“….. Tiểu Thái cậu ấy, đêm hôm qua cậu ấy ngủ cùng một chỗ với các anh?” Trà nóng rơi vào tay, Mại Vu lại chẳng hề để ý tới, chỉ lúng ta lúng túng nhìn Đông Phương Điển.
“Haizzz, sao không cẩn thận như vậy chứ.” Đông Phương Điển thấy Mại Vu dội nước trà lên người, vội lấy khăn lau giúp anh.
Vừa vặn lúc này Nam Thiên Tôn nói chuyện với Hoàng Huyền xong đi vào, nhìn thấy bộ dạng Mại Vu thẹn thùng, Đông Phương Điển thì cúi trước người anh, sờ đông sờ tây không biết đang sờ cái gì, theo bản năng Nam Thiên Tôn liền cho rằng…….
“Hai người các cậu đang làm gì thế?” Nam Thiên Tôn chỉ vào hai người chất vấn.
Mại Vu và Đông Phương Điển cùng nhìn về phía Nam Thiên Tôn, không rõ trên mặt trắng nõn điển trai sao lại đỏ bừng.
“Tôi không cẩn thận làm đổ trà.” Mại Vu nhìn chằm chằm Nam Thiên Tôn, trong tay vẫn còn cầm ly trà không có nước.
“Tôi đang giúp cậu ta lau trà bị đổ.” Đông Phương Điển quay đầu, trong tay cầm chiếc khăn mặt.
Nam Thiên Tôn nhìn hai người bọn họ, sau khi hiểu rõ sự việc, dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ… À.” Nam Thiên Tôn dừng một chút, nhìn thấy tình hình vừa rồi, anh ta còn tưởng… Còn tưởng Đông Phương Điển muốn phát triển tình yêu với người đàn ông của thiếu chủ.
“Cậu đang nghĩ tới chuyện không nên nghĩ sao?” Vẻ mặt Đông Phương Điển thân thiết hòa nhã mỉm cười, trong mắt lại thoáng hiện vẻ nguy hiểm.
“Không có! Tất nhiên không có, tôi chẳng nghĩ gì cả!” Nam Thiên Tôn vội vàng phủ nhận, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mại Vu.
Mại Vu ngây ngốc để mặc Đông Phương Điển lau người, ngay cả Nam Thiên Tôn ngồi xuống bên cạnh cũng không biết.
Câu “Ừ, hơn nữa đêm qua cũng ở đây, bọn tôi ngủ cùng một chỗ” Đông Phương Điển vừa mới nói, thật sự là quá chấn động, Mại Vu còn chưa nghĩ tới Thạch Thái thích làm quen mấy cô gái xinh đẹp, sở thích là chụp ảnh nữ sinh trung học ngây thơ thế mà lại… Lại là đồng tính luyến ái?
A a – Thân là đồng tính luyến ái thế nhưng không chú ý bạn bè bên cạnh mình cũng giống vậy?
Mại Vu bưng ly trà, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước ngẩn người.
Nam Thiên Tôn ngồi bên cạnh chú ý đến, thuận miệng hỏi, “Chị dâu xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Điển cũng nhìn anh, thuận miệng trả lời, “Không có. Tôi vừa mới chỉ nói cho anh ấy biết, ngày hôm qua cục đá nhỏ ngủ cùng chúng ta mà thôi.”
“À….” Nam Thiên Tôn khẽ gật đầu, bộ dạng không quá để ý.
Lúc này, người nào đó đang ngủ say bị bụng đói quấy nhiễu tỉnh lại, tóc tai bù xù ngồi dậy, đói bụng quá.
Kéo ga giường to đùng quấn quanh nửa người dưới trần truồng, Thạch Thái đi xuống giường, mặc ga giường bằng sợi tơ chất liệu xa hoa nhưng bề mặt dính đầy chất lỏng ám muội kéo dài trên mặt đất.
Anh ta không đeo mắt kính, kéo đôi mắt gấu mèo hình 0.0, tư thế kỳ quái đi ra khỏi phòng xuống lầu.
Nhà Nam Thiên Tôn rất rộng nhưng lại không thuê người giúp việc, bình thường công việc quét dọn này nọ anh ta sẽ giao cho Đông Phương Điển thích làm việc nhà lại chạy tới ở không làm.
Vì phòng rộng, từ phòng ngủ đến phòng bếp cách một đoạn, nhưng vì đã đói bụng lại không thể nào sai khiến người khác giúp, Thạch Thái đành phải ép thân thể cả người đau nhức bám vào tường bước từ từ.
Phòng bếp ở phía sau phòng khách, Thạch Thái thật vất vả đi xuống còn phải lướt qua phòng khách mới đi đến đích.
Mặc dù biết hai mỹ nhân đối với Thạch Thái có chút biến thái đều đang ở đây, nhưng giải quyết nhu cầu bản thân bây giờ là cấp bách nhất, anh ta mới không quản cả người trần truồng quấn quanh ga giường lát nữa bị hai mỹ nhân nhìn thấy sẽ có kết cục gì, hiện tại anh ta thầm nghĩ ăn xong rồi trở về phòng nằm xuống ngủ.
Thạch Thái đi vào phòng khách, mắt híp không thấy rõ, tay cầm ga giường dần trượt xuống, bước từng bước nhỏ thất thểu đi về phía trước, hoàn toàn không thấy ba người… Không! Anh ta cố ý bỏ qua hai người kia, còn thêm một người thì anh ta không chú ý tới, có lẽ để ý tới thì sau đó anh ta sẽ hối hận vừa rồi không nên đi vào phòng khách mà tình nguyện đói bụng ở nguyên trong phòng.
Thạch Thái xuyên qua phòng khách rộng lớn, đi vào phòng bếp.
Vừa vặn Đông Phương Điển lau nước trà trên người Mại Vu thấy Thạch Thái chỉ quấn ga giường đi vào phòng bếp, anh ta cười rất vui vẻ đi theo vào. LQĐ
Nam Thiên Tôn ngồi trên ghế sofa đang suy nghĩ nên theo vào hay không, nhưng người ngồi bên cạnh đang ngẩn người, Hoàng Huyền đã dặn dò phải chăm sóc thật tốt cho người khách quan trọng này.
Không còn cách nào khách đành để Đông Phương Điển đi vào, hắn ta nhất định phải cố gắng thực hiện nghĩa vụ người chủ nhà hiểu khách.
Lúc này Mại Vu thoáng lấy lại tinh thần, từ lúc bị lời Đông Phương Điển nói hù dọa, bây giờ lại tận mắt chứng kiến thân thể Thạch Thái trần truồng đi qua trước mặt anh, hiện tại có nói tin tức kinh thiên động địa gì cho anh thì dường như anh cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
“Này, đang ngẩn người vì vấn đề gì?” Nam Thiên Tôn nhìn qua Mại Vu, tiện miệng hỏi, thật ra Nam Thiên Tôn và Mại Vu chỉ gặp mặt mấy lần, mặc dù quen biết Hoàng Huyền, nhưng Hoàng Huyền lại luôn giấu diếm Mại Vu, cho nên hiển nhiên Nam Thiên Tôn có chút xa lạ với Mại Vu.
Nhưng có lẽ trời sinh ra vậy, nếu không tại sao Mại Vu cũng chỉ gặp Đông Phương Điển mấy lần nhưng cảm giác ở chung lại hòa hợp hơn?
“À… Không có gì, chỉ là vừa bị Tiểu Thái hù dọa.” Mại Vu nhìn về phía Nam Thiên Tôn, người mà từ nãy giờ anh không chú ý tới, ngại ngùng nói.
“Tiểu Thái? Anh nói là cục đá nhỏ sao?” Nam Thiên Tôn chớp mắt.
“Đúng rồi, anh không biết à, Tiểu Thái là bạn học trung học của tôi!” Mại Vu gật đầu cười.
“Bạn thời trung học? Khó trách lần trước tìm thì hai người đang ở cùng nhau…”
“Ừ, nhưng tôi rất kinh ngạc, không ngờ các người quen biết Tiểu Thái.” Mại Vu bày ra nụ cười ngốc nghếch.
“À, tất nhiên, bây giờ chúng tôi có thể xem như quan hệ người yêu!” Nhắc tới chủ đề Thạch Thái, dường như Nam Thiên Tôn rất có hứng thú.
“Tình… Quan hệ tình yêu đúng không?” Mại Vu trừng mắt, nhưng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cũng may là quan hệ người yêu, anh còn tưởng rằng chỉ là quan hệ bạn tình!
Mại Vu cười cười, tự giễu mình quá đa nghi, nghĩ phức tạp về đời sống tình cảm của bạn bè.
Nhưng –
“Vậy tiên sinh Đông Phương Điển và Tiểu Thái là…?” Mại Vu chợt nhớ tới câu “Ừ, hơn nữa đêm qua cũng ở đây, bọn tôi ngủ cùng một chỗ” của Đông Phương Điển.
“À, cậu ta hả, cậu ta và cục đá nhỏ cũng coi như là quan hệ người yêu!” Nam Thiên tôn mỉm cười, cười rất vô hại.
“Là… Là… Có đúng không?” ‘Nghe vua nói một buổi, thần dân đầu lộn xộn.’
Bây giờ là như thế nào, chẳng lẽ lại là 3P sao?
Xem ra dường như không phải đa nghi, mà là suy nghĩ quá đơn thuần.
Hết chương 42