Đường Khả Hinh cầm lên một ly rượu trắng, uống một hớp, cảm giác có men
cay kích thích cổ họng mình, giống như nước mắt đau khổ, cô thở mạnh một hơi, cười nói: "Nếu anh nhìn thấy tên của bộ sách này, nhất định sẽ cho rằng đây là câu chuyện xưa?"
Tô Thụy Kỳ mỉm cười.
Đường Khả Hinh ngây ngốc cười nói: "Lúc tôi nhìn thấy tên bộ sách này
cũng bị mắc lừa, cho rằng đó là một câu chuyện xưa, sau này mới biết,
bởi vì nữ chính làm một chuyện gì đó khiến cho cuộc đời gặp phải vô cùng thống khổ, cô đi trên đường, không ngừng tự nói với mình, nếu như cuộc
đời của tôi chỉ còn là kí ức, tôi muốn là đoạn kí ức kia? Thậm chí cô
cắn răng cố gắng đi về phía trước, đi rất vất vả, rất khổ sở, rất kiên
trì."
Trong đầu Tô Thụy Kỳ vang lên một giọng nói thống khổ: Ricky, em không
muốn quá khứ của em, em không muốn chút nào, bởi vì quá đau khổ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Còn nhớ anh
đã từng hỏi tôi rốt cuộc quá khứ tôi là một người thế nào, tôi nói với
anh, tôi quên rồi."
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ hơi xoay lại nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng ươn ướt, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói:
"Anh biết không? Gần đây tôi từ từ tiếp xúc với quá khứ của mình, thậm
chí cùng bạn thân, nói một chút chuyện vui trong quá khứ."
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào nói:
"Tôi không dám tiếp xúc với quá khứ bởi vì tôi vẫn chưa chấp nhận được
thực tế, hôm nay tôi dám tiếp xúc, mỗi khi thử đưa tay ra, ngón tay lại
bị đâm rất đau đớn a, nhưng vẫn muốn đưa tay chạm vào. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ chớp mắt một cái, nhìn cô, ánh mắt lộ ra chút đau lòng.
"Tôi muốn sống một mình là bởi vì. . . . . . Tôi đối mặt với thực tại
của tôi, má trái tôi đã bị hủy" Trên mặt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ run rẩy khổ sở, rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười mạnh mẽ. . . . . ."Có lúc nửa đêm tỉnh lại, tôi nhìn vào gương thấy má trái cũng sẽ có cảm giác rất sợ hãi. Thậm chí có lúc tôi muốn chạm vào nó cũng không
dám chạm vào, bởi vì quá bi thương. Nhưng tôi vẫn cắn chặt răng tự nói
với mình, tôi muốn đối mặt. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định phải
đối mặt. Cho nên. . . . . . Tôi biết rõ, trên thế giới này sẽ không có
người đàn ông nào yêu thích khuôn mặt của tôi, cũng sẽ không có người
đàn ông nào yêu thích tôi"
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô.
"Tôi không muốn mình nằm mơ, mơ mộng không thực tế. Nhất là loại người
như chúng tôi, nằm mơ sẽ hủy diệt tôi. Tôi muốn kiên cường sống tiếp,
sống một mình thật tốt, kiếm chút tiền để cho mẹ tôi sống khá hơn một
chút, để cho cha tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ngưng mắt
nhìn nơi xa, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng cha ngồi ở trong song
sắt u tối cúi đầu. . . . . . Cô khẽ chớp mắt, hốc mắt hơi đỏ lên, cười
khổ một cái, sâu kín nói: "Để cho cha tôi được yên lòng. . . . . ."
Trong ba năm này, Tô Thụy Kỳ thấy mỗi lần Đường Khả Hinh nhắc tới người
nhà, đều rất ẩn nhẫn và khổ sở, lúc này đang chia sẻ chuyện trong lòng,
rốt cuộc anh mở miệng: "Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc trong nhà của
cô xảy ra chuyện gì hay không? Ba năm trước đây, rốt cuộc cô xảy ra
chuyện gì?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Tô Thụy Kỳ, cô mỉm
cười nói: "Tôi không muốn nói, không phải bởi vì không tin anh, chỉ là
tôi không hy vọng người khác đồng tình với tôi. Tôi muốn làm bạn bè với
anh."
Tô Thụy Kỳ nghe vậy khẽ gật đầu, tôn trọng ý kiến của cô, cười nói:
"Tốt. Tôi chỉ cảm thấy cô sống một mình trôi qua thật khó khăn. Vừa
không có anh chị em. . . . . ."
"Tôi có một người anh trai." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, có chút kinh ngạc cười nói: "Cô còn có một người anh trai?"
"Ừ." Đường Khả Hinh gật đầu cười nói: "Nhiều năm trước, anh ấy cũng đã
mở ra một nhà hàng Trung Quốc, nhận được chỉ dạy của cha tôi, nhà hàng
làm ăn rất tốt, có một người chị dâu rất đẹp, hai đứa bé thật đáng yêu,
gia đình rất hạnh phúc. Chỉ là. . . . . . Tôi và anh ấy không có liên
lạc nhiều, chị dâu có chút không thích tôi. Tôi không muốn gây khó khăn
cho anh trai, cho nên thường vào lễ mừng năm mới, chúng tôi mới gọi điện thoại."
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ khẽ thu lại nhìn cô.
Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Có lúc tôi cũng nhớ
đến anh trai, nhớ khi còn bé, anh trai cõng tôi lên trên núi hái dâu.
Ngày có cha mẹ cùng anh trai thật sự rất tốt. Trước đây anh làm cho tôi
có cảm giác anh giống như anh trai tôi."
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, lập tức ho nhẹ một tiếng, cầm đũa lên gắp cuốn dưa chuột ăn.
"Tôi không có bảo anh nhận tôi làm em gái, làm gì căng thẳng như vậy?" Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn Khả Hinh cười nói: "Tại sao tôi phải nhận cô
làm em gái, tôi cũng không phải là anh trai ruột của cô, tôi không muốn
làm anh trai của cô."
"Tôi rất kém sao?" Đường Khả Hinh cũng cười nói.
Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Cô rất tốt. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn anh, không nhịn được mỉm cười, cầm đũa lên gắp một
khối sushi cá hồi, bỏ vào trong đĩa Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Ăn đi."
Tô Thụy Kỳ cũng cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nhìn Đường Khả Hinh
nói: "Dường như, cho tới bây giờ cô cũng không có gọi tên tôi"
"Không phải lúc trước mới biết tên của anh sao? Hơn nữa, tôi cũng không
biết gọi anh như thế nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói.
Tô Thụy Kỳ cười cầm đũa lên, vừa ăn sushi vừa nói: "Tùy cô. Tên gì cũng được, nhưng đừng kêu anh trai."
Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nói: "Gọi là gì?"
Tô Thụy Kỳ nghĩ một chút, liền cười nói: "Thì gọi tên đi."
Đường Khả Hinh cười nói: "Tô Thụy Kỳ?"
"Ricky. . . . . ."
"Tô Thụy Kỳ! Tên thật dễ nghe!" Đường Khả Hinh cười nói xong, liền cầm
đũa gắp một khối sushi thịt cua, nhét vào trong miệng Tô Thụy Kỳ, nói:
"Ăn đi, ăn đi! Ăn no một chút, lần sau tôi lại tới làm món ăn cho anh."
Tô Thụy Kỳ vừa nhai sushi, vừa nhìn bộ dáng khéo léo của cô, cũng không nhịn được cười.
"Đúng rồi!" Đường Khả Hinh vừa ăn sushi, vừa ngẩng đầu nhìn anh nói:
"Mới vừa rồi. . . . . . Tôi thấy anh cầm điện thoại của tôi, nghe điện
thoại đúng không?"
"Ừ" Tô Thụy Kỳ giống như hời hợt, cầm lên ly rượu nhỏ hớp một ngụm, tiếp tục ăn, hôm nay ăn thật ngon miệng.
"Điện thoại của ai?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, hỏi.
Tô Thụy Kỳ cầm đũa, suy nghĩ một chút, mới nhìn cô, lắc đầu một cái nói: "Không rõ lắm, tôi hỏi anh ấy tìm cô có chuyện gì, anh ấy không nói,
chỉ nói là muốn nhắc nhỡ cô, là một người đàn ông, giọng nói rất lạnh
nhạt."
Đường Khả Hinh ngạc nhiên suy nghĩ một chút, mới lầu bầu nói: "Ai vậy?
Tôi không biết bao nhiêu người đàn ông a. Đàn ông biết số điện thoại của tôi cũng chỉ có anh thôi."
Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt dần dần tràn ra nụ cười, dịu dàng nói: "Có thật không?"
"Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, sau đó lại cau mày, suy nghĩ một chút, nói: "Rốt cuộc là ai vậy?".
Tô Thụy Kỳ để đũa xuống, từ trong túi của mình, móc ra điện thoại của
Khả Hinh, đem số điện thoại mới vừa gọi tới mở cho Khả Hinh nhìn, nói:
"Chính là mã số này. Cô xem một chút?"
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nghiêng người tới trước, liếc mắt nhìn số trên màn hình, mở trừng hai mắt, nói: "Đây là người nào vậy?"
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, nhịn cười nói: "Không biết, dù sao tìm cô không có chuyện gì."
"À." Đường Khả Hinh không thèm để ý nữa, hai người cùng ăn sushi, ăn vô
cùng vui vẻ, nói đến chuyện vui, hai người cùng nhau bật cười, đã lâu Tô Thụy Kỳ cũng không có vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng thấy Khả Hinh ăn
cơm, bị dính cơm, anh vươn tay nhẹ nhàng lấy xuống cho cô, rồi dính ở
trên mũi của cô.
"Này!" Đường Khả Hinh vừa phủi hạt cơm, vừa nhìn anh chằm chằm.
"Ha ha" Tô Thụy Kỳ không nói lời nào, cầm ly rượu lên cùng Đường Khả
Hinh chạm cốc, uống không ít rượu trắng. Nhưng tửu lượng của người khác
có chút không chịu nổi, sau khi mấy chai rượu trắng xuống bụng, dáng vẻ
hơi lung lay, lúc nhìn Khả Hinh cũng có chút mơ hồ, liền tựa người tại
chỗ nghỉ ngơi.
"Anh say sao? Không phải chứ? Hiện tại chỉ mới mấy chai thôi?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, nói.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Không có. Chỉ là rất lâu không có uống rượu nên như vậy. Ngồi một chút sẽ hết."
"A." Khả Hinh có chút lo lắng nhìn anh một cái, vội vàng đứng lên nói:
"Tôi thu dọn cho anh xong sẽ lập tức rời khỏi, để cho anh nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại cũng chiều rồi, tôi cũng không ở nơi này quấy rầy anh."
"Tôi đưa cô đi." Tô Thụy Kỳ vươn tay nhẹ nắm tay của cô, nhìn cô mỉm cười nói.
"Không cần. Anh cũng mệt rồi" Đường Khả Hinh lập tức nhẹ mở tay của anh, nhanh chóng thu dọn thức ăn trên bàn ăn, rửa xong, thuận tiện quét nhà
sạch sẽ cho anh, giống như con kiến nhỏ cần cù, chạy đến trên boong
thuyền nhà Tô Thụy Kỳ, bất chấp ánh nắng chiều, hái một số lá sen, trong miệng lẩm bẩm nói ngày mai Tiểu Nhu muốn tới nhà ăn cơm, làm cơm lá sen cho cô.
Tô Thụy Kỳ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô đi tới đi lui ở trên sàn
thuyền, hái rất nhiều lá sen, sau đó ngồi xổm xuống dùng một sợi dây
thật nhỏ buộc chúng nó lại, mới đứng lên, đứng ở trước cần câu cá, nói
cá nhà anh thật thông minh, cũng không chịu cắn câu, anh mỉm cười muốn
đứng lên đi ra ngoài, đi tới sau lưng Khả Hinh, khẽ luồn đôi tay, nửa ôm thân thể của cô, hai tay chống ở trên lan can, khẽ ngẩng đầu lên nhìn
mặt trời chiều sắp lặn xuống ở trong rừng phong đỏ rực, nói: "Ngày mai. . . . . . Là ngày 13 tháng 7. . . . . ."
Thân thể Đường Khả Hinh cứng ngắc.