Người Tình Nguy Hiểm

Chương 10: Chương 10




"Vậy vì sao.. . ."

"Tha thứ anh hiện tại mới nói cho em có một số việc tạm gác lại thời điểm cuối cùng nói sau có vẻ tốt."

Sự thật đích thực quá sức chịu đựng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho cô không biết làm sao nói ra lời.

"Đúng rồi, con chip kia —" nói trắng ra, xảy ra nhiều chuyện như vậy toàn bộ vì con chip kia gây nên, cô muốn biết nhất đúng là rốt cuộc con chip lưu lạc phương nào?

Lôi Đình Lạc cười đến thần bí. "Đương nhiên là đặt ở chỗ an toàn nhất." Nói xong liền cầm lấy đồng hồ quả quýt ở ngực cô, không ai lường trước được đầu khác của thứ này ẩn dấu huyền cơ.

Hắn đè xuống một cái chốt mở nhỏ bé, đồng hồ quả quýt liền động mở ra, con chip tiềm tàng đã hơn một năm hoàn hảo đặt ở bên trong như lúc ban đầu.

Tương Bình kinh ngạc rốt cuộc nói không ra lời, mãi đến cuối cùng, ngay cả cô làm sao trở lại chỗ ở, Lôi Đình Lạc làm sao ôm cô trở về, đều là hậu tri hậu giác.

"Anh gạt em! Biết rõ em là nằm vùng, cũng biết em có bạn trai, anh còn gạt em!" Đợi sau khi suy nghĩ tất cả lắng đọng lại, Sở Tương Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ khởi binh vấn tội.

Lôi Đình Lạc trìu mến tiếp được nắm tay người đẹp đưa tới, cô tức giận như vậy là phải, nhưng hắn tuyệt không hối hận đã lừa gạt cô, dã tâm đối với cô do tình thế bắt buộc cho tới hôm nay vẫn như cũ không thay đổi.

"Anh biết làm như vậy thực đê tiện, nhưng tuyệt không hối hận, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh ngoại lệ yêu thương khi đang chấp hành nhiệm vụ."

Hắn vẫn khí phách ương ngạnh như cũ, trái tim yêu cô không có một khắc thoả hiệp qua. Tình yêu rất mãnh liệt a! Nhưng lại khiến cô rung động.

"Anh đã sớm biết con chip ở trong đồng hồ quả quýt, vì sao —"

"Vì sao không có lấy đi, đúng không?" Một đôi con ngươi nâu đậm chuyển thành thâm thúy, nhìn vào con ngươi long lanh của cô, ngay cả thanh âm đều trở nên mê hoặc. "Anh nói rồi, thứ duy nhất anh muốn lấy được chỉ có em, cái khác đều là dư thừa." Hơi thở chậm rãi đưa tới gần cô nồng mùi thơm nhẹ nhàng, khinh bạc cánh môi tạm thời mất phòng thủ.

"Anh.. Rất đáng giận." Cô che miệng, luôn không có cách tóm hắn.

Cô rõ ràng hiểu được, cũng bởi vì chính mình ngưỡng mộ hắn trong lòng, mới có thể sơ sài phòng bị, cô chung quy ngay cả tâm cũng thuộc về hắn, suy nghĩ, không khỏi đối cảm thấy xin lỗi thật sâu với Đinh Húc Nhâm.

"Sao mang bộ mặt sầu thảm?" Nâng mặt của cô lên hỏi nhỏ.

"Em thực xin lỗi Húc Nhâm.. ." Nhớ tới sau khi nhiệm vụ hoàn thành, một lần cuối cùng nhìn thấy Húc Nhâm, lời của hắn thủy chung cảm động cô.

"Một năm trước anh không thể bảo vệ tốt cho em, nên áy náy là anh. Là hắn bảo vệ em, anh thua cam tâm tình nguyện. . ."

Để lại những lời này sau, hắn liền tiêu sái tạm biệt.

Lôi Đình Lạc ôm cô thật chặt, Đinh Húc Nhâm không hổ là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, Lôi Đình Lạc cảm tạ sự thành toàn của hắn, còn nhớ rõ lúc ấy hai người bọn họ bắt tay giảng hòa, lập được lời thề của đàn ông, hắn đáp ứng Đinh Húc Nhâm tuyệt đối sẽ làm Tương Bình hạnh phúc, đây là nhiệm vụ hắn vĩnh viễn không dỡ xuống.

Nếu tất cả chân tướng rõ ràng, cục trưởng cũng bị pháp luật trừng phạt, nhưng tổ chức trùm thuốc phiện còn chưa hoàn toàn phá hủy, có rất nhiều việc chưa hoàn thành.

"Phải bắt được Chu Siêu, một ngày không bắt được hắn, chỉ sợ gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, vĩnh viễn diệt trừ không được độc tố còn sót."

Cô lo lắng nói.

"Chuyện còn lại để anh xử lý, em ngoan ngoãn ở nhà."

"Không được, em có chức trách của em." Cô kiên quyết, không thay đổi cá tính kiêu căng.

Lôi Đình Lạc nghiêm khắc mệnh lệnh. "Chức trách của em chính là bảo vệ tốt sinh mệnh nhỏ trong bụng em."

Cô kinh ngạc.

"Anh. . . biết?"

"Đừng tưởng rằng giấu giếm được anh, toàn bộ nhất cử nhất động của em chạy không khỏi đôi mắt của anh."

Ông trời, người thật đáng sợ! Không hổ là nằm vùng bí mật, ngay cả điều này đều nhìn ra.

Lôi Đình Lạc làm việc rất kế hoạch, mỗi một bước hành động đều là sau khi trải qua suy tính kín đáo mới đi chấp hành, hiệu quả thường thường ra ngoài ý người.

Tay hắn nhẹ đặt trên bụng của cô, khàn khàn nói: "Anh phải bảo vệ em, cũng muốn bảo vệ con của chúng ta, tin tưởng anh, nằm vùng bảy năm không phải dễ làm."

Một khi đã như vậy, cô không khỏi buồn bực hỏi: "Vậy vì sao anh buông tha Hùng Bưu?" Rõ ràng có thể cùng nhau đưa hắn xử theo pháp luật.

"Anh cần một kẻ chết thay."

Cô bừng tỉnh hiểu ra. "Thì ra anh tính làm cho trên lưng hắn mang tội danh phản bội tổ chức, bị oan vậy cũng không nhẹ."

"Hắn sớm hay muộn cũng chết, nếu đã như vậy, không bằng làm cho hắn chết có giá trị chút."

"Bị chết có giá trị? Em xem hắn sẽ chết không toàn thây." Lão đại trùm thuốc phiện quốc tế làm hết các loại thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đuổi giết Hùng Bưu.

Có kẻ chết thay, Lôi Đình Lạc liền có thể toàn thân trở ra, là kẻ thù của hắn thật sự đáng sợ, kết cục của Hùng Bưu chính là ví dụ máu chảy đầm đìa, cụm từ máu chảy đầm đìa hình dung cũng tốt lắm, thật sự là rất chuẩn xác.

"Ai dạy hắn vọng tưởng khinh bạc người phụ nữ của anh." Ngữ khí lạnh lùng rơi xuống, ý vị lợi dụng việc công trả thù riêng nồng đậm.

Cô vốn định trách cứ cách làm của hắn, mới vừa nhấc đầu, lại làm cho hắn hôn vừa vặn, nụ hôn nóng cháy tham lam như trước, mà ngay cả cái tay không an phận kia cũng gọn gàng thăm dò vào trong váy.

"Không cần." Một phen đẩy hắn ra, biết hắn muốn, nhưng cô không thể.

"Làm sao vậy?" Nâng mặt của cô lên, Lôi Đình Lạc xem kỹ dung nhan giấu giếm tâm sự kia.

"Trí nhớ của em có lẽ cả đời không có biện pháp hoàn toàn khôi phục."

"Thì tính sao, anh không ngại."

"Nhưng em để ý, có lẽ một ngày em đột nhiên khôi phục, nói không chừng sẽ quên anh."

"Yên tâm, mặc kệ em quên anh bao nhiêu lần, anh đều sẽ bắt em về lại, dùng hết các loại phương thức cũng không tiếc."

"Không từ thủ đoạn tựa như lúc trước phải không?" Cô hừ lạnh, nhớ tới hắn lúc trước lừa cô nói hai người có quan hệ thân mật, hại cô tin là thật, liền nhịn không được trừng hắn.

Đối mặt cặp con ngươi xinh đẹp có cá tính kia, hắn lại cười đến tà khí mà ma mỵ, nhịn không được muốn âu yếm.

"Anh dừng tay!" Cô gầm nhẹ, người này không thể xem trường hợp sao? Hiện tại bọn họ ở trên xe hơi, không chỉ hai người bọn họ, còn có cái tài xế nha!

Lôi Đình Lạc đè tấm ngăn chạy bằng điện, tách rời ra tầm mắt của tài xế.

"Nhiệm vụ dài đến bảy năm đã hoàn thành, anh cuối cùng khao thưởng chính mình, 007 không có cùng phụ nữ, mà anh chỉ muốn một mình em, yêu cầu này không tính quá đáng chứ!"

Lời này nói đến trái tim cô đập thình thịch, nhìn vào con ngươi cuồng dã kia, cô biết chính mình đã hãm sâu trong đó.

Người tình nguy hiểm này, lưới tình nguy hiểm này dẫn cô rơi vào trong đó, sợ là cô giãy dụa cả đời, cũng khó trốn lưới tình của hắn. . .

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.