Editor: Windy Thân
Cô cũng biết mình sa đọa, nhàn rỗi, nhưng cô vẫn không thể tự kềm chế mà chìm đắm, sa đọa thật sâu trong vực sâu này.
Một khi đã sa đọa trong hưởng thụ cảm nhận được thế nào là hứng thú của con người, muốn hắn tỉnh lại lần nữa là một chuyện rất khó khăn.
Đơn Hương Trần chính là như thế.
Ban ngày ở KTV, trong quán điện tử cùng một bầy heo cẩu hữu lẫn lộn, buổi tối đắm mình ở phòng sàn nhảy.
Đây chính là cách sống của cô.
Hưởng thụ sa đọa vui vẻ, say đắm với sự hài lòng của chính mình, không người
nào có thể quấy rầy cô. Đây chính là cô —— Đơn Hương Trần.
“Tiểu
thư, nhảy cùng nhau được không?” Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh đi
tới, dám đi tới đẩy đám người trước mặt Đơn Hương Trần ra, khóe miệng
cười toe toét tự cho lànụ cười hết sức anh tuấn, lúc đang nói chuyện vẫn không quên cầm lược thuận tiện bôi dầu dưỡng tóc.
Đơn Hương Trần không để ý đến hắn, vẫn là tự mình nhảy theo âm nhạc. Đối với cô mà
nói, tất cả những người này đều không quan trọng, mà cô cũng không cần
phải đi đối phó với hắn.
“Tiểu thư, một mình sao?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đứng ởtrước mặt của Đơn Hương Trần nói: “Có muốn ta ở cùng ngươi không?”
“Không cần.” Đơn Hương Trần lắc đầu, liếc một cái, đối với đầu của hắn đầy dầu dưỡng tóc chỉ cảm thấy dầu mỡ, muốn nôn, hơn nữa cô cũng không cao hứng khi có người quấy rầy đến mình.
“Thật sao? Nhưng mà một mình rất nhàm chán, vừa đúng lúc ta cũng chỉ có một mình, đừng ngại chúng ta làm bạn đi! Ngươi đồng ý không?” Đôi mắt hăn chứa đầy ham muốn, vô cùng say sưa nhìnbộ ngực đầy đặn của cô, vòng eo mảnh khảnh và cái mông hơi
vểnh.
“Không hứng thú.”
“Không hứng thú, không sao, ta hứng thú là được.” Hắn vẫn cứ theo âm nhạc lèo nhèo ở cạnh Đơn Hương Trần, thuận tiện ăn đậu hũ.
Mà khóe miệng Đơn Hương Trần chẳng qua cũng chỉ chứa đựng nụ cười mê hoặc lòng người, cũng tùy hắn.
“Được rồi. . . . . . Ngươi đã say mê hứng thú như vậy, giống như con ruồi,
con gián, đuổi cũng không đi, trong lời nói đánh cũng không chết, vậy
thì chơi cùng nhau đi!”
Hai tay của Đơn Hương Trần phác họa lên
đầu vai tên đàn ông lưu manh kia, không ngừng đong đưa vòng eo d.d.l.q.d theo âm nhạc, hơn nữa cô không ngại chỉ cần cô cử động to gan sẽ làm
thân thể cô và tên đàn ông lưu manh tiếp xúc với nhau.
“Tiểu thư, nhà ta córất nhiều tiền, còn có xe Benz, có hứng thú cùng đi hóng gió
hay không?” Nam nhân bị hành vi lớn mật củaĐơn Hương Trần khích lệ hưng
phấn nói.
Thật là một cô em vừa to gan vừa độc ác, lần đầu tiên
hắn gặp phải loại nữ nhân này, chơi đùa với nữ nhân này nhất định rất
kích thích quá đã, hắn thầm nghĩ trong lòng.
“Xe Benz hóng gió?” Đơn Hương Trần chê cười. Cô không thấy xe Benz hóng gió có cái gì tốt, nói ra còn sợ bị người khác cười.
Thế nhưng hắn lại cho rằng nụ cười của cô là dành cho hắn, cũng cười khúc
khích theo, “Tiểu thư, ngươi đồng ý có đúng không?” Hắn hỏi tới.
“Vậy ngươi phải có Ferrari mới được.”
Đột nhiên, Đơn Hương Trần cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Cô nhìn theo ánh mắt kia, có một người đàn ông diện mạo vô cùng thu hút,
thân thể hết sức cao to, ánh mắt có chút thờ ơ, trong tay còn cầm một ly rượu chứa chất lỏng màu nâu, đang dựa vào tường mà đứng. Khi hắn thấy
cô đang nhìn chăm chú vào hắn thì ánh mắt cũng không có bất kỳ thay đổi
nào, mà còn trước sau như một thong dong, lạnh lẽo.
“Ách. . . . . .” Người đàn ông bị lời nói của Hương Trần gây kinh hãi.
“A. . . . . . Không có đúng không? Không có thì đừng tới quấy rầy ta!”
“Vậy nếu không có hứng thú hóng gió, thì cùng nhau vượt qua một đêmđẹp đi!
Ngươi thấy thế nào?” Tay hắn đặt ở thắt lưng của Đơn Hương Trần, đang
liên tục vỗ về chơi đùa.
“Đừng động tay động chân.” Đột nhiên Đơn Hương Trầnbỏtay xuống. Sắc mặt khẽ biến gạt tay của người đàn ông ra, không vui nói.
“Động tay đông chân? Thế nào? Không phải vừa rồi còn nhiệt tình ôm ta sao?
Giả bộngây thơ sao? Không cần làm bộnữa! Dù sao ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi!” Hắn cười tà.”Cùng nhau đi thoải mái một chút đi.”
“Ngươi cho ta là loại gái cao cấp đúng không?”
“Nhìn rất giống!” Người đàn ông móc từ trong ví ra 3000 tệ*, muốn nhét vào
trong áo lót của Đơn Hương Trần, “Lão tử coi trọng ngươi là phúc của
ngươi.”
* 1 tệ = 3 567 VNĐ.
“Cút ngay! Đừng làm phiền ta!” Đơn Hương Trần không vui nói, rất rõ ràng, đối phương đã chọc giận cô.
Vốn là cô không thích nhàm chán, muốn chọc hắn chơi, nhưng hắn càng ngày càng được voi đòi tiên, cái này phạm vào cấm kỵ nghiêm trọng của cô
rồi.
“Không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình.”
“Ngươi ——”
Mà cử chỉ của Đơn Hương Trần, làm đối phương cảm thấy không có đường lui.
Hắn có chút thẹn quá hóa giận!
“Này. . . . Cô gái, đừng thấy ta cho chút mặt mũi mà lên mặt! Lão tử coi
trọng ngươi là phúc của ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mừng, còn bảo lão
tử cút?” Hắn kéo tay Đơn Hương Trần lại, “Ngươi không nghĩ mình là cành
vàng lá ngọc chứ, cũng không biết ngủ cùng bao nhiêu đàn ông rồi.”
diendd@nleqquyd0n Miệng hắn nói ra những lời ô uế , khóe miệng lộ ra nụ
cười dâm loạn, “Muốn giữ lại làn da mịn màng này, thì ngoan ngoãn biết
điều một chút! Ở trên giường hầu hạ lão tử thật tốt, biết đâu làm lão tử vui mừng lúc ấy đặc biệt cho ngươi dây chuyền vàng. . . . . .”
Bởi vì tiếng hô của hắn, tất cả đám người xung quanh đều lui sang một bên,
rất sợ mình không cẩn thận gặp phải tai bay vạ gió, dù sao trong loại
địa phương này rồng rắn lẫn lộn, mà phần lớn người tới nơi này cũng chỉ
đơn thuần là để giải trí và tiêu khiển để đỡ nhàm chán mà thôi.
“Cho mặt mũi mà lên mặt chính là ngươi.” Ánh mắt Đơn Hương Trần nhìn chằm
chằm người đàn ông đang đứng dựa vào tường, hắn vẫn còn cái dáng vẻ kia, căn bản không có ý muốn ra tay.
Cô không biết hắn có ý đồ gì, nhưng hắn cứ đứng dựa vào tường như vậy, hình như ngay cả không khí quanh hắn cũng đã đông lại.
“Đi! Hôm nay lão tử nhất định phải chỉnh ngươi đến không thể hô cha gọi mẹ. . .Để cho ngươi ở trên giường cầu xin lão tử!”
Hắn đang muốn kiên quyết kéo Đơn Hương Trần ra khỏi sàn nhảy thì Đơn Hương
Trần lập tức dùng sức đá vào dưới háng hắn một cái, đối phương kẹp chặt
hai chântại chỗ, đôi tay đang che “Bộ vị quan trọng” quỳ xuống sàn nhà.
“Ưmh. . . . . . Thật là đau. . . . . .” Tiếng kêu của hắn hết sức thê lương,
rất dễ nhận thấy Đơn Hương Trần đá một cái mà thu hoạchrất lớn.
“Xem ra ta mới là người làm cho ngươi kêu cha gọi mẹ chứ? Gọi sảng khoái
không? A. . . . . . Có người đàn bà nào đối với ngươi như vậy hay không? Rất đặc biệt! Cho ngươi thoải mái, vui vẻ một chút.” Hai tay Đơn Hương
Trần khoanh lại, cười nói.
Mà đồng thời trong vũ trường cũng bắt đầu truyền ra tiếng cười.
“Ngươi. . . . . . Tiện nhân. . . . . .” Hắn cắn răng nghiến lợi nói. “Tiểu đệ
đệ” yếu ớt của hắn căn bản không thể nào chịu được một đá của Đơn Hương
Trần, đau đớn giống như đánh một gậy vào tim, thậm chí ngay cả đầu ngón
tay hắn chỉ vào Đơn Hương Trần cũng có chút run rẩy.
“Ta đã sớm
bảo ngươi đừng làm phiền ta.” Cô dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn hắn,
”Chính mình lại giống như con chó dính lên người ta, kỳ lạ thật! Trên
người ta không có chân gà, lại bám lấy ta không thả vừa không có chân gà để ăn, đồ vô liểm sỉ. . . . . .”
Nói đến đây, cô còn khoa trương vỗ vỗ cái trán, “Oa oa. . . . . .Sao ta có thể mang một người lớn lên
giống như con ruồi, con gián so với con chó mà ta thích nhất chứ?”
“Rượu mời không uống! Ngươi lại thích uống phạt rượu, ngươi muốn chơi ác một
chút phải hay không? Tốt! Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết rốt cuộc ác
là thế nào.”
“Vậy xem ngươi độc ác thế nào!” Đơn Hương Trần thờ ơ nói.”Còn nữa, đừng động một chút lại lão tử, xưng lão tử, ba ta không
lớn lên giống heo như ngươi ? Nếu là dáng dấp giống như ngươi, vậy thì
làm sao sinh ra đứa con gái xinh đẹp như ta đây?”
Vừa nói đến chỗ này, cô lại bắt đầu la hét ồn ào, “Ai nha! Tại sao có thể so sánh ngươi với thịt heo ta thích ăn nhất chứ?”
“Nữ nhân đáng chết, tốt! Hôm nay lão tử nhất định phải có được cô ta, sau
khi chơi đủ sẽ cô ta cho các ngươi!” Hắn dùng lực vỗ vỗ tay, một đám
người đi tới,dáng vẻ rất lưu manh, nhìn một cái cũng biết là một đám
du côn lưu manh.
“Lão đại.”
“Kéo cô ta lên xe cho ta, tối nay ta nhất định phải thoải mái với cô ta một chút! Để cho cô ta kêu cha gọi mẹ!” Hắn nói.
“Nhưng là. . . . . .”
“Không có nhưng là gì hết, ta đã nói chơi đã, sẽ thưởng cô ta cho các ngươi,
chẳng lẽ các ngươi không muốn vui đùa với cô em một chút sao?”
Thủ hạ của hắn đều run rẩy, lão đại có bệnh lây qua đường sinh dục bọn hắn
là thủ hạ đều biết chuyện này, bọn họ không muốn bị lây bệnh.
“Không! Lão đại một mình chơi vui vẻ là tốt rồi.” Bên trán hắn toát mồ hôi lạnh không ngừng nói.
“Qua một chân kia của ta, ngươi còn được không? Ha ha. . . . . .” Đơn Hương
Trần cười nói.”Ta nghĩ bây giờ ngươi cần làm một chuyện quan trọng nhất
là nhanh tìm thầy thuốc, chữa thật tốt, tránh để lại di chứng..., về sau nói không chừng không thể đứng lên nữa. . . . . .” Ít khi thấy cô hết
sức “tốt bụng” nói.
Đứng ở một góc chân mày Mẫn Ly co lại, hình như đối với việc Đơn Hương Trần dùng từ thô tục, cảm thấy có chút không vui.
“Lão đại. . . . . .”
“Mang cô ta đi cho ta!”
“Vâng”
Khi bốn, năm tên đàn ông sắp vây quanh Đơn Hương Trần, một người đàn ông
dáng dấp hết sức bình thường đi tới, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Trước mắt còn chưa có chuyện gì.” Cô phất phất tay, “Chỉ là chờ một chút thì
có chuyện. . . . . .” Cô liếc nhìn tên đàn ông vừa đừa giỡn mình.
“A Hùng, ngươi biết không? Hắn nói muốn ta sưởi ấm giường cho hắn, ngươi
nói đi? A Hùng ngươi nhanh lên! Nếu không diendan;'le#quyd90n chờ một
chút nữa ta thật sự bị mang đi sưởi ấm giường. . . . . .” Tay cô chỉ
chỉtên đàn ông dáng vẻ lưu manh kia, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Thật là to gan!” Một tay hộ vệ A Hùng nắm một người, ném lên trên một cái bàn, có thể thấy được, sức lực người này rất lớn.
Vốn là thuộc hạ đối phương còn muốn đi tới, nhưng sau khi thấy tình hình
như thế, vội lui lại mấy bước, căn bản không dám đi lên trước.
“Lên.... . . . . . Các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Con mẹ nó! Lão tử tốn tiền
nuôi các ngươi chẳng nhẽ đều là kẻ vô dụng sao?” Nam nhân đỏ mặt cố mắng to.
“Lão. . . . . . Lão đại. . . . . . Hắn rất lợi hại. . . . . .”
“Đúng! Xem bọn họ bị ngã thành như vậy. . . . . .”
“Lão đại, hay là chúng ta đi thôi!”
“Còn có rất nhiều đàn bà mà!”
“Mẹ kiếp, nuôi các ngươi giống một bầy heo, hắn lợi hại thì sao? Hôm nay
các ngươi nhất định phải giúp ta mang cô ta đi! Để cho ta dạy dỗ cô ta
thật tốt.”
“Phải . . . . . Phải . . . . .” Còn lại mấy người vừa
tiến lên một bước, cổ áo liền bị nhấc lên, thân thể bay ra ngoài. Mà
Trình Tuấn người tuyên bố muốn mang Đơn Hương Trần về nhà làm ấm giường, sớm bị sức lực lớn của A Hùng dọa chotrợn to mắt há hốc mồm, tiểu ướt quần rồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Đơn Hương Trần cười nói.
“Đúng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Trình Tuấn vội vàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi là đủ sao?” Đơn Hương Trần liếc về phía đũng quần hắn, “Trời ơi!
Các ngươi nhìn xem, sao trên đất lại có một vũng nước . . . . . . Thì ra là vị tiên sinh muốn dẫn ta về nhà làm ấm chăn bị dọa tiểu ra quần ư!”
“Ta. . . . . . Thật sự rất không vệ sinh. . . . . . Có lẽ từ nhỏ mẹ hắn
không dạy, cho nên không biết đi tiểu phải vào nhà vệ sinh đi mới đúng. . . . . .” Cô lớn tiếng la hét.
“Thật bẩn. . . . . .”
“Đúng nha. . . . . .”
“Nhà vệ sinh gần như vậy . . . . . .”
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hiện trường đầy âm thanh cười nhạo, Trình Tuấn ngượng ngùngcúi đầu xuống.
“Như thế nào? Có muốn bắt ta về làm ấm giường hay không?”
“Không. . . . . . Không dám. . . . . .”
“Thật sao?” Sắc mặt của Đơn Hương Trần biến đổi, “Vậy còn không đi?”
“Dạ! Đúng . . . . .” Trình Tuấn liền lăn một vòng rời đi sàn nhảy.
Lúc này Mẫn Ly cũng xoay người rời đi.