Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 25: Chương 25: Mẹ




Lời nói bén nhọn kích động ở bên tai, Tô Noãn nghe thấy lời nói như vậy, một nét thê lương thoáng hiện qua tâm tình yên lặng, sau đó linh hồn cô lại quên mất loại tâm tình khổ sở này, cô chỉ lẳng lặng nhìn tấm ảnh trên mặt đất.

Cô nhìn người phụ nữ trong hình, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, cũng là ảm đạm lạnh lùng, ảnh chụp gia đình cũng không thấy được cảm giác lúc hạnh phúc mỹ mãn, mặc dù đứa trẻ trong ngực người đàn ông cười đến giống như tiểu Tinh Linh.

Thì ra đây chính là chân tướng cuối cùng, mẹ của cô đã có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, còn có một cô con gái được bà vô tư yêu thương.

Trên khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên vết bầm nhàn nhạt, Tô Noãn thế nhưng không có rơi một giọt nước mắt, hai tay cô bất giác dùng sức nắm lấy ống tay áo, hung hăng dùng sức, nhưng mà trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.

“Vì sao hết một lần hai lượt coi thường lời tôi nói…chẳng lẽ điều kiện tôi đưa ra với cô còn chưa đủ sao!”

Giọng nói của Niếp Hiểu Dĩnh có chút run rẩy, Tô Noãn không biết bà vì sao có bộ dạng run rẩy như vậy, là bị cô chọc tức hay sao?

Tô Noãn không để lại dấu vết chê cười một tiếng, hơi ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì tức giận mà khuôn mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo, thấy được khoé mắt bà tinh tế loé lên sáng bóng.

Vừa rồi một cái tát dùng sức kia, tựa hồ là muốn làm cho cô lập tức chết dưới cái tát của bà, như vậy, cô cũng sẽ không cản trở hạnh phúc của Ninh Nhi, không, bây giờ không phải là nên đổi một cách xưng hô sao – em gái của cô.

“Bộ dạng dửng dưng này của cô thực làm cho người ta chán ghét, những cái quá khứ không chịu nỗi kia vẫn còn đó, cô cho rằng cô còn có tư cách tranh giành với Ninh Nhi sao?”

Người nghe chỉ thản nhiên nhìn người nói, mà người nói lại đã bắt đầu tức giận căm hận, Tô Noãn im lặng nhìn thấy nước mắt chảy xuống hai gò má Niếp Hiểu Dĩnh.

Như vậy xem ra, là Tô Noãn cô, đem một vị phu nhân tao nhã bức bách đến mức không thể nhịn nhục được nữa.

Dưới khóe môi Tô Noãn nhẹ nhàng khẽ động, cô chết lặng đến nỗi không cảm giác được hai má sưng đau, trong lòng của cô không dấu vết thổi qua một luồng gió, mẹ của cô hiện tại đang đứng trước mặt cô, cô lại sớm mất đi tâm tình bức thiết muốn tìm lại người mẹ năm đó.

Mẹ của cô đích thực là một người phụ nữ cao quý xinh đẹp, rất giống so với ảo tưởng vô số đêm khi cô còn bé, hơn nữa, mẹ quả thật cũng có bộ dáng an ủi mình như thế, thương yêu quý trọng con gái của mình.

Tuy rằng, đối tượng yêu thương không phải là cô, người mẹ này được khắc sâu trong trí nhớ của đứa bé.

“Đừng tưởng rằng tôi ở đây là thỉnh cầu cô, chỉ là cảnh cáo cô lần sau cùng, cô nên biết, cái gì tôi cũng có thể làm được, vì Ninh Nhi!”

Niếp Hiểu Dĩnh lãnh đạm nói xong, sau đó tao nhã nâng cánh tay lên, lau đi giọt lệ nơi khoé mắt còn chưa kịp rơi xuống, dị thường xinh đẹp.

Tô Noãn nhìn đầu ngón tay trong suốt của bà, nghĩ nếu như giọt nước mắt kia rớt xuống chắc chắn sẽ biến thành một viên thuỷ tinh, bởi vì đó là một người mẹ vì con gái mà lưu lại nước mắt.

Cho dù mẹ ruột cô lãnh khốc đối đãi như vậy với cô, cô nhưng vẫn là không thể oán hận.

Mặc dù cả đời này cô không có được thậm chí được thể nghiệm qua tình thương của mẹ sâu đậm như vậy, nhưng là, sâu trong nội tâm lại đối với loại tình yêu này tràn đầy sùng kính cùng thương xót, hôm nay cô thấy được tình thương vĩ đại của mẹ, như thế nào có thể làm cho thù hận che lấp khiếp sợ.

“Trong hôn nhân lần đầu bà từng có con không? Bà yêu Ninh Nhi như vậy, vậy chắc cũng sẽ yêu thương những đứa bé khác chứ?”

Niếp Hiểu Dĩnh kinh ngạc nhìn Tô Noãn cười nhạt đổi đề tài, trên gương mặt lưu lại nước mắt, bà không hiểu Tô Noãn tại sao lại hỏi như thế, nhưng bà vẫn là không cách nào che giấu đối với hôn nhân lần đầu tiên là chán ghét cùng thống hận, thế cho nên không rảnh đối với Tô Noãn đột ngột hỏi như vậy mà suy nghĩ nhiều.

“Không có, tôi vì sao phải vì người đàn ông không yêu mà sinh con, đứa bé như vậy sinh ra, nhất định sẽ không được cha mẹ của mình yêu thương, cần gì phải muốn sống trên thế giới này?”

Ngay cả lời nói ngoan tuyệt như vậy, từ trong miệng một người phụ nữ cao quý nói ra, mang theo ngữ điệu nào đó làm người ta thương tiếc, thâm trầm, tràn đầy đau buồn. Tựa hồ còn mang chút thê lương.

Tô Noãn ngẩng đầu lên, lành lạnh cười cười, nụ cười kia, còn có ý vị phong tình xinh đẹp hơn Niếp Hiểu Dĩnh bình thường, chỉ là có vẻ non nớt vài phần:

“Ninh Nhi thực sự có một người mẹ rất tốt, xin hãy bảo trọng.”

Nhanh chóng xoay người lại, bỗng nhiên tự trật chân, té ngã trên mặt đất, Tô Noãn chật vật đứng lên đồng thời, nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh bước ra một chân, nhưng cuối cùng lại không có tiến lên đỡ cô.

Nếu Niếp Hiểu Dĩnh biết, giờ phút này té ngã ở trước mặt bà, đứa trẻ một khắc trước bị bà hung hăng nhục mạ, chính là đứa con mà bà hận không thể chết đi, có thể hay không tức giận đến ngất đi?

Vậy cô có phải hay không nên nói cho người mẹ này biết, sau đó yên lặng chờ bà đi lên bóp chết cô, huỷ diệt một nét bút bị hỏng đã lấy đi vinh quang chói lọi nhất trong đời bà?

“Không biết tại sao, nhìn thấy cô như thế tôi lại muốn rơi lệ, có trời mới biết, tôi thống hận cô tổn thương Ninh Nhi cỡ nào!”

Tô Noãn nghe thấy Niếp Hiểu Dĩnh lầm bầm làu bàu, nghiêng đầu nhìn lại, Niếp Hiểu Dĩnh lần nữa rơi lệ, bà chống lại ánh mắt tối tăm mà trống rỗng của Tô Noãn, không tự chủ lùi lại một bước:

Đôi tay xinh đẹp kia giao nhau, hơi nữa hơi lo lắng đổi lấy tư thế bất đồng, bà nghiêng đầu sang bên, một đôi lông mi nhẹ nhàng mà vụt sáng, giống như bươm bướm vẫy cánh bên suối.

Tô Noãn nhớ tới, hình như chính mình cũng có một đôi mắt như vậy, rung động lòng người, cũng ở một giây này làm cho cô bắt đầu cảm thấy chán ghét chính mình.

Cô rốt cuộc hiểu rõ cách đối xử của cha lúc ban đầu khi cô còn nhỏ, khi có tâm tình thì nói ra lời nói lạnh lùng như vậy, đối mặt với một đôi mắt giống hệt như đôi mắt của người phụ nữ đã từng thương tổn tới mình, giống như là từng thời khắc nhắc nhở chính mình nhớ tới những thống khổ kia.

Vào giờ khắc này, cô không cách nào không nhớ tới cha cô, người đàn ông bị phần tình yêu tuyệt vọng này hành hạ đến thương tích đầy mình, ông đối đãi con gái mình ngoan tuyệt như thế, cũng nhất định xuất phát từ tình yêu đi?

“Cô có nghe lời tôi nói hay không, sau này không cho phép đến gần Lục Cảnh Hoằng, có nghe hay không!”

Tô Noãn dừng lại bước chân rời đi, quay đầu nhìn về phía cổ tay của mình đang bị giam cầm, mẹ của cô dùng sức bấm vào da thịt cô, lạnh lùng đưa ra thông điệp cuối cùng.

Bỗng nhiên, cô thực muốn biết, làm trái ý bà kết quả là gì.

“Nếu như mà tôi nói, tôi cũng muốn giống như Cù phu nhân, gã lần hai để trở thành danh môn phu nhân thì sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh không ngờ tới Tô Noãn sẽ châm biếm nói ra lời nói bất kính như vậy, sắc mặt tái nhợt giống như một đoá hoa trắng nở rộ, hung hăng túm lấy thân thể yếu ớt của Tô Noãn.

“Cô bây giờ là đang cười nhạo tôi sao? Cô có phải hay không cho rằng tôi đồng tình cô, không dám làm gì với cô!”

Tô Noãn mắt nhìn thấy bàn tay sắc bén giơ lên ngang không trung, cô chỉ là cười lạnh chờ đợi, vậy mà, một tay kia còn chưa vung đến trên mặt cô, liền bị một cánh tay thon dài màu lúa mạch khác chắn ở giữa không trung.

Tô Noãn cùng Niếp Hiểu Dĩnh đều kinh ngạc nhìn lại, Niếp Hiểu Dĩnh thậm chí còn kinh ngạc có người dám ngăn cản bà giáo huấn người khác, mà Tô Noãn vẫn là kinh ngạc còn có người sẽ đến giúp cô.

“Thím này, bà có phải đã tới thời kỳ sinh lý hay không, sao lại động một chút là đánh người?”

Tô Noãn liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái trẻ tuổi đang nắm cổ tay Niếp Hiểu Dĩnh không buông, chính là vị tiểu thư tối hôm qua ở cùng Lục Cảnh Hoằng, cô ấy đã thay một bộ đồ thể thao màu đen, nhưng vẫn tràn đầy sức sống như trước.

“Làm sao cô dám vô lễ như vậy, buông ra!”

Niếp Hiểu Dĩnh có chút tức giận hướng tới cô gái nắm mình không buông nhỏ giọng quát lớn, bà muốn giãy giụa lại phát hiện đối phương sức mạnh có thể so với một người đàn ông, giờ phút này đang dương dương tự đắc liếc xéo mình.

“Mặc kệ thím là ai, ở nơi công cộng trong bệnh viện như vậy đi khi dễ một vãn bối tay trói gà không chặt, nói như thế nào cũng không được a?”

Tô Noãn đánh giá cô gái giúp đỡ mình, đối phương như là nhận ra ánh mắt Tô Noãn, thừa dịp không tranh luận cùng Niếp Hiểu Dĩnh, hướng tới Tô Noãn nháy mắt, nhếch miệng lộ ra cái răng khểnh trắng tinh:

“Mợ Út đừng sợ, cậu đi vắng còn có con đây, người Lục gia chúng ta làm sao có thể tuỳ tiện để cho những thứ Obasan Ojisan kia khi dễ được!”

Tâm tình vốn ủ dột bị náo loạn như vậy, Tô Noãn có chút hỗn loạn, người con gái trước mắt này rõ ràng so với cô còn lớn hơn mấy tuổi, làm sao sẽ đem cô ngộ nhận thành mợ Út, còn có… Cô cũng tò mò, người con gái này sức lực có vẻ như rất mạnh!

“Trưởng bối Lục gia các người không dạy dỗ các người sao? Chẳng lẽ không biết đối với người lớn tuổi nên có lễ phép sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh đại khái đã đoán được thân phận của người này, giơ một cánh tay khác để tách ra, lại phát hiện vẫn không thể thoát khỏi trói buộc, ngữ điệu không khỏi đề cao:

“Còn không mau buông tôi ra! Ngay cả Lục lão gia còn không dám vô lễ với tôi như vậy, một tiểu bối cô làm sao dám như vậy…”

“Thì ra là biết ông cụ a, bất quá nói trở lại, ngay cả ông cụ tôi còn không để vào mắt, chỉ là người qua đường, tại sao tôi phải xem bà như tổ tông cung phụng?”

Long Diên sờ sờ cái cằm hơi nhọn của mình, giống như một người đàn ông sờ sờ chòm râu dê, trợn to đôi mắt to sáng rỡ, lên xuống quan sát trái phải sắc mặt âm trầm của Niếp Hiểu Dĩnh.

“Bà là mẹ của mợ Út nhà tôi sao? Như thế nào có bộ dạng của người mẹ, so với mẹ của tôi, hoàn toàn không ở cùng cấp bậc a.”

“Cô nói gì vậy! Tôi chỉ là khuyên bảo cô ta, không cần tiếp tục si tâm vọng tưởng bám vào nhà quyền quý, vậy thì cô cảm thấy, Lục gia các người có thể không để ý tới quá khứ không hơn bàn tiệc của cô ta, sẽ thuận lợi vui vẻ cưới một người phụ nữ như vậy vào cửa?”

Long Diên nhìn thấy cao ngạo trên khuôn mặt Niếp Hiểu Dĩnh, không vui nhíu mày, quay đầu lại hướng Tô Noãn bên cạnh định an ủi, lại phát hiện không có một bóng người, Tô Noãn đã sớm biến mất tung tích.

“Người đâu?”

Long Diên kinh ngạc buông Niếp Hiểu Dĩnh ra, sốt ruột nhìn khắp nơi xung quanh, Niếp Hiểu Dĩnh nhìn cổ tay mình bị nắm đến máu ứ đọng, có chút tức khí mà nhìn chằm chằm vào Long Diên:

“Nói cho Lục Cảnh Hoằng biết, nếu cậu ta vẫn cứ khư khư cố chấp như vậy, cuối cùng có một ngày cậu ta tuyệt đối sẽ hối hận!”

Long Diên dừng lại, vừa định mở miệng nói, trên hành lang vang lên giọng nam lành lạnh mà trầm thấp, nhẹ nhàng, mang theo tỉnh bơ sắc bén, nạnh mẽ xâm nhập lòng người:

“Cù phu nhân, chuyển sang nghề giáo viên từ khi nào rồi? Lại muốn thuyết pháp truyền thụ và giảng giải sao?”

“Cậu Út!”

Long Diên vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng hướng bên này đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn, như bao phủ sương lạnh, hiển nhiên anh cũng nghe được câu nói cuối cùng kia của Cù phu nhân, không khỏi vui mừng kêu lên:

“Cậu Út, con để lạc mất mợ Út rồi.”

Nói lời này thì, cũng không nghe thấy cảm giác hổ thẹn, Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm liếc Long Diên một cái, liền quay lại chống lại sắc mặt khó chịu của Niếp Hiểu Dĩnh:

“Tuyệt đối, nhất định, vĩnh viễn, những lời này tuyệt đối nên ít nói lại, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên nói.”

Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì lời nói lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vậy mà Lục Cảnh Hoằng còn nói tiếp một câu làm cho bà lần nữa giận đến thiếu chút nữa phá hư hình tượng của mình.

“Cuộc sống của tôi cũng không cần làm phiền đến Cù phu nhân quan tâm, còn có tôi nghĩ, Cù phu nhân cũng không có tư cách coi thường cười nhạo cô ấy, Cù phu nhân không phải cũng có quá khứ không vui vẻ sao, một khi đã như vậy, nên hiểu được nỗi đau khi bị người bới móc vết sẹo.”

Lồng ngực của Niếp Hiểu Dĩnh phập phồng lên xuống kịch liệt, cắn môi, căm giận nhìn sắc mặt lãnh chìm của Lục Cảnh Hoằng, có chút không cách nào nhẫn nhịn được châm chọc như vậy, nhưng vẫn là không có tiếp tục tranh cãi nữa, nhặt lên túi xách tay rơi trên mặt đất, xoay người giẫm giày cao gót tránh ra.

“Cậu Út, vừa rồi người đàn bà kia nói mợ Út hai lần kết hôn là sao?”

Xưng hô được thay dổi rất nhanh, trong vòng một đêm liền từ “tiểu thư” thăng lên làm “mợ Út”, càng ngạc nhiên chính là, Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có phủ nhận, ngay cả chân mày cũng không còn chau xuống.

Thái độ cam chịu của anh còn tại đó, Long Diên cũng được đằng chân lâng đằng đầu, Long Diên cũng biết tính khí cố chấp của cậu Út mình, cho nên cô dám khẳng định, người được chọn là mợ Út xem chừng chắc là sẽ không thay đổi.

Cậu Út này từ nhỏ cùng cô lớn lên, chỉ số thông minh cùng chuyện làm ăn thật sự tỉ lệ thuận với nhau, trong đám vãn bối bọn họ đều biết cả.

“Con lo tốt chuyện của mình đi.”

Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng bỏ lại một câu, liền lập tức đi nhanh về phía thang máy, sắc mặt lãnh chìm tựa hồ hiện ra lo lắng nhàn nhạt, anh đột nhiên thực hối hận không dẫn Tô Noãn theo đi đóng tiền.

Anh quên mất Ninh Nhi cũng nằm trong bệnh viện này, bởi vì chưa bao giờ để ở trong lòng, mới có thể phớt lờ như vậy.

Long Diên nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đi xa, mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, khi đối phương mới vừa bắt máy thì liền ào ào báo cáo tình hình:

“Mẹ, thật sự là cô gái nhỏ tóc ngắn màu nâu kia, ách… Theo như con vừa quan sát, dường như đã tiến vào giai đoạn hai rồi, không lừa mẹ đâu, miệng của cô gái nhỏ đó cũng bị cậu gặm phá rồi!”

“Bất quá có vẻ như có chút phiền phức, con mới vừa rồi nhìn thấy lão bà Cù Gia đánh mợ Út một cái, đoán chừng là vì cái con ma ốm kia đi…”

“Được được được, con sai rồi, không nên nói chuyện thô lỗ như vậy, chuyện khác đợi con trở về rồi nói tiếp, không thấy mợ Út, cậu rất lo lắng chạy đi tìm rồi.”

————–

Phòng săn sóc đặc biệt, Niếp Hiểu Dĩnh đứng ở cửa, cửa thuỷ tinh trong suốt thật to, bà nhìn thấy Ninh Nhi đang yên tĩnh ngủ bên trong, ánh mặt trời rọi vào trên giường bệnh, Ninh Nhin giống như thiên sứ thuần khiết đang nghỉ ngơi, cô sẽ là một mỹ nhân say ngủ, nếu như không có đồ chụp dưỡng khí trên mũi miệng.

“Dì Dĩnh.”

Niếp Hiểu Dĩnh nghe tiếng liền nhìn thấy Lý Tư Đặc, cuống quít quay lưng lại, lau sạch nước mắt, sau đó xoay người nhìn Lý Tư Đặc, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có một giọt lệ chưa kịp lau khô.

“Ninh Nhi thế nào?”

“Vừa mới lấy máu xong, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể chuyển qua phòng bệnh bình thường rồi.”

Niếp Hiểu Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, lo lắng trên mặt từ từ rút đi, cười cười:

“Vậy thì tốt, ai, hôm nay không biết vì sao, vẫn cứ muốn rơi nước mắt, đã rất nhiều năm không có đau lòng như vậy rồi.”

Lý Tư Đặc quan tâm nhìn vị phu nhân tao nhã mà khắc chế này, đang nhìn về phía Ninh Nhi trong phòng bệnh thì ánh mắt trở nên dịu dàng lạ thường:

“Dì Dĩnh người đừng lo lắng, Ninh Nhi sẽ không có chuyện gì.”

Niếp Hiểu Dĩnh cười nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Lý Tư Đặc hỏi:

“Lần trước tư liệu về Tô Noãn mà con đưa cho dì xác định là hoàn chỉnh sao?”

“Dạ, Lục Cảnh Hoằng cũng giữ phần tư liệu giống vậy, hai năm trước anh ta kêu con điều tra qua thân thế của cô ấy.”

Lý Tư Đặc cũng phát hiện ra hoài nghi trong ánh mắt Niếp Hiểu Dĩnh, không khỏi hỏi:

“Chẳng lẽ có sai lầm gì sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh khẽ cong khoé môi, khéo léo che dấu thần khí sáng ngời của mình, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nhìn Ninh Nhi ngủ say thở dài nói:

“Chỉ là cảm thấy Tô Noãn kia lớn lên giống với đứa bé con của người bạn cũ của dì, nhưng là trong tư liệu ghi rõ tên tuổi cha của cô ấy lại không giống với tên tuổi người bạn cũ của dì.”

“Có lẽ cũng có thể là thay tên đổi họ.”

Niếp Hiểu Dĩnh kinh ngạc nhìn Lý Tư Đặc, Lý Tư Đặc cũng ý thức được cái gì, nhíu nhíu mi tâm, trước khi Niếp Hiểu Dĩnh mở miệng chủ động xin đi giết giặc:

“Chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng, dì Dĩnh dì cứ yên tâm.”

“Vất vả cho con, Lý Tư Đặc.”

Niếp Hiểu Dĩnh đưa mắt nhìn Lý Tư Đặc rời đi, sau đó lẳng lặng nhìn về phía Ninh Nhi, rồi lại không thể ngăn chặn hốc mắt đã ươn ướt, ngay cả chính bà cũng không biết tại sao lại như thế.

————-

Tô Noãn nhân lúc Niếp Hiểu Dĩnh cùng Long Diên nói chuyện, liền lặng lẽ đi ra ngoài, ngày hôm nay cô như ước nguyện gặp được người mẹ của mình, nhưng cũng tan vỡ ảo tưởng của mình về mẹ.

Cô nghĩ rằng, mẹ là bất đắc dĩ mới bỏ lại cô.

Cô ngày qua ngày đều tự nói với mình như vậy, nhưng mà cuối cùng đến ngày hôm nay, cô giống như là một người sắp chết được ăn no, càng ăn càng ăn không vô, vẫn còn muốn miễn cưỡng đi nuốt xuống một ngụm cơm.

Sự thật buộc cô phải thừa nhận, mẹ cô cũng không có điều khó nói, chỉ là thuần tuý không cần cô, cho dù cô vẫn còn khóc lóc đòi ăn.

Cô ngồi trong gốc tối ở lối đi an toàn, lại không khống chế được tuyến lệ của mình, nước mắt không chỗ rơi xuống, đâm vào ánh mắt đau đớn như bị đao cắt, cô bụm miệng, không để cho mình phát ra âm thanh.

“Mẹ mới, mẹ làm sao vậy?”

Giọng trẻ con nhu mềm ngọt ngấy từ phía sau vang lên, mang theo hương vị sợ hãi, thân thể run run của Tô Noãn dừng lại, tay của cô ngâm trong nước mắt, lại nghe thấy giọng trẻ con giống như đã từng quen biết thì không thể không lau sạch nước mắt hai bên má.

Cô không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy cô yếu ớt, cho dù là trẻ con cũng không được.

“Mẹ mới, con nhớ mẹ lắm!”

Tô Noãn quay đầu lại liền nhìn thấy một thân thể nhỏ bé lao về phía cô, tựa như một con cá ngây thơ, nhận đúng lồng ngực cô, khi thân thể cứng ngắc của cô còn chưa kịp có phản ứng, hai bàn tay nhỏ bé mập mạp bưng lấy gò má cô.

Niếp Niếp lấy mu bàn tay lau lung tung nước miếng nơi khoé miệng một cái, sau đó tiếp tục bưng lấy mặt Tô Noãn, vểnh lên cái miệng nhỏ mềm mại của mình, hướng ẩm ướt trên mặt Tô Noãn thổi hơi:

“Ô ô, mẹ mới đừng khóc, Niếp Niếp thổi một chút, sẽ hết đau.”

Tô Noãn vốn là không thích trẻ con, hơn nữa đứa bé này là con của Cố Lăng Thành, cô muốn lạnh lùng đẩy đứa bé này ra, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt đơn thuần trong sáng kia thì hai bàn tay đưa ra ngưng lại.

“Mẹ mới đừng khổ sở a, Niếp Niếp có thể nói cho mẹ mới nghe một tin tốt lành này!”

Tô Noãi cúi đầu ngắm nhìn tiểu Tinh Linh đáng yêu trong lòng này, liên tưởng đến mình khi còn bé, có hay không cúng là vui vẻ như vậy?

“Niếp Niếp có em trai a, chú bác sĩ nói, về sau sẽ có em trai chơi đùa cùng Niếp Niếp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.