà chị không biết gì cả.
- Cả trang trại này, ai cũng thương yêu ông chủ và hận cô gái ấy. Mọi người, ai cũng cầu nguyện cho ông chủ gặp điều tốt lành và luôn nguyền rủa cô gái ấy. Rồi đây thế nào cô ta cũng bị quả báo.
Mẫn Nghi chớp mắt đầy cảm kích:
- Thật chị không ngờ là cả trang trại này, ai cũng kính yêu ông chủ trẻ đến như vậy.
Nét hãnh diện ánh lên đôi mắt Thu Vân:
- Tất cả những tình cảm ấy có được cũng là do tấm lòng của ông chủ sinh ra đấy, chị ạ.
Có một điều thật lạ là từ khi Mẫn Nghi đến đây làm việc, không hiểu sao Tử Trung còn rất trẻ, phải nói là quá trẻ mà mọi người ở đây già trẻ bé lớn đều nhất nhất gọi Tử Trung là ông chủ. Tại sao không gọi anh Trung, chú Trung... hay gì gì đó như các nơi khác? Chẳng lẽ nơi đây đã quy định như vậy chăng? Mẫn Nghi đem thắc mắc của mình hỏi Thu Vân:
- À! Thu Vân này! Có một điều chị cũng vô cùng thắc mắc. Tại sao chị thấy ở đây mọi người đều gọi Tử Trung là ông chủ vậy? Ðó là từ quy định đấy à?
Thu Vân cười khì:
- Không phải quy định đâu. Vả lại, lúc trước ông Tử Trung cũng không cho gọi như vậy đâu. Nhưng để tỏ lòng tôn kính, bọn em không biết gọi gì hơn ngoài hai từ ông chủ, gọi riết nên quen. Nhưng buồn cười lắm, chị ạ. Người ngoài nghe bọn em gọi như thế cứ ngỡ ông chủ của trang trại Ức Thiên này phải là một ông già sọm, mặt mày khó đăm đăm, hung hãn. Nhưng không ngờ lại là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, hào hoa phong nhã, đẹp trai còn hơn cả tài tử điện ảnh Alain Delon. Chị thấy có tức cười không chứ?
Lời nói của Thu Vân làm cho Mẫn Nghi cũng cười theo. Nghĩ lại, nàng thấy còn xấu hổ. Nói chi ai xa lạ, ngay cả nàng vào làm việc mấy tháng trời cũng ngỡ ông chủ mình phải cỡ thất thập lai hy. Nhưng không ngờ khi gặp, nàng mới vỡ lẽ. Còn một điều bất ngờ nữa là Tử Trung chính là “cố nhân” của nàng nữa chứ. Ðời sao có nhiều chuyện ngẫu nhiên trùng hợp đến lạ lùng.
Thấy Mẫn Nghi ngồi suy nghĩ và cười một mình, Thu Vân hỏi:
- Có chuyện gì vui mà chị cười hoài vậy?
Bị Thu Vân bắt qủa tang, nhưng Mẫn Nghi không muốn nói là nàng đã từng “quen biết” với Tử Trung, nên giả lả:
- Ồ! Ðâu có gì đâu. Tại câu chuyện về ông chủ của em, chị thấy vui vui nên cười vậy mà.
Thu Vân hào hứng kể tiếp:
- Chị vẫn chưa biết hết đâu. Trước đây, ông chủ rất vui, yêu đời, và lãng mạn. Những buổi tối, bọn em thường cùng ông chủ tụ tập lại dưới ánh trăng đàn hát vui lắm, chị ạ. Giống như người một nhà vậy. Nhưng ả đàn bà kia thật tàn nhẫn. Ả bỏ đi rồi, những gì vui vẻ trong tâm hồn của ông chủ cũng bỏ ông mà đi. Ðể lại cho ông ấy một nỗi trầm uất triền miên và lạnh lùng như trang trại này khi đêm về vậy.
Bọn em luôn cầu mong có một người con gái tốt nào đó thật sự đến với ông ấy để trả lại cho ổng những đức tính ban đầu.
Mẫn Nghi cũng thở dài, cảm thấy xót xa cho Tử Trung. Bỗng bắt gặp Thu Vân đang nhìn mình đăm đăm từ đầu đến chân, nàng cảm thất nhột nhạt nên hỏi:
- Có chuyện gì thế Thu Vân? Em làm gì mà nhìn chị dữ vậy?
Thu Vân bỗng kêu lên:
- Có rồị Có người rồi.
- Em nói gì thế, Thu Vân? Em không bị làm sao chứ?
- Chị Mẫn Nghi! Chẳng lẽ ông trời đã xếp đặt chị đến đây sao? Chỉ có chị mới xứng đáng với ông chủ thôi. Nhất định chị sẽ đem lại hạnh phúc cho ông ấy.
Hốt hoảng, Mẫn Nghi la lên:
- Thu Vân! Em đang nói sảng cái gì thế?
- Chị Mẫn Nghi! Em nói thật đấy. Chị và ông chủ em đều đẹp, đều tốt bụng như nhau. Em nghĩ chỉ có hai người mới xứng đôi vừa lứa, đúng là trai tài gái sắc.
Mẫn Nghi đỏ mặt, đưa tay bụm miệng Thu Vân:
- Trời ơi! Thu Vân! Em đừng nói bậy như thế, người ta nghe được sẽ cười chết. Nếu ông chủ mà nghe được thì chúng ta sẽ bị đuổi việc mất.
Thu Vân vẫn không chịu buông tha:
- Nhưng em nói thật đấy. Chị và ông chủ ở đây, ai cũng thương mến và kính trọng Nếu hai người đến với nhau, nhất định ở đây ai cũng nhất trí cả hai tay hai chân luôn.
- Thu Vân ơi! Chị van em. Em đừng có nói bậy nữa, được không? Ông chủ mà nghe thấy được thì ông sẽ cười mình cho thúi đầu luôn đó. Ông ấy là một tỉ phú, còn chị là một thư ký quèn không nhà không cửa. Ðiều duy nhất chị mong là có việc làm ổn định để yên tâm làm việc nuôi sống bản thân mình là tốt lắm rồi. Em đừng nói bậy, người ta nghe được sẽ hiểu lầm.
Nhưng Thu Vân cố cãi:
- Em không nói bậy, đó thật là thành ý của em. Em rất mong hai người được hạnh phúc.
Mẫn Nghi ôm hai tai, đứng lên:
- Thu Vân! Chị không nghe em nữa đâu. Em đừng nói nữa.
Nói xong, nàng bỏ chạy về phòng, nhưng Thu Vân vẫn không bỏ ý định, cô réo theo:
- Chị Mẫn Nghi! Em thương chị lắm. Nhất định em sẽ giúp đỡ cho hai người. Chị tin em đi.
Cô đứng nhìn theo Mẫn Nghi khuất sau cánh cửa rồi cười một mình, dường như tán thưởng cho mình vừa nảy ra một ý nghĩ thật độc đáo để tỏ lòng biết ơn ông chủ của mình.
Nãy giờ đứng sau một gốc cây, Tử Trung đã nghe hết mọi chuyện. Sở dĩ anh có mặt ở đây là vì anh đi xem lại các chuồng con giống và khi đi ngang qua đây, thấy hai người nói chuyện rôm rả, anh đã đứng lại nghe thử. Thì ra họ đang nói về anh. Và Thu Vân đang tìm cách gán ghép anh cho Mẫn Nghi. Không ngờ chuyện này làm cho Mẫn Nghi mắc cỡ đến độ bỏ chạy.
Không hiểu sao Tử Trung không cảm thấy bực mình, mà anh lại mỉm cười thật tươi. Có lẽ nụ cười này từ lâu lắm rồi anh mới có được.
Chương 13
Từ sau lần cãi vã to tiếng với Tử Trung, cộng thêm những lời nói của Thu Vân, Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng rất sợ phải chạm mặt với Tử Trung. Nên trong giờ làm việc, nàng rất hạn chế đi ra ngoài và nếu cần gì thì nàng đều nhờ qua ông Xuyên. Nàng cảm thấy dường như Tử Trung cũng vậy.
Bởi thế, những buổi chiều rảnh rỗi, nàng không dám đi vòng vòng xem các chuồng con giống như thường lệ. Vì nàng sợ vô tình gặp Tử Trung. Nàng không biết khi có hai người, nàng sẽ nói gi `. Cộng thêm nỗi mặc cảm về những lời mà Thu Vân định gán ghép nàng cho Tử Trung. Nằm nhà hoài cũng chán, có hôm nàng lang thang ra phía sau của trang trại. Nàng vô cùng thích thú phát hiện ra nơi đây có một cái đồi nhỏ, hoa cỏ mọc xanh rì thơm ngát. Bên dưới là một dòng suối nước trong như pha lê, chảy theo đường uốn khúc lượn quanh đồi. Ðến nơi, nàng phải thốt lên. Ôi! Thật là đẹp. Giống như một cảnh thần tiên trong chuyện cổ tích vậy. Nàng thích xuống dòng suối mát lạnh để nghịch nước và nghĩ không biết dòng suối này bắt nguồn từ đâu và chảy đến nơi nào.