Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 678: Chương 678: ANH EM CHO ANH ĐẠP LƯNG




Điện thoại di động màu trắng, vỡ tan mấy mảnh bày ở trước bàn làm việc.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn từng mảnh điện thoại di động, nhớ tới bộ dáng Đường Khả Hinh mới vừa tức giận rưng rưng, anh cau mày, vô cùng nghi ngờ suy nghĩ, tại sao cô lại tức giận như vậy, từ trước đến giờ cũng không phải là một người xấu tính, bất kể người khác nói cái gì, làm cái gì, nếu cô có thể tha thứ sẽ tận lực tha thứ cho người khác. . . . . .

Lâm Sở Nhai cũng ngồi ở một bên, không hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi nói lão đại, anh và Tiểu Đường đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy có chuyện gì mà tức giận như vậy?”

Tô Lạc Hoành cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai ngươi gây gổ à?”

“Không thể nào?” Tào Anh Kiệt hơi cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Lão đại thương Khả Hinh như vậy, còn thiếu điều không đặt cô ấy ở trong miệng ngậm, ngậm cũng sợ mất đi. Làm sao có thể gây gổ?”

Trang Hạo Nhiên im lặng.

Lãnh Mặc Hàn nhìn vẻ mặt anh, liền đoán nói: “Chắc chắn là cãi nhau. Xảy ra chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên hơi do dự, mới hơi khổ não và lúng túng nói: “Ngày hôm qua chúng tôi còn rất tốt, cảm thấy rất nhiều chuyện cũng có thể thay đổi, buổi tối chúng tôi còn hẹn sáng nay cô ấy tới đây báo cáo công việc, không ngờ. . . . . . Cô ấy lại đến nhà Thiên Lỗi, nhưng tôi thật sự không biết, Thầy giáo bảo cô ấy đi. . . . . .”

Ánh mắt của Tô Lạc Hoành sáng lên, bất đắc dĩ cười nói: “Sau đó, anh nói một vài câu như. . . . . cô ấy lả lơi ong bướm, đong đưa trái phải, tâm ý không vững vàng, đúng không?”

Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn anh.

“Mẹ kiếp ! !” Lâm Sở Nhai thật sự hết sức bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh là heo hả! ! Bây giờ là lúc nào, tại sao anh có thể nói như thế? Lời như thế rất tổn thương người, anh biết không? Tiểu Đường là loại người cả đời chỉ đào một cái giếng, nếu cô ấy thật sự không đào miệng giếng kia, vậy thì thật đã chết qua một lần rồi, cô ấy giãy giụa ra ngoài không dễ dàng, cho dù là ai cũng không thể tùy tiện mang chuyện này ra trêu đùa cô ấy! Lúc đó cô ấy bị thương nặng biết bao nhiêu.”

“Đúng vậy . . . . .” Tào Anh Kiệt cũng bình tĩnh gật đầu, nói: “Mạn Hồng cũng thường nói, Khả Hinh người rất bướng bỉnh, lúc ấy khuyên cô ấy đừng yêu Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy không nghe, hiện tại Tổng Giám đốc Tưởng không tệ, nhưng cô cũng không thể tiếp nhận nổi nữa, có rất nhiều việc, người ngoài không có cách nào trải nghiệm, nhưng tôi cảm thấy, người khác không trải nghiệm còn được nhưng lão đại anh nên có trải nghiệm, lúc đó cô ấy vì buông bỏ đoạn cảm tình này, một cô gái nhỏ, nửa câu tiếng anh cũng không hiểu, đi nước Anh xa xôi, từng bước đi tới đều phải gian nan cáo biệt quá khứ, anh nói lời như vậy, là có lỗi với cô ấy hạ quyết tâm và nỗ lực trong quá khứ.”.

Trang Hạo Nhiên càng nghe trong lòng càng lạnh, tay chống trán, cau mày nghĩ tới Khả Hinh ném điện thoại di động, nói: “Chuyện này là lỗi của em! ! Bởi vì em lả lơi ong bướm, em đung đưa trái phải, ngày hôm qua em đón nhận nụ hôn của anh, hôm nay đồng ý lời cầu hôn của anh ấy! Là lỗi của em! Anh không có lỗi !”

“Còn nữa nha!” Tô Lạc Hoành cũng tiếp tục căng thẳng nói: “Tôi cảm thấy, Tiểu Đường hơi có tình ý đối với anh, một cô gái thích một người đàn ông, trong ánh mắt lộ ra một loại ánh sáng lấp lánh, không giống người khác, bây giờ cô ấy có tình ý với anh, anh còn không biết quý trọng? Anh phải chú ý một chút, cô có thể yêu một người nữa thật không dễ dàng, tục ngữ có nói, một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Hiện tại nếu như cô ấy có ý với anh, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lúc này anh lại nói một câu chà đạp lòng tự ái của cô ấy, cô không tức giận mới là lạ! Nếu như người phụ nữ càng đem người kia để ở trong lòng, cô sẽ để ý, để ý từng lời nói từng hành động của anh, từng cử chỉ, thậm chí nếu anh quá cao, cô có thể ngại mình thấp, sẽ mang giày cao gót, để xứng thành một đôi với anh !”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nhớ tới Đường Khả Hinh mỗi lần gặp mình đều mang giày cao gót, đau đến trên trán cũng xuất mồ hôi nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng, khuyên như thế nào đều không nghe. . . . . . Trong tim của anh căng thẳng.

Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi rất ít thấy Khả Hinh tức giận như vậy, lần này là anh nói chuyện không đúng, dụ dỗ cô ấy cho tốt đi, mặc dù cô ấy tức giận bướng bỉnh, nhưng vẫn vô cùng hiền lành.”

“Dụ dỗ thế nào đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút buồn rầu nói: “Điện thoại di động, cô ấy cũng ném xuống đất, nói chuyện rất quyết liệt, còn nói cô ấy cũng không tin không có ai muốn mình, nói lẫy cái gì tùy tiện đi trên đường, tìm một người đàn ông, cũng không tin không có ai thích cô ấy. . . . . .”

Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười nói: “Cô nói này lời nói ngược lại đúng! Tiểu Đường vóc người rất đẹp, nhất là cách ăn mặc, không chút nào thua kém trước mặt Thị Trưởng phu nhân và Trang phu nhân, nhưng tính cách cô ấy có chút ẩn nhẫn, che giấu hào quang của cô ấy, nhưng người thích cô ấy cũng không ít, ngoại trừ Tổng Giám đốc Tưởng, anh còn có một kình địch khác. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Ai vậy?”

“Cậu chủ Tô! ! Đây mới thật sự là đứa con cưng của trời đất, gia thế rất tốt, nhìn anh ấy đưa hai vệ sĩ cho Khả Hinh, anh biết các cô ấy là ai sao? Các cô đã từng bảo vệ hơn mười hai nguyên thủ quốc gia, khứu giác rất nhạy cảm đối với binh khí và súng ống, nhìn năng lực bảo vệ của vệ sĩ, phải xem khoảng cách của bọn họ tiếp cận người chủ để phán đoán, bình thường khoảng cách càng xa, chứng minh năng lực của các cô càng tốt.” Lâm Sở Nhai cười nói.

“Đúng vậy! !” Tô Lạc Hoành cũng gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Tôi đã thấy qua bản lĩnh của các cô, cho nên nói, cậu chủ Tô thật rất yêu Tiểu Đường, mới đem hai bảo bối này cho cô ấy, người giám hộ vô hình đấy.”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhàn nhạt mở miệng, nói: “Giống như chủ tịch giao Điệp Y cho anh, đến nay tôi cũng không biết cô ấy ở nơi nào.”

Tô Lạc Hoành nhìn chằm chằm vẻ mặt Trang Hạo Nhiên, ánh mắt chợt lóe, có chút muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Lão đại, tôi vẫn có một nghi ngờ, anh phải biết, mấy người chúng tôi là cầm thú, trong lòng có chút lệch lạc, chúng tôi thừa nhận. Nhưng giữa phụ nữ và đàn ông đã phát sinh chuyện và chưa phát sinh chuyện sẽ không giống nhau, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, anh và Tiểu Đường. . . . . . Phát triển đến. . . . . . mức nào rồi hả ?”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai híp mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như đang lặng lẽ nói, hỏi: “Hôn?”

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện.

Lãnh Mặc Hàn cúi đầu mỉm cười.

Tô Lạc Hoành nghe vậy, lại híp mắt tiến lên trước, hỏi nhỏ: “Sờ soạng?”

Trang Hạo Nhiên vẫn không nói lời nào, chống trán, rất đẹp trai.

Tào Anh Kiệt không thể tin nổi nhìn Trang Hạo Nhiên phì cười, kêu to: “Ném trên giường rồi hả ? ? ? ?”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bọn họ, trong đầu không nhịn được nhớ tới cái đêm đó cùng Khả Hinh, khóe miệng cố đè nén nụ cười! !

“Mẹ nó! ! !” Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên, vỗ bàn kích động kêu to: “Con mẹ nó, anh lên giường, còn lo sợ cái gì! !”

Trang Hạo Nhiên lập tức bị Lâm Sở Nhai vỗ bàn làm giật mình, cau mày nhìn anh nói: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, đêm hôm đó, ở Cambridge, chúng tôi uống say rượu cho nên mới. . . . . .”

“Ôi! ! Đây không phải là trọng điểm! !” Tô Lạc Hoành cũng lập tức đứng lên, nhìn người này bắt đầu trách móc: “Trọng điểm là sau khi cô ấy và anh lên giường, vẫn ở bên cạnh anh! ! Bình thường nếu một cô gái không muốn lên giường với người kia, ngày thứ hai không đánh cho người kia tàn phế mới là lạ! ! Ngược lại còn cho anh cơ hội theo đuổi? Còn có thể ở bên cạnh anh, xấu hổ thẹn thùng! ! ?”

Lúc này Trang Hạo Nhiên có chút tỉnh táo, nhìn bọn họ nói: “Là . . . . . Thật sao?”

“Thật! ! !” Mấy người cùng nhau nói !

“Không thể nào?” Trang Hạo Nhiên có chút không dám tin tưởng, tay lập tức chống cằm, khẽ nhăn mày, ánh mắt lại lóe lên nụ cười có chút vui sướng nói: “Ý của mọi người. . . . . . Cô ấy có ý với tôi?”

“Đúng vậy! !” Bọn Tô Lạc Hoành lại lớn tiếng đáp.

“Thật?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên cũng sáng lên.

“Anh ngu ngốc hả! !” Lâm Sở Nhai thật sự không còn cách nào với anh, nhắc nhở anh: “Anh phải có lòng tin đối với mình chứ! Dáng dấp rất đẹp trai, rất có tiền!”

“Đúng vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhưng ngẫm nghĩ, lại có chút lo lắng nhìn bọn họ nói: “Nhưng cô ấy nói, không yêu tôi, cũng không yêu Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

“Anh nghe nói tại sao không nghe trọng điểm hả?” Tô Lạc Hoành thật bị anh làm cho nóng nảy, tức giận nói: “Trước tiên anh không cần lo lắng cô ấy nói yêu hay không yêu anh, nhưng cô ấy nói cô ấy không yêu Tổng Giám đốc Tưởng! ! Hiểu chưa?”.

Trang Hạo Nhiên hơi thẳng người, lúc này mới khôi phục lý trí, suy nghĩ đến lời của Đường Khả Hinh.

“Anh nói cho tôi biết, sau khi lên giường, không chỉ hôn một lần chứ? Dựa vào cá tính hay động chạm của anh ..!” Tô Lạc Hoành nhìn Trang Hạo Nhiên, lại híp mắt suy đoán.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

“Vậy anh lo lắng cọng lông đấy! !” Lâm Sở Nhai lại vỗ bàn, nói: “Anh em nghĩ kế cho anh, phóng tâm theo đuổi đi! ! Anh chỉ cần biết, cô ấy có ý với anh là được rồi! Cánh cửa kia cũng mở ra, còn không đẩy mạnh vào! Anh chính là thứ vô dụng! ! Mẹ của anh sinh ra anh vô ích rồi! Không trách được dì Trang vẫn nhắc nhở anh nên phạm tội cưỡng gian! ! Dì ấy nhất định nhìn ra cái gì, mới nhắc nhở anh !”

Trang Hạo Nhiên tựa vào ghế, suy nghĩ chuyện này, đột nhiên cảm thấy hơi đáng tin, lập tức hỏi: “Vậy. . . . . . Cô ấy giận tôi thì làm thế nào?”

Tô Lạc Hoành lại thở dài một hơi, vươn tay vỗ bả vai Tào Anh Kiệt, hỏi: “Bình thường cậu chọc giận vợ cậu mất hứng, thì làm thế nào?”

Tào Anh Kiệt thản nhiên nói: “Trực tiếp ôm ném lên giường! !”

“Đúng rồi! !” Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành cao giọng nói xong, lập tức cười giơ tay, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Hiện tại chuyện thứ nhất chính là đi mua điện thoại di động! ! Nhớ xóa số điện thoại người nào đó trong thẻ sim đi! !”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nhìn bọn họ nói: “Các người quá là hèn hạ rồi, nhưng chủ ý không tệ nha!”

“Đó là! Diệt cỏ diệt tận gốc đấy! !” Tô Lạc Hoành lập tức nghĩ thêm kế nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh đừng trông nom trong lòng Tiểu Đường có ai, anh chỉ cần biết trong lòng cô ấy có anh! ! Hiểu chưa?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút phấn chấn.

“Này!” Tào Anh Kiệt cau mày nhìn mọi người nói khẽ: “Tôi đi qua nhà của Vitas, nhà ông ấy có một phòng khách, giống như sát bên gốc cây táo . . . . .”

“Là sao?” Trang Hạo Nhiên có chút không hiểu nhìn bọn họ, hỏi.

Lâm Sở Nhai không nhịn được nhìn anh, cao giọng cười rộ lên nói: “Nếu như Tiểu Đường thật ở phòng khách đó, anh em cho anh đạp trên lưng, để cho anh có cơ hội ném cô ấy lên giường! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.