Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 692: Chương 692: ANH KHÔNG CÓ CƠ HỘI




Lúc sắp hoàng hôn, đường phố lui tới rất nhiều người!

Bác Dịch và Trang Ngải Lâm cùng nhau đi ra cao ốc, đứng ở trong đám người, đều nhìn chiếc Rolls-Royce màu trắng. . . .

“Đi đâu?” Trang Ngải Lâm quay đầu, thay lại váy ngắn màu trắng bó sát người lúc đầu, vén nhẹ tóc xoăn dài quyến rũ, nhìn Bác Dịch, ý là muốn đưa anh đi.

“Siêu thị” Đôi tay Bác Dịch cắm túi quần, nhàn nhạt nói.

“Siêu thị?” Trang Ngải Lâm lập tức cau mày, nhìn anh hỏi: “Một người đàn ông như anh đi siêu thị làm gì?”

“Đàn ông không thể đi siêu thị sao?” Bác Dịch cau mày nhìn cô, ngòi thuốc nổ giống như lại muốn bắt đầu.

“Đàn ông không thể đi siêu thị! Anh đi tới đó làm gì?” Trang Ngải Lâm không chịu nổi nói: “Đi mua khăn lông? Bàn chãi đánh răng? Hay mua thức ăn?”

Bác Dịch cau mày nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Cô không cần nói tôi ! Em trai của cô cũng thích đi siêu thị, chẳng lẽ em trai của cô không phải đàn ông?”

“Từ trước đến giờ tôi cũng không xem cậu ấy là đàn ông!” Trang Ngải Lâm sảng khoái nói.

“Không để ý tới cô! Tôi đi đây!” Bác Dịch một mình đi tới, muốn ngoắc tắc xi.

Trang Ngải Lâm cau mày không thể tin nổi nhìn anh.

Bác Dịch cảm thấy có ánh mắt kỳ dị bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là quay mặt sang, nhìn cô nói: “Tôi không quen ăn món ăn mà đầu bếp của khách sạn nấu cho tất cả mọi người, không phải dành cho riêng tôi! Món ăn phải tự mình làm cho mình ăn, hoặc làm cho người thân yêu ăn! ! Món ăn như vậy mới thật sự là món ăn ngon!”

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng nhìn anh.

“Tôi rất nhớ vườn nho của tôi! Còn ba ngày nữa tôi mới có thể trở về! Hôm nay tôi muốn ăn một vài món ở vườn nho chưa từng ăn qua!” Bác Dịch quay mặt đi, có lẽ anh nhớ vườn nho của mình, thật lâu không hề đi khỏi chỗ đó lâu như vậy, nhớ tới, tâm trạng luôn có chút phiền não, không khỏi phiền não, mặc dù mỗi ngày anh đều xem video thấy công nhân làm việc ở vườn nho, nhưng vẫn lo lắng cho từng cây nho bị chăm sóc sơ sót.

“Xem ra cả đời anh cũng sẽ không đi khỏi địa phương kia?” Lúc Trang Ngải Lâm hỏi, giọng nói hơi chùng thấp.

Ánh mắt Bác Dịch lóe lên, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Tôi đã hứa với cha mẹ, cả đời canh giữ ở nơi đó.”

Trang Ngải Lâm không nói gì nữa, chợt cảm thấy mình cũng hơi đói rồi, chỉ đành phải bất đắc dĩ thở dài nói: “Siêu thị ở đâu, tôi đưa anh đi! Tôi có chút đói bụng!”

Bác Dịch quay mặt sang nhìn cô, nói: “Có muốn mời cô ăn một bữa cơm hay không? Giúp tôi chọn nhiều quần áo như vậy.”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn, nói: “Tôi hơi đau dạ dày.”

“Bao tử không tốt sao?” Bác Dịch nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

“Cả ngày hôm nay chưa ăn!” Trang Ngải Lâm nói thật.

Bác Dịch không nói lời nào, chỉ đi về phía chiếc xe Rolls-Royce, sau khi mở ra cửa xe, nhìn cô.

Trang Ngải Lâm cũng nhìn anh một cái, mới đi tới, muốn ngồi vào bên trong xe.

Bác Dịch nhàn nhạt đỡ nhẹ vòng eo khít khao của cô, bởi vì thân thể của cô hoạt động, không khỏi phủ đến cái mông tròn của cô, anh lập tức rút tay.

Trang Ngải Lâm ngồi vào bên trong xe, nhìn Bác Dịch cũng ngồi vào, thuận tiện đóng cửa lại, nói với tài xế đi siêu thị, liền buông lỏng cúc áo tây trang, cô chậm rãi quay mặt sang mỉm cười, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông như vậy ngồi ở bên cạnh mình.

Chiếc Rolls-Royce chạy nhanh tới phía trước.

Siêu thị.

Bác Dịch đẩy xe đi tới khu rau củ.

Trang Ngải Lâm cau mày đứng ở bên cạnh Bác Dịch, hết sức hết sức ghét bỏ, liếc nhìn những loại dưa chuột, bông cải, còn có một vài loại rau không biết tên có hình dạng giống như gốc cây, cô chỉ vào loại rau kia hỏi: “Rau gì vậy?”

Bác Dịch theo phương hướng ngón tay của cô, nhìn một thân cây ngắn màu xanh, nói: “Củ su hào.”

“Tên thật khó nghe!” Từ nhỏ Trang Ngải Lâm được cha mẹ cưng chiều giống như công chúa, lớn lên, trưởng thành, giống như nữ vương, cô không chịu nổi loại rau kia nói: “Rốt cuộc muốn mua cái gì? Nhanh lên một chút! Tôi không chịu nổi mùi vị này!”

Bác Dịch không để ý tới cô.

“Nói với anh đấy !” Trang Ngải Lâm bất mãn nhìn anh.

Bác Dịch xoay người, lạnh lùng nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Những thứ rau cô chán ghét, ăn từ nhỏ đến lớn đấy!”

Trang Ngải Lâm không muốn nói chuyện, bởi vì anh giống như nói gì cũng có lý, chỉ là cảm thấy nóng nức cởi tây trang màu đen của mình ra, chỉ mặc váy yếm ngắn bó sát người, vóc người nóng bỏng sắp bốc cháy.

Trong siêu thị, ánh mắt của rất nhiều người nhất thời sáng lên nhìn cô.

Bác Dịch lập tức bất mãn đi lên trước, cầm tây trang phủ lên cho cô.

“Làm gì vậy? Nóng quá !” Trang Ngải Lâm nhìn bộ dáng anh, tức giận nói.

“Nóng cũng phải mặc vào! Nhìn giống cái gì?” Bác Dịch là người đàn ông tương đối cổ hủ, thậm chí còn nghiêm túc!

Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ nhìn anh, tức giận nói: “Tại sao mẹ tôi lại chọn loại người như anh làm con rể chứ? Nếu như anh trở về vườn nho, tôi cũng phải đi theo giúp anh bắt côn trùng nhổ cỏ cho vườn nho sao? Đầu của bà ấy thành đậu hủ rồi!”

Bác Dịch không để ý đến cô nữa, mà nhanh chóng đẩy xe đi tới khu thịt của siêu thị, chọn một cái bao tử heo, còn có một con gà mái, cầm lên bỏ vào trong túi. . . . . .

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm ghét bỏ cau mày nhìn bao tử heo chán ghét này, đang suy nghĩ rốt cuộc anh muốn làm gì?

Bác Dịch lại chọn hạt dẻ, táo đỏ, kỷ tử, đảng sâm, gừng, chủ yếu nhất là tiêu sọ, bây giờ không có biện pháp kéo hông của cô nói: “Đi thôi! Về nhà! Không chịu nổi cô! !”

Trang Ngải Lâm liếc anh một cái, cũng không lên tiếng đi về phía trước.

Khách sạn Á Châu.

Cánh cửa ‘phòng tổng thống’, phịch một tiếng mở ra.

Bác Dịch xách theo một túi hàng thật to đi vào, Trang Ngải Lâm cũng bị nóng nực, vừa đi vào vừa cởi tây trang xuống, đi vào phòng khách nói: “Nóng chết bà cô rồi !”

Bác Dịch không để ý tới cô, chỉ cười cười, sau đó đi về phía phòng bếp, lấy bao tử heo ra trước, lộn ngược bao tử heo, lấy một chút bột bắp, muối, dầu vừng, giấm, chà xát mạnh một lúc, rồi lấy gà ra cùng rửa sạch, tay phải thuận tiện mở lửa, bắt chảo đun nóng vừa đúng lúc, mới bỏ hạt tiêu vào, rang một chút, cảm thấy hạt tiêu rang khô trút ra ngoài, mới bưng một nồi đất lớn đổ nước vào, nhanh chóng mở lửa. . . .

Tiếp tục dùng nước sạch rửa gà và bao tử heo.

Bác Dịch cầm bao tử heo, cảm giác đã hết sức sạch sẽ, ngay lập tức cầm gà mái trực tiếp nhét vào trong bao tử heo, lại dùng dây trắng không độc, quấn chặt miệng bao tử heo, đem cái khối thật to bỏ vào trong nước sôi, lại bỏ vào bên trong táo đỏ, kỷ tử, gừng, hạt kê, lấy hạt tiêu rang nóng, bọc lại, dùng chai thủy tinh cứng rắn nghiền nát, rồi bỏ vào trong súp, nhắc cổ tay nhìn thời gian. . . . .

Khoảng một tiếng sau, Trang Ngải Lâm mới tẩy trang, tắm rửa, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, váy ngắn màu trắng, lộ ra chân dài hấp dẫn của cô, tóc có chút ướt đẫm đi ra phòng khách, lập tức ngửi được mùi thơm nồng, cô nghi ngờ nhìn sang phòng bếp ở đầu kia, thấy Bác Dịch đang đứng ở đó bận rộn thái sợi một chút ớt chỉ thiên, sau đó đặt vào trong một cái đĩa gia vị, lại nhẹ nhàng trút ra một chút muối và dầu vừng. . . . . .

“Thơm quá. . . . . .” Trang Ngải Lâm cầm khăn lông trắng, vừa lau tóc ướt đẫm, theo bản năng hít mùi vị đó hỏi: “Canh gì vậy?”

“Canh tốt nhất dành cho dạ dày của cô. . . . . .” Bác Dịch cầm hai cái đĩa gia vị, bưng ra đặt lên bàn.

Trang Ngải Lâm quay đầu nhìn anh một cái, theo bản năng đưa tay ra mở nắp nồi. . . . . .

Bác Dịch lập tức nắm chặt tay của cô, nói: “Cẩn thận nóng.”

Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn anh.

Bác Dịch không lên tiếng, tự mình đưa tay mở nắp nồi, sau đó cầm muỗng và một cái chén nhỏ, nhẹ nhàng múc nửa chén canh thơm phức, thổi thổi mấy cái, mới đưa tới bờ môi cô, nói: “Uống đi.”

Trang Ngải Lâm nhìn anh một cái, có chút đề phòng nói: “Không bỏ thuốc ở trong chứ, tôi đánh anh tàn phế!”

“Không uống thì thôi!” Bác Dịch lấy chén về.

Trang Ngải Lâm lại nắm chặt cổ tay của anh, uống xong chén canh anh múc lên, nhất thời cảm thấy trong dạ dày ấm áp, tiêu sọ hơi cay, làm cả người cô tràn đầy cảm giác thật thoải mái, thật thoải mái, cô có chút vui vẻ nhìn Bác Dịch, cười nói: “Uống ngon!”

Bác Dịch đột nhiên mỉm cười, lại muốn múc nước canh đút cô. . . . . .

“Tôi tự ăn!” Trang Ngải Lâm lập tức bưng chén, cô quen tự thân vận động, lập tức cầm muỗng, đưa lưng về phía anh, uống canh, hôm nay cô thật đói bụng.

Bác Dịch ở phía sau nhìn cô, hơi bị đè nén, nhưng vẫn không nhịn được đi tới phía sau của cô, hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”

“Ừm!” Trang Ngải Lâm hơi nhấc mí mắt, suy nghĩ một chút, đứng tại chỗ, hưởng thụ hơi ấm của anh phía sau nhào tới, nhàn nhạt nói: “Cám ơn!”

Bác Dịch cố ý cau mày nói: “Không nghe thấy!”

Trang Ngải Lâm lập tức bất đắc dĩ quay đầu, bộp một tiếng, nện chén xuống, ngẩng mặt nhìn anh lớn tiếng nói: “Cám ơn! ! ! !”

Cô nói xong, liền xoay người muốn rời khỏi phòng bếp. . . . .

Bác Dịch lại kéo cả người cô về trong ngực của mình, lập tức ôm lấy cái mông của cô, để cho cô ngồi ở bên cạnh bàn bếp lò vi sóng, bá đạo nhìn cô.

“Làm gì?” Trang Ngải Lâm chớp mắt, cố ý ngưng mặt nhìn anh.

Bác Dịch ôm thân thể cô, hai mắt nóng bỏng nhìn Trang Ngải Lâm, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ thật khiến cho người ta không kháng cự được, anh lập tức nghiêng người trước, hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô.

Trang Ngải Lâm giật mình, nhưng bởi vì cá tính thẳng thắn, cũng nhanh chóng vươn tay ôm cổ của anh, hơi cúi xuống hôn môi mỏng của anh, cảm nhận thân thể người đàn ông tục tằng này nhào về phía mình thì có một loại cảm giác trầm trầm kích thích thật sâu, cô đột nhiên hưởng thụ mỉm cười, ôm chặt bờ vai của anh, đón nhận nụ hôn của anh, để mặc cho đầu lưỡi của anh mang theo tục tằng nóng bỏng mút đầu lưỡi của mình. . . . . .

Bác Dịch lập tức ôm chặt cái mông của cô, vừa hôn cô, vừa đi ra phòng khách, cuối cùng hai người ngã ở trên ghế sa lon, rất cuồng nhiệt ôm nhau, quấn thành một khối, phát ra hơi thở nóng bỏng ôm hôn.

Trang Ngải Lâm thở hổn hển, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông nào dám đối với mình cuồng nhiệt như vậy, cô có chút không nhịn nổi, nhanh chóng đưa hai tay, buông lỏng cúc áo sơ mi đen của Bác Dịch, lập tức cởi ra, đôi tay nặng nề vuốt cơ ngực rắn chắc mê người của anh, co hai chân, cố ý chạm nhẹ giữa hai chân của anh, cọ cọ. . . . . .

“Cô. . . . . .” Bác Dịch hơi ngẩng cao đầu, cởi trần nửa người trên mạnh khỏe, có chút không chịu nổi nhìn Trang Ngải Lâm.

Trang Ngải Lâm cũng khẽ nhíu mày nhìn anh, lúc này mới nở nụ cười tinh nghịch như cô gái nhỏ.

Bác Dịch đột nhiên mỉm cười, lại cúi xuống hôn lên môi của cô, lúc đang mút, tay sờ soạn bộ ngực đầy đặn hấp dẫn của cô, trong thoáng chốc tiếp xúc, đại não chợt xông máu, tay lập tức dò vào trong quần áo cô, xoa nắn hai bầu ngực căng tròn và đốm nhỏ màu hồng đang ưỡn lên.

Trang Ngải Lâm lại cách một lớp quần áo, đưa vào mình bên trong tay, nắm chặt cậu nhỏ của anh!

Bác Dịch dừng lại động tác, nhìn cô.

“Thích không?” Trang Ngải Lâm tinh nghịch bá đạo hỏi.

Bác Dịch nhìn cô thật sâu, trên mặt lại hiện lên nụ cười, nói: “Thích”

Trang Ngải Lâm mỉm cười, lập tức nâng thẳng người, ôm cổ của anh, để cho anh đè ở trên người của mình, lại hôn lên môi mỏng của anh. . . . . . Thậm chí nắm chặt tay của anh, từ trước ngực dời xuống, thẳng đến giữa hai chân của mình, khích lệ anh dùng tay đi vào, cô rất ưa thích bàn tay thô ráp của anh, chạm tới da thịt trơn mềm của mình, để lại từng trận cảm giác ma sát mãnh liệt, thậm chí cảm giác anh sờ về nơi mềm mại, nóng ướt thâm u giữa hai chân mình, ngón tay thô ráp làm cho người ta hưng phấn, đó là bàn tay trồng trọt vườn nho, đầu ngón tay dính dấu vết bùn đất, rất mạnh mẽ rồi. . . . . .

“Cái người phụ nữ này. . . . . .” Bản thân Bác Dịch có chút bảo thủ, chẳng biết làm thế nào đối với bản chất nhiệt tình giống như nguyên thủy cuồng dã của cô, cũng không chịu được nữa, cởi bỏ dây lưng của cô, mới phát hiện cô không có mặc áo lót, bộ ngực quá đầy đặn, làm người ta kích động sôi trào, anh lập tức cúi xuống, cắn mạnh đốm nhỏ màu hồng.

“A! !” Trang Ngải Lâm thoải mái bật cười.

***

Trang Hạo Nhiên mới vừa họp xong, nghĩ tới tối nay Khả Hinh còn phải làm thêm giờ tại sảnh tiệc, anh liền muốn trở về tắm trước, đón cô tan việc, lại cầm chìa khóa muốn mở khóa cửa thì phát hiện không mở cửa được, anh ngạc nhiên kêu một tiếng, liền đè chuông cửa.

Bác Dịch đang mạnh mẽ đè ép Trang Ngải Lâm cuồng nhiệt hôn, nghe có chuông cửa vang lên, anh lập tức ngẩng đầu lên, có chút lúng túng muốn dừng lại. . . . . .

“Này! Anh làm gì thế?” Trang Ngải Lâm cảm giác bị người đàn ông này nhóm lửa cháy hừng hực, căng thẳng hỏi: “Tại sao dừng lại?”

“Em trai của cô về! !” Bác Dịch nhanh chóng mặc vào áo yếm cho cô, mình cũng nhanh chóng đứng dậy, mặc áo sơ mi xong. . . . . .

“Cậu ta trở về thì trở về, quan hệ gì tới chúng ta?” Trang Ngải Lâm tức giận. . . . . .

“Không được! ! Rất ngượng!” cho tới bây giờ Bác Dịch cũng không có nghĩ ra qua muốn cùng chị gái của người anh em ở chung một chỗ, anh lập tức cài cúc áo xong, thở dài một hơi, đi tới bên cửa, mở cửa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, nhìn nét mặt Bác Dịch có chút cổ quái, bật cười nói: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì! Chị cậu đến rồi!” Bác Dịch chỉ đành phải đè nén ngọn lửa chưa xong lúc nảy, lạnh nhạt nói.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức căng thẳng nhìn anh hỏi: “Chị ấy tới rồi? Không có làm khó anh chứ?”

“Không có. . . . . .” Bác Dịch chỉ đành phải nói như vậy.

“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch một cái, mới vừa đi vào cửa, giật mình, nhìn chị đứng ở trước mặt mình, đen mặt tức giận muốn vặn gảy mình, anh ngây người, lập tức căng thẳng hỏi: “Có. . . . . . Có chuyện gì vậy?”

“A! ! !” Trang Ngải Lâm vươn tay, đánh mạnh một quyền trên mặt Trang Hạo Nhiên ! !

“A! ! Lại đánh mặt! !” Trang Hạo Nhiên lập tức bưng chặt má trái, lui về phía sau một bước, khổ sở nói: “Tại sao em có chị gái như chị chứ?”

“Sớm biết vậy, lúc mẹ sinh cậu ra, tôi bóp chết cậu! !” Trang Ngải Lâm lại tức giận trừng mắt nhìn Bác Dịch một cái, mới nói: “Hôm nay chị bị mù mắt! Uống canh của anh! Sau này anh không có cơ hội này!”

Cô nói xong, liền trở về phòng của mình, muốn thay đổi quần áo đi khỏi.

Bác Dịch có chút căng thẳng nhìn cô một cái. . . . . .

“Người phụ nữ này! Đánh cũng không đẹp trai! !” Trang Hạo Nhiên cảm thấy ủy khuất, che mặt, đi lên thang lầu, muốn dùng khăn lông nóng xoa bóp. . . . . .

Bác Dịch lại thừa dịp Trang Hạo Nhiên lên lầu, căng thẳng nhanh chóng xoay người đi vào phòng của Trang Ngải Lâm, vừa vặn thấy cô đang đứng ở bên cửa quay lưng đối với mình, cởi bỏ áo yếm, lộ ra vòng eo khêu gợi, anh lập tức đóng chặt cửa phòng, bóp khóa tâm, không thể tiếp tục chịu đựng, từ sau lưng ôm lấy cô, bàn tay nắm chặt bộ ngực no tròn của cô, nắm đốm nhỏ màu hồng của cô. . . . . .

“Anh tránh ra!” Trang Ngải Lâm tức giận xoay người muốn dùng sức đẩy anh ra.

Nhưng Bác Dịch lập tức ôm chặt cô, ngã xuống giường, lập tức dùng sức mạnh mẽ của đàn ông, đè ở trên người cô, vừa hôn bầu ngực cô, vừa nhanh chóng cởi áo sơ mi xuống, tay chân luống cuống cởi bỏ dây lưng bên hông. . . . . .

Trái tim của Trang Ngải Lâm đập thình thịch, lập tức nhấn ánh đèn trong phòng, để cho vóc người hoàn mỹ của mình phơi bày ở trước mặt của anh, lại ngồi ở giữa hai chân của anh, đôi tay ấn anh ở trên giường, bá đạo cúi xuống anh.

Bác Dịch nằm ở trên giường, ngẩng mặt nhìn Trang Ngải Lâm, vươn tay xoa nhẹ ngực cô, làm cho điểm nhỏ màu hồng căng lên, mới bất đắc dĩ thở hổn hển nói: “Thật đẹp. . . . . .”

Trang Ngải Lâm cười, lập tức nằm ở trên người của anh, cuồng nhiệt hôn môi của anh, lại từ từ đi xuống, hôn nhẹ bắp thịt rắn chắc của, đầu lưỡi liếm nhẹ hạt đậu đỏ trên cơ ngực của anh . . . . . .

Bác Dịch thở dài một cái, nuốt cổ họng một cái, nhắm mắt lại, hưởng thụ Trang Ngải Lâm hôn, càng ngày càng đi xuống, cho đến giữa hai chân, ngậm mạnh cậu nhỏ to lớn giữa hai chân anh. . . . . . Anh cảm giác không chịu nổi, tay không nhịn được vuốt nhẹ khuôn mặt trái xoan của cô đang khéo léo cúi đầu.

“Gọi tên tôi,” Trang Ngải Lâm lập tức nhào tới trước mặt của anh, làm nũng ra lệnh!

“Ngải Lâm. . . . . .” Bác Dịch ngẩng cao đầu, vươn tay vuốt nhẹ mặt của cô, dịu dàng gọi nhỏ, mới phát hiện, tên của cô thật dễ nghe.

Trang Ngải Lâm nhìn anh, gương mặt nở nụ cười hả hê.

Bác Dịch mãnh liệt nhìn cô một cái, liền không còn do dự, tiến lên, tách hai chân của cô ra, mạnh mẽ tiến vào! !

Hai mắt Trang Ngải Lâm nóng lên, để cho cậu nhỏ mạnh mẽ tiến vào, kích thích thật vui vẻ, thở hỗn hễn, nói: “Tôi thích!”

“Đừng lớn tiếng như thế. . . . . .”

“Tại sao?”

“Em trai của cô nghe!”

“Sợ cái gì? Tôi muốn, tôi muốn. . . . . .”

Trong phòng truyền đến hàng loạt tiếng thở dốc, giường nệm đang không ngừng rung lắc, hai bóng dáng dính nhau thật chặt thật, người đàn ông tục tằng tiếng thở dốc, càng lúc càng nặng. . . . . . thậm chí trong từng trận kích tình, anh yêu thích giữa hai đùi cô một cách khó hiểu, cắn mạnh, mút, lại mạnh mẽ tiến vào từng trận. . . . . . Trang Ngải Lâm bị anh mạnh mẽ và tục tằng chơi đùa mất hết lý trí, nhắm mắt rất hài lòng nở nụ cười. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.