Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 59: Chương 59




Tô Noãn cho rằng Lục Cảnh Hoằng sẽ trực tiếp rời đi, thế nhưng anh lại dẫn cô đi vào nhà ăn của Cù gia, tay anh từ đầu tới cuối cũng không có buông ra, cô cúi đầu nhìn, cong lên khoé môi.

Anh ở lại dùng cơm, là bởi vì cô, bọn họ trước khi đến chưa ăn qua bữa chiều, anh biết, nếu như anh cứ như vậy rời đi, cô nhất định cũng sẽ không quan tâm đi chuẩn bị cơm chiều.

Tô Noãn đi theo bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, anh đi không nhanh không chậm, bước chân tao nhã mà khắc chế, do người giúp việc dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng khoé mắt anh có chút hăng hái liếc nhìn cô một cái, khoé môi hơi gợn lên.

Trong lúc vô tình chống lại ánh mắt anh, cô cũng chỉ là cười theo, ở dưới ánh sáng rạng rỡ, bên hai gò má trắng nõn thản nhiên thấm ra đỏ ửng, vô cùng rõ ràng.

Kỳ thật, ngay cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc ngượng ngùng là vì chuyện gì, có lẽ, đúng như chính cô nói, mặt đỏ bất quá là một thói quen của cô.

Nhưng mà lời này, chính bản thân Tô Noãn cũng hoài nghi độ đáng tin của nó, huống chi là Lục Cảnh Hoằng.

Người giúp việc ở dinh thự đẩy ra cánh cửa lớn nặng trình trịch, xuất hiện trong tầm nhìn của cô là một không gian tràn đầy phong cách Phương Tây xa hoa rộng rãi, toàn thể bố cục hoàn toàn khác với U Liên dinh thự, nơi đây mang một phong cách khác.

Trên cái bàn dài phong cách Châu Âu mà hoa lệ, khăn trải bàn trắng tuyết, đế cắm nến khéo léo mà tinh xảo, đèn thuỷ tinh hoa lệ treo trên đỉnh đầu, loé ra hào quang long lánh, nhà ăn này tản ra hơi thở quý tộc.

Dao nĩa lạnh lẽo trong tay bị làm giảm nhiệt, Tô Noãn nhìn đồ ăn ngon đẹp mắt trước mặt, lại không thấy thèm ăn bất cứ cái gì, vô cùng hoa lệ gì đó, cũng hầu như là vô cùng giả dối, cô không có bao nhiêu hứng thú.

Tô Noãn thản nhiên quay mặt đi nơi khác, lọt vào trong tầm mắt cũng là một đĩa thịt bò được cắt tỉa tỉ mỉ, còn có dọc theo bàn là cánh tay thon dài tinh xảo kia, anh đem cái đĩa nhẹ nhàng để trước mặt cô.

“Không sao, dao nĩa quả thật đôi khi làm cho người ta không có thói quen dùng nó.”

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, anh đã phát hiện cô vừa rồi không được tự nhiên, ôn hoà cười cười, cánh tay kia không có rút lại mà còn nắm chặt tay cô, kề bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu:

“Nếu như em vẫn biểu hiện miễn cưỡng như vậy, anh sẽ cho là em không thích ăn cơm Tây.”

Tô Noãn bỗng dưng quay đầu, một đôi mắt phượng tới gần đón nhận ánh mắt hơi tươi cười của Lục Cảnh Hoằng, cô ngẩn ra một lúc, vì che dấu biểu cảm không biết gọi là gì của mình, thuận miệng bịa ra một câu:

“Nếu em thích đồ ăn Trung Quốc hơn, chẳng lẽ anh làm cho em ăn sao?”

Tô Noãn nói xong chú ý tới trong phòng ăn cũng không chỉ có hai người bọn họ, hai người khoảng cách thân mật khiến cho cô xấu hổ ngó đi chỗ khác, lại bởi vì ngồi ở trên ghế xoay không có góc độ cố định, tiếp tục quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm cô không chuyển mắt.

“À, nếu thích thì cả đời này đều làm cho em ăn, sao hả?”

Lại lần nữa biến thành lời cầu hôn?

Tô Noãn nhìn mắt anh qua tròng kính chớp chớp, bởi vì quá mức thân cận, khó chịu nhếch miệng, đem dao nĩa xiên lên thịt bò, trong lúc bối rối, giơ lên giữa cô và Lục Cảnh Hoằng.

“Đói bụng ăn chút thịt bò đi!”

Vẻ mặt của cô có chút né tránh, không cho ra một đáp án rõ ràng, cho nên lựa chọn trốn tránh, nói lảng sang chuyện khác, Lục Cảnh Hoằng mỉm cười không có một tia thay đổi.

Anh không có thật sự cúi đầu ăn một miếng thịt bò trong tay Tô Noãn, mà là ngồi trở lại ghế ngồi của mình, ánh mắt như tuyết, anh nâng ly rượu thuỷ tinh lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.

Tô Noãn giật giật khoé miệng, tự mình ăn miếng thịt bò này, trong miệng dâng lên mùi vị tiêu cùng thịt bò, cô tự nói với chính mình: nhìn đi, Tô Noãn mi cũng là một đứa ích kỷ!

Cho dù không thể cho anh một đáp án mà anh muốn, nhưng cũng không cách nào đi cự tuyệt anh, chỉ là lập lờ nước đôi trốn tránh, bởi vì cô không thể đưa ra lời hứa hẹn, rồi lại không muốn cứ như vậy mà rời khỏi anh.

Tô Noãn, thì ra mi cũng có lúc bất tri bất giác cũng học thói tham lam, rất lưu luyến người đàn ông trước mắt này ban cho ấm áp cùng quan tâm, rất lưu luyến những thứ gọi là yêu được thốt ra từ miệng anh sao?

Thời điểm cô còn ngồi ngây ra kinh ngạc, Lục Cảnh Hoằng bàn tay xoa nhẹ, anh nhẹ nhàng lau một giọt nước canh dính nơi khoé miệng cô, ánh mắt lạnh lùng tan đi nhường lại cho ấm áp, tựa hồ còn có thương tiếc, khoé miệng thoáng gợn lên một nét cười nhạt.

Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng đêm nay dịu dàng khác thường, sau đó thần kinh của cô khẽ dao động xuống, cô cảm giác là lạ, hiện tại đã hiểu rõ vấn đề, Lục Cảnh Hoằng tại sao bỗng nhiên không để ý đến lễ nghi trên bàn ăn.

Tầm mắt của cô không để lại dấu vết nhìn một lượt khắp nhà ăn, nhìn thấy hai người giúp việc đang đứng ở bên cạnh, trong lòng rõ ràng, Lục Cảnh Hoằng làm như vậy bất quá là muốn nói cho những người ở Cù gia biết: Nhị tiểu thư Cù gia đột nhiên trở lại, sau lưng cô còn có một chỗ dựa là Lục Cảnh Hoằng, cho nên cũng không phải bởi vì bơ vơ không nơi nương tựa mới đến cậy nhờ Cù gia!

Lấy bản thân và bối cảnh gia đình của Lục Cảnh Hoằng, người khác tự nhiên sẽ liên tưởng đến ở trong chính trị Lục gia có nền móng vững chắc, hơn nữa Lục Cảnh Hoằng đối với cô tỉ mỉ chu đáo quan tâm, không thể nói hai người không có gì.

Những người khác cho dù trong lòng đối với Tô Noãn có bất mãn như thế nào đi nữa, nhưng là e ngại Lục Cảnh Hoằng, ngoài mặt sẽ không làm khó Tô Noãn hơn nữa, bất kể là người Cù gia hay là sau này sẽ gặp phải các nhân vật khác nữa.

Lục Cảnh Hoằng anh làm như vậy, chính là muốn nói cho mọi người biết, Tô Noãn là người phụ nữ của anh, dám động đến cô ấy chính là đối địch với anh, anh cũng không hoan nghênh việc lấy quyền đàn áp người, nhưng cũng không ngại thỉnh thoảng đùa giỡn một chút tâm tư để giải trí cuộc sống.

——————-

Lúc Lục Cảnh Hoằng rời đi, rất lặng lẽ, không làm kinh động bất kỳ một chủ nhân Cù gia nào, Tô Noãn nghĩ, cho dù người nhà Cù gia có biết cũng sẽ không khách khí đưa tiễn, trừ bỏ Ninh Nhi…

Tô Noãn không biết tại sao mình lại nghĩ tới Ninh Nhi, vị công chúa thân thể yếu ớt nhiều bệnh kia, cho dù bọn cô là chị em, cô cũng không cách nào đối với Ninh Nhi sinh ra chút ý nghĩ thân cận.

Cô đem nó quy tội cho Niếp Hiểu Dĩnh đã để lại di chứng cho cô, bà luôn buộc cô phải cho tuỷ của mình, cô liền đối với Ninh Nhi sinh ra bài xích mà trước đây không có, còn chưa có qua lại sâu sắc, cô liền cự tuyệt cùng Ninh Nhi dán lên hai chữ thân tình!

Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng ở cửa dinh thự U Liên tạm biệt, cô nhìn thấy xe chờ ở cửa, vẫn là chiếc xe tới đón cô, cô phát hiện Cù Dịch Minh không có như trong tưởng tượng cứ như vậy không muốn gặp mặt Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng đối với việc Cù Dịch Minh an bài xe vẫn không biểu hiện ra cảm xúc khác thường nào, anh xoay người nhìn Tô Noãn, lẳng lặng nhìn chăm chú, sau đó vươn tay đem cô kéo vào trong lòng.

Tô Noãn nhìn thấy có cảnh vệ gác cửa, vừa định đẩy anh ra, Lục Cảnh Hoằng lại chủ động buông lỏng cô ra, thản nhiên nói:

“Anh về trước đây.”

“Được.”

Tô Noãn cũng nhàn nhạt cười cười, lúm đồng tiền rất mờ ảo, cũng không mang theo bất kỳ giả dối nào, cô chờ Lục Cảnh Hoằng lên xe rồi mới quay vào, thế nhưng anh lại chậm chạp không nhúc nhích.

“Anh…”

Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên tiến lên phía trước nửa bước, đỡ lấy hai vai cô, sau đó khi cô kinh ngạc ngước mắt lên, thế nhưng anh lại cúi người hôn lên đôi mắt tiệp của cô, cô co rúm lại hàn lông mi đen dài rung động.

Cô không biết, Lục Cảnh Hoằng là bởi vì muốn cho mọi người càng thêm tin tưởng quan hệ của bọn họ, hay vẫn chỉ là bởi vì, anh muốn hôn cô.

“Vào đi thôi, nếu anh nhớ không lầm, hình như Cù gia có gác cổng.”

Tô Noãn nhướng lên mi mắt, trông thấy chính là dung nhan xinh đẹp mỉm cười của Lục Cảnh Hoằng, sau đó anh nhìn thấy cô mê man khó hiểu, cười đến càng thêm nồng đậm, nghiêng người hôn lên trán cô.

“Anh thật sự hy vọng có thể sớm lấy em mang về nhà, Lục gia không có cửa cấm.”

Không ngừng nói lời kinh người, Tô Noãn cảm thấy lấy chỉ số thông minh của mình, đã bị Lục Cảnh Hoằng quấy nhiễu làm cho suy nghĩ rối loạn, cô sững sờ để mặc anh sửa sang lại một chít tóc của mình:

“Noãn Nhi, em nên để tóc dài đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì như vậy, anh không cần phải hôn lên mái tóc của em nữa.”

Dưới ánh đèn đường mờ tối, Lục Cảnh Hoằng buông cô ra, trên mặt của anh vẫn luôn lộ vẻ vui cười, ngắm nhìn cô lui về phía sau mấy bước, ngược lại mở ra cửa xe phía sau tài xế ngồi vào.

Tô Noãn đứng nguyên tại chỗ, nhìn xuyên qua mái tóc dài, nhìn về phía cửa kính xe tối đen kia, nhìn không rõ khuôn mặt bên trong xe, cho đến khi xe đi xa, cô mới xoay người, lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy được một bóng dáng ở lầu chính lầu hai.

Ngọn đèn vàng nhạt rọi vào tấm rèm màu trắng trong phòng, nhuộm lên vầng sáng sắc mông lung, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một đạo thân ảnh nhó nhắn mềm mại dần dần đi xa, cho đến khi đạo hình ảnh phác hoạ tao nhã kia biến mất trên chiếc rèm cửa đung đưa.

Tô Noãn dưới ánh mắt vụt sáng, cô tất nhiên biết đó là ai, đối với việc Niếp Hiểu Dĩnh thế nhưng không có tức giận ra ngoài ngăn trở mà kinh ngạc khẽ cười, cô cho là Niếp Hiểu Dĩnh sẽ không cho phép cô này nọ ở hồ U Liên.

Cô nhàn nhạt liếc qua con đường trước mắt, thẳng tắp đến lầu chính dinh thự, nơi đó sáng lên ngọn đèn ấm áp, cô cũng liếc qua những bông hoa cỏ ven đường kia, sau đó nhấc chân đi về phía lầu phía bắc.

Nếu Cù Dịch Minh nói lầu phía bắc là nơi ở của cô, cô cũng nên tiếp nhận an bài như vậy, chỉ là, trong lúc cô đi qua cửa lớn lầu chính thì thong thả hạ bước chân, bởi vì cô nghe thấy tranh chấp bên trong.

“Cho dù là để cho tôi nhớ lại những chuyện cũ không vui kia, ông cũng nhất định phải để cho nó vào ở Cù gia sao?”

“Nếu ông thật sự yêu tôi, ông nên lập tức kêu nó ra khỏi đây đi, mà không cần phải gạt tôi đồng ý yêu cầu vô lý của nó như vậy, quay về Cù gia? Dịch Minh chẳng lẽ ông không nhìn ra cha con bọn họ có ý đồ gì sao?”

Tô Noãn quay đầu nhìn vào, hành lang uốn lượn cản trở tầm nhìn của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh trên thảm trải sàn Ba Tư hoa văn phiền phức ngoài đại sảnh phòng khách kia, cô nghe thấy thanh âm ẩn chứa bất mãn cùng hờn giận của Niếp Hiểu Dĩnh.

“Tôi nghe nói ông kêu cảnh vệ đi đến đồn công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu, chẳng lẽ ông còn muốn chính thức đem nó trở thành người nhà Cù gia sao? Dịch Minh, nó bất quá chỉ là…”

Tô Noãn không có lập tức rời đi, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nghe những lời bà ta nói, cô nghe thấy Niếp Hiểu Dĩnh nghẹn ngào sau đó trầm mặc, tâm trạng lại không khỏi trở nên khoan khoái.

Cũng chỉ là cái gì? Cũng chỉ là một đứa bé mà bà bị người đàn ông khác bức bách sinh ra sao?

Tô Noãn khoé mắt dư quang liếc về chiếc ly thuỷ tinh bên cạnh, nhìn thấy cái bóng trên thuỷ tinh, cũng khó trách Niếp Hiểu Dĩnh phản đối cô trở về Cù gia như vậy, mỗi ngày cứ như vậy nhìn thấy một khuôn mặt tương tự như mình, ai chịu nổi nội tâm dày vò đây?

“Hiểu Dĩnh, đây là tôi đã thận trọng suy tính mới đưa ra quyết định, tôi cũng hy vọng bà có thể ủng hộ cách làm của tôi, tôi không biết bà vì sao phải thống hận đứa bé này như vậy…”

“Tôi không có thống hận bất luận kẻ nào, tôi chẳng qua là không hy vọng một người có ý đồ riêng làm đảo lôn cuộc sống yên tĩnh của chúng ta!”

Niếp Hiểu Dĩnh cắt ngang lời nói của Cù Dịch Minh, vô cùng vội vàng giải thích, thế nhưng ý tứ gần như là giấu đầu lòi đuôi, bà làm sao có thể không oán hận Tô Noãn cùng Tô Chấn Khôn chứ, chẳng qua là không muốn làm cho Cù Dịch Minh lo lắng cho cái loại tâm tình cừu hận này của bà.

“Hiểu Dĩnh, tôi thuỷ chung hy vọng bà có thể sống vui vẻ, nhưng mà tôi cũng rõ ràng, tình trạng thân thể Ninh Nhi đủ để phá huỷ toàn bộ hạnh phúc của bà, nếu một ngày kia Ninh Nhi thực rời đi…”

“Không! Ninh Nhi sẽ không rời đi, vĩnh viễn sẽ không đi trước tôi một bước rời khỏi cuộc đời này! Cho dù là có hy sinh toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi cũng muốn để cho Ninh Nhi bình yên sống sót!”

Thanh âm của Niếp Hiểu Dĩnh thanh nhã tự phụ, giọng nói lại khó nén lãnh khốc cùng quyết tuyệt, mà phương pháp cứu Ninh Nhi trong lời nói của bà, Tô Noãn lạnh lùng trào phúng cười cười, Niếp Hiểu Dĩnh từ đầu tới cuối cũng không chân chính buông tha!

Tô Noãn đứng ở đó, ánh mắt ném đi qua, nhìn thấy bóng dáng trên thảm sàn, thản nhiên lạnh lùng, cô nghe thấy Cù Dịch Minh bất đắc dĩ thở dài cùng khuyên can, còn có thanh âm chua ngoa nghẹn ngào của Niếp Hiểu Dĩnh.

“Hiểu Dĩnh, tôi chưa từng nghĩ qua lấy sinh mệnh của đứa bé khác để đổi lấy Ninh Nhi khoẻ mạnh, thân thể đứa bé kia… tôi cũng đã biết, bà làm sao có thể vẫn không rõ?”

“Không phải bây giờ nó vẫn sống tốt đó sao? Tôi bất quá chỉ là muốn cứu con gái của tôi, tại sao ông còn muốn trách cứ tôi? Chẳng lẽ ông không biết thân thể Ninh Nhi…”

“Đứa bé kia cũng là con gái mà bà mang thai mười tháng khổ cực sinh ra, Hiểu Dĩnh, cho dù bà không cách nào đối xử với nó như đối với Ninh Nhi, cũng không nên đối xử như thế với đứa bé kia, đứa bé kia mấy năm nay cuộc sống cũng không được tốt cho lắm.”

“Cù Dịch Minh, chẳng lẽ ông thực sự cảm thấy tôi sẽ cam tâm tình nguyện vì người đàn ông khác sinh con sao?”

Phòng khách sáng ngời bên trong lầu chính hoàn toàn yên tĩnh, ngực Tô Noãn bị giáng một đòn nghiêm trọng, bên tai cô quanh quẩn từng lời Niếp Hiểu Dĩnh đã nói qua:

“Năm đó thoả thuận với Tô Chấn Khôn, chỉ cần tôi sinh ra đứa bé trong bụng, ông ta sẽ để tôi rời đi, sẽ không trói buộc tôi ở lại cái nơi bần cùng đó nữa.”

“Lúc cô sinh ra, tôi thiếu chút nữa đã lỡ tay bóp chết cô… Tuy rằng trên người cô chảy một nửa dòng máu của tôi, nhưng tôi thật hy vọng cô đang đứng trước mặt tôi chết đi.”

Dùng giọng điệu lãnh đạm tao nhã nói ra những lời này, lại giống như một con dao sắc bén đâm vào lồng ngực cô, bây giờ nhớ lại, cũng chỉ có thản nhiên thương hại đối với Niếp Hiểu Dĩnh, tuy rằng, bản thân cô cũng cần người ta thương hại.

Ninh Nhi chết đi, trụ cột chống đỡ tinh thần Niếp Hiểu Dĩnh cũng sẽ sụp đổ theo, cô là hy vọng sống sót duy nhất của Ninh Nhi, nhưng cô lại không muốn vì cô em xinh đẹp kia vô tư dâng hiến chính mình.

Nếu Ninh Nhi là công chúa Bạch Tuyết thiện lương nhu nhược, như vậy Tô Noãn cô, nhất định là chị của công chúa Bạch Tuyết, một công chúa giả dối có ý nghĩ xấu xa độc ác, sau khi em gái qua đời, mưu toan chiếm đoạt tất cả những thứ vốn thuộc về em gái.

Tô Noãn đáy mắt thoáng qua tự giễu mỉa mai, cô bĩu môi, nhìn thân ảnh khẽ run kia, giống như có thể cảm nhận được nội tâm vô cùng thống khổ cùng giãy giụa của Niếp Hiểu Dĩnh, chỉ là, cô không sinh ra chút đồng tình nào.

“Tôi bất quá chỉ là vì muốn tranh thủ một cơ hội sống sót cho Ninh Nhi, chẳng lẽ là sai sao? Ông nói đứa bé kia mấy năm nay quả thực sống không tốt, một đứa bé không được vui vẻ chào đón ra đời, làm sao có thể hạnh phúc được chứ?”

“Tôi có thể nói bác sĩ Lâm dùng các biện pháp phòng chống tốt nhất cho nó, mua thuốc bổ tốt nhất cho nó bồi bổ sức khoẻ, huống hồ, nếu nó có mưu tính quay về Cù gia, chẳng lẽ sẽ không nghĩ tới mình nên hiến tuỷ hay sao?”

“Hiểu Dĩnh, tôi đã cho rằng tôi là người hiểu rõ bà nhất, cho nên mấy năm nay vẫn luôn dung túng bà, nhưng tôi cũng sẽ không cho phép bà không từ thủ đoạn đi thương tổn người vô tội.”

Nghe thanh âm của Cù Dịch Minh cũng không còn bình thản như vừa rồi, kiên định không cho phép, ngầm có ý bất mãn đối với những việc làm trong quá khứ của Niếp Hiểu Dĩnh, nhưng cũng không cách nào che dấu tình yêu trong lời nói đối với Niếp Hiểu Dĩnh.

“Người vô tội? Ninh Nhi vô tội biết bao, mấy năm nay liên tục chịu đựng ốm đau hành hạ, tôi chỉ là muốn cứu con của mình, muốn nhìn thấy nó có cuộc sống giống như người bình thường, nguyện vọng nhỏ như vậy cũng là chuyện xa vời sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh ngữ điệu đã muốn nói không nên lời, Tô Noãn không cần nhìn, cũng có thể đoán được những giọt nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt phượng xinh đẹp kia.

Niếp Hiểu Dĩnh muốn Ninh Nhi sống không có gì sai, bà muốn có cuộc sống bình yên cũng không phải là một loại sai lầm, song khi hai người va chạm nhau, lại là một sai lầm không cách nào xoá đi được.

Không có Tô Noãn, Ninh Nhi không thể sống, nhưng là bây giờ đã xuất hiện lựa chọn một trong hai tình huống:

Ninh Nhi cần tuỷ để duy trì sinh mạng, ngoài Tô Noãn, trên thế giới này cũng không tìm được người cho tuỷ thích hợp nào khác.

Mà Tô Noãn năm xưa bị bệnh tim nghiêm trọng, mặc dù bây giờ, cũng chưa khôi phục hoàn toàn, một khi nằm trên bàn mổ hiến tuỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì lây bệnh khuẩn mà chết đi.

Cho nên, kết quả xấu nhất, là giữa cô và Ninh Nhi, chỉ có một người có thể sống.

Trong đầu Tô Noãn rõ ràng lý giải suy nghĩ như vậy, cô không có bất kỳ thương tâm tuyệt vọng nào, chỉ là lạnh lùng chợt hiểu, lạnh lùng vứt mấy thứ suy nghĩ này sang một bên, hai tay rũ xuống bên người rất nhanh dùng sức.

Cô bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Tô Chấn Khôn nhất định kêu cô từ ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành tìm Cù Dịch Minh, mà không phải trực tiếp đi bệnh viện thành phố A tìm Niếp Hiểu Dĩnh.

Có lẽ, Tô Chấn Khôn đã sớm dự đoán được, chỉ có Cù Dịch Minh mới có thể ngăn cản được hành vi điên cuồng của Niếp Hiểu Dĩnh, vì Ninh Nhi, Niếp Hiểu Dĩnh cái gì cũng có thể làm, chỉ là….

“Hiểu Dĩnh, tôi sẽ không đồng ý để cho bà lại đi thương tổn đứa bé kia.”

“Cho nên ông đưa nó vào Cù gia, chính là vì để bảo vệ đề phòng tôi đến gần nó sao? Cù Dịch Minh, tôi thế nào lại không biết, thì ra ông đối với Ninh Nhi đúng là tàn nhẫn như vậy!”

Tiếng đồ sứ vỡ vụn bén nhọn vang lên lanh lảnh, cũng hoàn toàn phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, giống như là tờ giấy đen bị xôn xao một tiếng xé thành hai nửa, để lộ ra mảnh tối tăm phá huỷ lòng người lãnh khốc.

Trên hành lang vọng ra tiếng giày cao gót rối loạn giẫm trên nền đất, Tô Noãn cũng không có chuyển bước, bọn cô gặp nhau ở cửa, Tô Noãn thản nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt cùng khoé mắt ướt át của Niếp Hiểu Dĩnh.

Niếp Hiểu Dĩnh không ngờ tới Tô Noãn thế nhưng đứng ở chỗ này, trên khuôn mặt cao nhã xinh đẹp toát ra lạnh lùng kinh ngạc, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn khép lại áo choàng trên người, bà đảo qua khuôn mặt Tô Noãn:

“Vào Cù gia thì sao chứ, là của Ninh Nhi, cô cũng đừng hòng muốn lấy đi, nếu cô vẫn không nhìn rõ thân phận của mình, làm ra cái chuyện đi quá giới hạn, đừng trách tôi đến lúc đó không khách khí.”

Tô Noãn xa lạ thu lại hơi thở xa cách, cô ngây ngô giơ lên khoé môi, lặng lẽ lộ ra nụ cười yếu ớt ấm áp, nhưng không có chạm tới đáy mắt:

“Vậy bà nhất định phải bảo vệ tất cả cho Ninh Nhi, bởi vì tôi sẽ dùng hết hơi sức để tới tranh giành.”

Niếp Hiểu Dĩnh nhìn đứa bé Tô Noãn kia giống như không chỗ nào che dấu cười cười, Tô Noãn duy trì thẳng thắng thành khẩn trong sáng làm cho bà tức giận đến lồng ngực phập phồng lên xuống, hé ra khuôn mặt tinh xảo âm trầm.

Tô Noãn thuỷ chung ngây thơ đơn thuần cười, điểm này làm cho Niếp Hiểu Dĩnh cuối cùng không chịu đựng được nữa, không hề nhìn đến Tô Noãn, dời đi tầm mắt, lại tràn ra một giọt lệ, bà chưa kịp lau đi, liền cùng Tô Noãn lướt qua nhau.

Tô Noãn nghe được Niếp Hiểu Dĩnh ở bên tai cô bỏ lại một câu, đó là ẩn nhẫn bóp chét phẫn nộ của bà:

“Chỉ cần Ninh Nhi có thể sống sót, bằng mọi giá cái gì tôi cũng sẽ làm…”

Tô Noãn bình tĩnh nghe xong, bỗng nhiên thản nhiên cười rộ lên, thanh thuần xinh đẹp vô cùng, cô nghiêng người, nói với Niếp Hiểu Dĩnh lướt qua mình:

“Không quan hệ gì đến tôi, tôi và Cù gia một chút quan hệ cũng không có, người nhà Cù gia với tôi mà nói, là người xa lạ nhất!”

“Cô!”

Niếp Hiểu Dĩnh không dám tin quay đầu lại, một đôi mắt phượng bởi vì kinh ngạc trừng lớn, nước mắt dâng tràn, gắt gao nhìn chăm chú Tô Noãn, Tô Noãn lại không hề cảm giác, bình tĩnh cười như cũ.

“Nếu cô còn muốn gặp lại Tô Chấn Khôn, tốt nhất đừng động tâm tư không đứng đắn, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”

Niếp Hiểu Dĩnh nước mắt không chỗ rơi xuống, thấm ướt cằm dưới của bà, bà nâng ngón tay nhỏ nhắn lên, không để lại dấu vết lau đi, trong mắt loé ra một tia ngoan tuyệt sắc bén.

Tô Noãn cũng không hoài nghi Niếp Hiểu Dĩnh đối với bọn họ lòng dạ phụ nữ độc ác, cô lẳng lặng gật gật đầu, dưới ánh mắt xinh đẹp kia vụt sáng:

“Nếu ba chết tôi cũng sẽ đi theo cùng ông ấy, giống như người chết máu đọng lại, không biết có dụng cụ nào có thể rút máu người chết ra đem ghép cho người sống?”

“Cô cũng dám uy hiếp tôi!”

Niếp Niểu Dĩnh căm giận trừng mắt với Tô Noãn, Tô Noãn lại hờ hững dời tầm mắt đi, trong không khí là thanh âm tĩnh lặng của cô:

“Ba nói cuộc đời của ông đã không còn kỳ vọng điều gì, có lẽ bà giết ông ấy cũng là một loại giải thoát, mà tôi trước hết sẽ sống sót, hoàn thành tốt nguyện vọng của ông ấy, bà cũng biết tôi có thể đợi, chỉ cần Ninh Nhi có thể chống đỡ được.”

“Cô so với Tô Chấn Khôn còn đáng sợ hơn!”

Niếp Hiểu Dĩnh thê lương nói xong, không hề cảnh cáo cô, mà là xoay người đi về phía cửa lớn dinh thự, áo choàng của bà ở trong gió nhẹ nhàng nâng lên một góc.

Tô Noãn thản nhiên nhìn Niếp Hiểu Dĩnh thống khổ, cô biết, là Tô Noãn cô, đem một vị phu nhân tao nhã bức bách đến rơi vào tình huống không cách nào nhẫn nại nữa.

Cô nghĩ, nếu Niếp Hiểu Dĩnh biết, hai mươi mấy năm nay Tô Chấn Khôn đều cùng con gái của mình như là người xa lạ, có lẽ sẽ vui vẻ một chút, nhưng mà, cô vĩnh viễn sẽ không nói cho Niếp Hiểu Dĩnh biết sự thật này.

Tô Noãn nghe thấy thanh âm cửa sắt dinh thự mở ra, hoà lẫn với thanh âm của xe Mercedes Benz, đèn xe lúc sáng lúc tối quan sát một mảnh vườn hoa bách hợp sinh trưởng trong phòng ấm, chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Noãn không đi nhìn nữa.

Cô lạnh lùng xoay người, lại vừa lúc đụng vào người giúp việc từ bên trong đang đi ra ngoài, trong tay người giúp việc đang cầm một cái ki hốt rác rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn rơi đầy đất.

Đó là một bình gốm sứ Thanh Hoa, vốn nên được cắm đầy hoa bách hợp thuần khiết, Tô Noãn lui về sau một bước, lại hụt chân, cô quên mất mình đang đứng trên bậc thang, cả người ngã về sau té xuống, té ngã trên mặt đất.

Lòng bàn tay trắng nõn đặt trên mảnh gốm sứ nhỏ, trong đêm tối tĩnh lặng phát ra âm thanh yên tĩnh.

Tô Noãn rất nhanh liền từ trên mặt đất đứng lên, bàn tay đầy máu, người giúp việc lo lắng cúi đầu giải thích, Tô Noãn bất quá chỉ là tuỳ ý cười cười, không có bởi vì đau đớn mà tức giận rơi lệ.

Cô lẳng lặng nhìn lòng bàn tay chảy ra dòng máu đỏ tươi kia, thậm chí là dùng một loại vẻ mặt thương xót nhìn chăm chăm vào nó, không có nước mắt.

Sau đó dùng một tay kia đè lại miệng vết thương, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc nơm nớp lo sợ rút lui, chuẩn bị đi về phía bắc lâu, cô cảm thấy Cù gia lớn như vậy hẳn trong phòng có chuẩn bị sẵn hộp cứu thương.

Những giọt máu này rất là trân quý, hơn nữa ở trong mắt Niếp Hiểu Dĩnh, thậm chí so với bản thân bà còn trân quý hơn.

Nếu Niếp Hiểu Dĩnh biết cô chảy nhiều máu như vậy, đảm bảo sẽ nổi trận lôi đình, bởi vì cô tình nguyện đi rửa dưới vòi nước, cũng không muốn đem nó hiến cho Ninh Nhi.

Bàn tay Tô Noãn ấn miệng vết thương bị một cỗ ấm áp nhuộm đỏ, cô hướng tới không khí rét lạnh cười cười, muốn nhấc chân rời đi, khi quay đầu lại nhìn thấy Cù Dịch Minh.

Tô Noãn không có đi suy đoán Cù Dịch Minh đứng ở đó từ khi nào, cô chỉ là nhẹ nhàng khom người chào hỏi, trong bóng đêm mờ tối, vài giọt chất lỏng chảy thấm khe hở nền gạch dưới chân cô.

“Con về Bắc lâu trước đây, chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Noãn lễ phép nói xong, cười nhạt định thối lui, Cù Dịch Minh lại gọi cô ở lại:

“Nha đầu, theo chú vào trong một chuyến.”

Nụ cười Tô Noãn dần dần tiêu tán, cô nhìn thấy Cù Dịch Minh quay lưng lại, đi trước vào biệt thự, một lát sau bỗng nhiên dừng lại, cô cũng đi theo vào, mặc kệ tay cô còn chưa có băng bó.

Lòng bàn tay đau đớn đã muốn không còn cảm giác, phòng khách sáng ngời rộng mở cũng làm cho máu chảy đầm đìa nơi bàn tay cô lộ rõ dưới mắt Cù Dịch Minh, cô cũng không cố ý đi che dấu, chỉ cười trừ.

Cù Dịch Minh cũng không liếc nhìn tay cô lấy một cái, ông đi đến bên cạnh sofa cầm điện thoại lên, bấm liên tục các con số, khi điện thoại được thông, Tô Noãn nghe được ông nói:

“Gọi bác sĩ gia đình đến một chuyến.”

Tô Noãn giống như là bị giội một chậu nước đá từ đầu đến chân, khi Cù Dịch Minh cúp điện thoại xuống, phân phó người giúp việc lấy ra một cái hòm thuốc, ông mở hòm ra, lấy băng gạc cùng viên thuốc hoà tan ra, hướng Tô Noãn nở ra một nụ cười ôn hoà:

“Tuy rằng chú không học qua ngành y, nhưng tốt xấu cũng từng đánh giặc, bản thân bị biết bao vết thương, trước khi bác sĩ đến, hãy để cho lão đầu tử chú giúp con xử lý miệng vết thương trước đi.”

Tô Noãn có chút không biết phải làm sao, cô thề, quan hệ của bọn họ so với người xa lạ cũng không thể thân mật hơn một chút, trên thực tế, cô đối với Cù gia còn có rắp tâm khác.

Cô một lần cảm thấy, Cù Dịch Minh đoán được lý do cô muốn tới Cù gia, nhưng vẫn là đồng ý yêu cầu này của cô, cô cho rằng, ông chỉ là muốn nhìn xem cô làm sao làm trò khỉ đùa giỡn trong năm ngón tay của phật Như Lai…

Nhưng mà, hành động và lời nói hiện tại của Cù Dịch Minh đã tràn đầy thân thiết hoà ái của người ba hiền lành, đôi mắt Tô Noãn bỗng nhiên có chút phiếm hồng, bởi vì trong lòng cô bỗng nhiên chợt hiện ra hình ảnh của ba.

Khó có thể tưởng tượng, tại một giây này, cô lại đen vị tham mưu trưởng cao cao tại thượng này nhận lầm thành ba của mình, ba của cô chưa từng quan tâm cô như vậy, cho nên, Cù Dịch Minh lúc này trong nháy mắt mở ra tất cả kỳ vọng cảm tình của cô đối với ba trong quá khứ.

Có một số việc, cô chưa bao giờ nói ra miệng, chưa bao giờ suy nghĩ qua, có hay không đại biểu cho cô chưa bao giờ quan tâm tới?

“Nha đầu lo lắng chú xử lý không tốt, hại con bị lây nhiễm sao?”

Tô Noãn nghe tiếng liền tỉnh táo lại, vô cùng lập tức, cô thu hồi chua xót trong lòng, đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, đối mặt Cù Dịch Minh cưng chiều dung túng cười, khẽ thở dài:

“Không biết người khác biết phó tổng tham mưu trưởng trung ương quân uỷ băng bó vết thương cho con, sẽ có biểu tình thế nào đây.”

Cù Dịch Minh đối với một câu nói không đầu không đuôi của Tô Noãn sửng sốt vài giây, lập tức liền cười ra tiếng, tiếng cười thật thoải mái vui vẻ, nhìn qua giống như đã lâu không cười như vậy.

Ông cẩn thận lau sạch sẽ vết máu cùng vết bẩn trong lòng bàn tay cho Tô Noãn, sau đó đem miếng bông gòn chấm thuốc đỏ lau miệng vết thương của cô, khi xử lý sơ lược xong, bác sĩ gia đình đã tới.

Tô Noãn theo tiếng nhìn lại, là người phụ nữ chăm sóc cho Ninh Nhi khi cô lần đầu tiên tới Cù gia ở bên ngoài phòng gặp qua, không nghĩ tới thì ra là bác sĩ gia đình của Cù gia, sau đó người đó nhìn Tô Noãn mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi.

“Bác sĩ Lưu, xem kỹ một chút, vừa rồi tôi không có chú ý xem có mảnh vở nhỏ nào găm vào không, nếu thật nghiêm trọng, chúng ta có thể lập tức đi bệnh viện.”

Tô Noãn bị bác sĩ gia đình nắm tay cứng đờ, cô rũ zuống mắt tiệp che lại tâm tình của mình, cô không có nhìn tới vẻ mặt Cù Dịch Minh, chỉ là im lặng lắng nghe ông ân cần hỏi bác sĩ tình huống của cô.

Cô là lần đầu tiên gặp được trưởng bối quan tâm như vậy, có loại kinh ngạc chưa từng thấy xưa nay, sau đó là mờ mịt khó hiểu, cô không biết phải nên ứng đối quan tâm của Cù Dịch Minh như thế nào.

Cô cho rằng đến Cù gia, cô chỉ cần duy trì một khoảng cách với mọi người, sau đó thực hiện được mong muốn yêu cầu của ba, như vậy sau này cô có thể trở lại bên cạnh ba, bọn họ không còn bị bất luận kẻ nào khống chế nữa.

Chỉ là, bất ngờ xảy ra chuyện Cù Dịch Minh quan tâm chăm sóc làm cho cô bắt đầu nghi ngờ, trước đó một khắc ông mới vừa cùng người vợ âu yếm của ông xảy ra tranh chấp, mà ngọn nguồn tranh chấp cũng là vì cô, mà Cù Dịch Minh vẫn như cũ đối tốt với cô như vậy.

Cô không phải là con của ông, cũng không có đi cứu con gái của ông, ông căn bản không cần phải lấy lòng cô như vậy, cho dù là muốn bồi thường, cũng không nên đạt tới trình độ như vậy, giống như một đôi cha con thật sự.

Cô không xác định được Cù Dịch Minh có phải hay không muốn mượn chuyện này cảm động cô, sau đố làm cho cô cam tâm tình nguyện đi cứu Ninh Nhi, mà một màn cô nghe được vừa rồi ở cửa bất quá chỉ là do bọn họ tự biên tự diễn?

Không thể trách cô đem lòng tốt của người khác cho rằng lòng lang dạ thú, cô không thể không cảnh giác, từng ngu muội làm cho cô mấy đi nhiều thứ, nếu cô còn không học được khôn ngoan, thua thiệt cũng chỉ là bản thân cô.

“Tham mưu trưởng yên tâm, thương thế tiểu thư không đến nổi nghiêm trọng, lát nữa tôi sẽ tiêm cho tiểu thư một mũi thuốc chống phong đòn gánh, kết hợp với uống thuốc là được rồi.”

Tô Noãn nhìn bàn tay bị bao kín, đôi mắt loé loé, đồng thời bác sĩ gia đình đứng lên, cô cũng đứng lên theo, định rời đi, Cù Dịch Minh không có tiếp tục giữ lại, chỉ là đem túi văn kiện cô để lại đưa lại cho cô:

“Sau khi trở về nhớ kỹ phải uống thuốc, nếu tay đau thì gọi người giúp việc trong lầu gọi điện thoại tìm bác sĩ Lưu, biết chưa?”

Đối với Cù Dịch Minh cẩn thận dặn dò, Tô Noãn im lặng vài giây, ngay sau đó nhàn nhạt lặng lẽ nở nụ cười:

“Tại sao chú phải đối với con tốt như vậy? Nếu như là bởi vì Ninh Nhi, chú không cần phải lo lắng như vậy.”

Cù Dịch Minh nhìn đứa bé toàn thân đầy gai này, sau khi trầm mặc một lúc, lại ha ha cười rộ lên, nụ cười thật ấm áp, khoan dung mà từ ái:

“Nếu chú nói, chú muốn đem con trở thành đứa con ruột thịt yêu thương, con tin không?”

Đáp án của Cù Dịch Minh làm cho Tô Noãn khẽ mỉm cười, cô không có cho ra câu trả lời, sau đó lại nghe thấy thanh âm của Cù Dịch Minh:

“Nha đầu, con nên cắt tóc rồi đó.”

Tô Noãn nâng lên cánh tay bị băng gạc quấn thật dày, sờ sờ mái tóc dài trên trán, mím môi gật đầu:

“Dạ, sáng mai con sẽ đi.”

Câu trả lời của cô giống như là một loại thi hành mệnh lệnh, Cù Dịch Minh thở dài, lại không đi sâu nghiên cứu thái độ của Tô Noãn, mà là thay đổi đề tài:

“Ngày mai sau khi cắt tóc xong, kêu Tiểu Chu chở con đi mua quần áo đi, nếu thấy thích cái gì thì cứ mua, ngày mai chú sẽ kêu Tiểu Chu đưa thẻ cho con.”

Tô Noãn hướng Cù Dịch Minh cúi người vái chào, rất cung kính lễ phép, cô lên tiếng chúc ngủ ngon liền xoay người rời đi, Cù Dịch Minh lại đột nhiên bổ sung thêm một câu:

“Mấy ngày nữa là sinh nhật Ninh Nhi, thân thể nó không được tốt nên nhất định ở lại thành phố A, chú đã đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của nó, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về đi.”

“Được, con biết rồi.”

Cù Dịch Minh đưa mắt nhìn Tô Noãn đi ra biệt thự, ông thu hồi tầm mắt, liền chú ý thấy một vũng nước ở vỉa hè, còn có mấy nhánh hoa bách hợp, đó là bình đồ sứ thanh hoa vừa rồi còn ở trên bàn trà bị vỡ nát lưu lại.

Ông xoa nhẹ nếp gấp mi tâm, đứng lên, bước đến phía trước cửa sổ, nương theo ánh trăng ông nhìn thấy Tô Noãn một đường đi xuyên qua đình viện, dưới bầu trời đêm xa xăm, một đạo thân ảnh cô độc làm đau mắt người.

Cù Ý Thần nhíu chân mày đẹp nhìn theo tầm mắt Cù Dịch Minh, liền nhìn thấy Tô Noãn đi nhanh về phía Bắc lâu, anh đối với cô gái đột nhiên đến ở Cù gia cũng tồn tại nghi hoặc, nhưng phần nghi hoặc này giấu ở đáy lòng.

Cô bé này trong vòng một đêm liền trở thành Nhị tiểu thư Cù gia – em gái của anh, tối hôm qua anh vừa về tới nhà liền nghe thấy dì Dĩnh cùng ba cãi nhau, cũng biết được dì Dĩnh trước khi gả cho ba đã có một đứa con.

Anh cho rằng dì Dĩnh đối với việc ba đem đứa con gái lưu lạc bên ngoài của dì về nhà, dì Dĩnh sẽ vui đến muốn khóc, vậy mà dì Dĩnh lại đi uy hiếp ba kêu cô gái tên gọi Tô Noãn chuyển vào nhà này dọn đi ra ngoài, mặc dù ba phản đối tổn hại cô ấy, kiên trì cách làm của mình.

Anh không hiểu, rõ ràng là mẹ con, hai mẹ con vẫn là nhiều năm không gặp mặt nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho quan hệ của hai người cứng ngắc đến nước này?

Anh mới vừa rồi nhìn thấy ba quan tâm Tô Noãn, trong mắt của ba là thương tiếc, cùng trìu mến không giống như giả vờ, cho dù đối với anh ba cũng chưa từng hoà ái qua như vậy, điều này làm cho anh mém chút nữa cho rằng Tô Noãn là con gái ruột của ba.

“Ba, cô bé này chính là người thích hợp với tuỷ của Ninh Nhi sao?”

Cù Dịch Minh quay đầu đi, tầm mắt nhìn qua bình bình đạm đạm, nhưng một đôi mắt sắc bén mơ hồ để lộ ra ý dò xét, Cù Ý Thần đứng nơi đó, không né tránh không che dấu, muốn từ ánh mắt của ba nhìn ra chút gì đó.

“Ngay cả con cũng cho rằng, ta đối tốt với cô ấy bất quá là để cho cô ấy hiến tuỷ cho Ninh Nhi sao?”

“Ba, bác sĩ nói thân thể Ninh Nhi chuyển biến xấu…”

Cù Ý Thần còn chưa nói xong, Cù Dịch Minh liền nâng lên một bàn tay ngăn anh, hiểu ý gật đầu:

“Con quay về lầu tây trước đi, chuyện này ta sẽ xử lý, con đừng nhúng tay.”

Cù Ý Thần tự nhiên biết ba đang đuổi mình đi, cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa, liền tự mình rời đi, để mình Cù Dịch Minh đứng ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thuý nhìn về phía Bắc lâu.

————-

Nằm ở trên ghế sofa phòng khách để làm đẹp tóc, Tô Noãn nhìn một ít tóc mái dài qua gương, khi thợ cắt tóc nói câu “Cắt” liền quyết đoán nhắm nghiền hai mắt.

Dòng nước ấm áp róc rách lướt qua đỉnh đầu cô, bàn tay thành thạo dịu dàng mát xa lên da đầu cô, cô cảm thấy mệt chết đi, cảm giác mệt mỏi đánh úp tới trước mặt, muốn cứ như vậy mà ngủ.

Tối hôm qua ở dinh thự U Liên cô cũng không ngủ được ngon giấc, cũng không phải phòng không tốt, ngược lại, phòng ngủ Bắc lâu được trang hoàng tinh xảo mà ấm áp, giống như là tẩm cung của công chúa, nhưng mà cô còn chưa có học được thưởng thức những thứ vô cùng xa hoa kia.

Cô vẫn híp mắt, hưởng thụ an tĩnh trong chốc lát, tóc của cô được khăn mặt lau khô, sau đó được đỡ đứng dậy đưa đi đến ghế ngồi, cô chóng mặt theo sát lực đạo nâng đỡ này bước đi.

Thợ cắt tóc lau một lát, liền dừng động tác, Tô Noãn kinh ngạc mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung, từ trong gương chiếu ngược ra chính là khuôn mặt anh tuấn hé ra góc cạnh rõ ràng, anh ta đang cười dài nhìn cô:

“Thật là trùng hợp!”

“Là anh, Thái Luân Tư?”

Tô Noãn không ngờ tới ở đây lại gặp được Thái Luân Tư, cô rốt cuộc cũng nhớ tên anh, điều này làm cho Thái Luân Tư đặc biệt vui mừng, một đôi mắt màu xanh dương xám thâm thuý tràn đầy ý cười.

“Không nghĩ tới cô còn nhớ rõ tôi, điều này làm cho tôi có chút được sủng ái mà lo sợ.”

Thái Luân Tư khẽ cúi người xuống, kề sát vào Tô Noãn, hơi thở đàn ông thành thục quẩn quanh ở chóp mũi, Tô Noãn cảm thấy khó chịu muốn lùi ra, một cái khăn lông lớn lại bao trùm xuống, che cả khuôn mặt cô.

Sau một lúc xoa xoa chà chà, mới bị xốc lên, cô lại nhìn thấy ánh sáng, cũng hiểu được, người gọi đầu giúp cô cũng chỉ sợ là anh!

Đối mặt với ánh mắt quan sát của Tô Noãn, Thái Luân Tư cười ha ha, không có phủ nhận, đem khăn mặt ném cho thợ cắt tóc đứng một bên, xoay người đi tới một bên ghế sofa ngồi xuống, hai chân thon dài vén lên:

“Nếu trùng hợp gặp nhau buổi trưa vậy thì cùng nhau đi ăn cơm trưa đi.”

Tô Noãn nhìn từ trong gương trưng ra khuôn mặt tươi cười, Thái Luân Tư lại hướng cô trừng mắt nhìn, hàng lông mày của anh bình thường so với người Trung Quốc hơi cao, hai mắt có vẻ thâm thuý, đôi mắt đẹp hai mí rõ ràng, giờ phút này nhìn lại giống như là một con sói xám to lớn.

Tô Noãn biết anh không có ác ý, hơn nữa anh cũng từng giúp mình, cô không có lý do gì đi cự tuyệt, huống chi anh và Lục cảnh Hoằng quen nhau, nếu như thực không ổn, cô cũng có thể gọi Lục Cảnh Hoằng đến đây.

“Cô định chờ tôi cắt tóc à.”

“Vinh hạnh của tôi.”

Thái Luân Tư ngồi ở trên ghế sofa, gợn lên khoé môi thản nhiên cười, dùng một loại ánh mắt ấm áp nhìn Tô Noãn ngồi trước gương buồn ngủ, làm cho người ta dễ dàng liền phát hiện ra thưởng thức cùng yêu thích trong ánh mắt kia.

Tô Noãn mở mắt ra liền nhìn thấy Thái Luân Tư buông tạp chí đứng lên, anh đi đến cạnh cô, nhìn trong gương ánh lên một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng khoang khoái bén nhọn của Tô Noãn, cười hứng thú:

“Bộ dạng này làm cho tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhìn từ phía sau, mọi người ai cũng sẽ cảm thấy cô giống như là một thiếu niên thanh tú.”

Tô Noãn nhíu mày, đứng lên, hơi quay đầu, vài lọn tóc ngắn lay động ở hai bên má, cô lơ đễnh cười yếu ớt, hờ hững gật đầu, giống như nhớ lại trường hợp bọn họ gặp nhau.

Thái Luân Tư rất mau cũng phát hiện tay cô bị thương, Tô Noãn chỉ cười thoáng qua, khi thấy cảnh vệ viên và xe có Hồng Kỳ chờ ở cửa thì Thái Luân Tư cau mày nheo mắt lại.

“Đây là nhân viên cảnh vệ của cô hả?”

Nhìn cảnh vệ viên quân trang phẳng phiu xuống xe đi tới, Thái Luân Tư lôi kéo ống tay áo Tô Noãn, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, hô hấp của anh phun vào vành tai cô, Tô Noãn không quen dịch qua bên cạnh nửa bước, cười cười:

“Chỉ có thể nói là tạm thời cho tôi mượn thuộc hạ dùng.”

Thái Luân Tư khom môi cười nhìn Tô Noãn, chỉ là khoé mắt dư quang chiếu tới bản số xe, đó là bản số quân đội, nhìn chiếc xe này, chỉ sợ thân phận trong quân đội không thấp.

Trong lòng anh tự mình suy nghĩ, trên mặt lại không nói gì, chỉ là cùng nhân viên cảnh vệ nhắn nhủ mấy câu, liền dẫn Tô Noãn đi dùng cơm, mà chiếc xe Hồng Kỳ kia từ đầu tới cuối đều đi theo bọn họ.

Hình như là rất không tin cách làm người của anh, lo lắng anh bắt cóc Nhị tiểu thư của bọn họ, không thể phủ nhận, khi anh nghe cái từ Nhị tiểu thư thì cũng sửng sốt, anh biết thân phận bối cảnh của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng đều đã nói với anh.

Chợt đột nhiên trong đầu hiện lên cái tên Lục Cảnh Hoằng, Thái Luân Tư quay đầu nhìn về phía Tô Noãn trên ghế lái phụ, cô cảm nhận được anh nhìn chăm chú, chỉ là thản nhiên mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Đúng rồi, tôi có nói với cô, tôi quen biết Lục Cảnh Hoằng sao?”

“À, là tôi đoán, chiếc xe này anh ấy từng lái, đúng rồi, anh ấy cũng ở kinh thành, anh không đi gặp anh ấy sao?”

Thái Luân Tư nghe Tô Noãn nói xong, ngón tay thon dài gõ lên tay lái, ngưng mi nhẹ nhàng mỉm cười:

“Không cần tôi đi gặp, cậu ta lập tức sẽ chủ động đi tìm ngay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.