Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 623: Chương 623: Anh muốn đi nơi nào?




Nhân viên phòng ăn đang ồn ào náo nhiệt.

Đầu bếp nấu món canh gà hầm thuốc bắc, vẫn rất được các nhân viên hoan nghênh, đặc biệt ở bên trong dùng cây đông trùng hạ thảo, canh càng thêm trong.

Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ, còn có Tiểu Nhu đang ở trước quầy tiếp tân, quản lý phòng cùng ăn cười đùa trò chuyện tin tức gần đây, mọi người cũng rối rít cất giọng cười to.

“Tại sao Khả Hinh còn chưa tới ăn trưa vậy?” Theo bản năng Trần Mạn Hồng nhìn lối ra vào phòng ăn.

“Chắc tới ngay thôi, bên kia Tiêu Đồng cũng đã tới.” Nhã Tuệ nghiêng mặt nhìn Tiêu Đồng ở xa xa đang cùng đồng nghiệp phòng thư kí, cười đùa nói chuyện phiếm.

Tiểu Nhu lập tức cầm nĩa ghim một miếng khoai tây ăn, lắc lắc đầu có chút mất mát, ê a nói: “Có thể cô ấy sẽ không tới. . . . . .”

“Tại sao?” Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi cô.

“Bởi vì bây giờ cô ấy là người chủ tịch phu nhân thích nhất, sẽ không trở lại nhà ăn nhỏ chúng ta ăn cơm.” Tiểu Nhu cầm cái muỗng, không ngừng trộn đều cơm tẻ của mình, rất mất mát. . . . . .

Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn cô, nở nụ cười một cái nói: “Cô cho rằng người nào cũng giống như cô à? Làm người được chủ tịch phu nhân tin cậy, ngay cả cơm cũng không cần ăn.”

“Tôi không phải có ý này mà. . . . . .” ngày hôm qua Tiểu Nhu nghe nói chuyện của Khả Hinh, cô vẫn có một loại cảm giác mất mát nặng nề.

“Cô đúng là có ý này! !” Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói nhanh: “Cô chỉ bán heo, ngày ngày ăn loại khoai tây chết tiệt! ! Người đã như thế còn không chịu bổ não! Hôm nay còn làm vỡ hai cái ly Bạch Ngọc Lan của tôi ! Tôi cho cô biết, cô chỉ có một cơ hội báo hư hao, nếu như cô lại làm vỡ một cái, tôi không cho cô ký sổ, một tháng tiền lương của cô, cũng không mua được một cái ly phòng ăn chúng ta! !”

Tiểu Nhu nghe lời này, ve mặt khổ sở, cúi đầu rất uất ức.

“Được rồi, được rồi, cô đừng luôn khi dễ cô ấy, một người rất đáng yêu nha.” Nhã Tuệ vươn tay, kéo nhẹ bả vai Tiểu Nhu, cười nói.

“Được rồi!” Từ Trạch Minh cầm đũa, vừa ăn cơm từng ngụm từng ngụm, vừa cười nói: “Tiểu Nhu nói cũng không phải không có đạo lý. Ngày hôm qua Khả Hinh đi theo chủ tịch phu nhân, đoán chừng là ngày phất lên không xa.”

“Mọi người cũng đừng trêu chọc cô ấy. Cô ấy sẽ làm vỡ bình!” Nhã Tuệ không nhịn được cười, gắp một miếng thịt bò nạm, đưa đến trong chén của Tiểu Nhu.

“Đừng cho cô ấy ăn! !” Trần Mạn Hồng nhanh chóng nói: “Nhà cô ấy có nhiều heo, nghe nói có mấy ngàn con heo! Để cho cô ấy về nhà ăn thịt heo nạm ! ! Mấy ngàn con heo! ! Hừ!”

Nhắc tới chuyện này, Trần Mạn Hồng đã cảm thấy người này rất buồn nôn!

“Quản lý!” Tiểu Nhu lập tức cầm muỗng, cắm vào trong cơm của mình, có chút không thể nhịn được ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: “Chị không cần nói đến heo nhà tôi được không?”

“Nếu như. . . . . . Tôi không nói đến heo nhà cô, cũng không nói đến khoai tây nhà cô, cũng chỉ có thể mắng cô đấy!” Trần Mạn Hồng cắm đôi đũa vào trong cơm của mình, nhướng mày nhìn cô.

Mặt của Tiểu Nhu đỏ lên, cũng rất ủy khuất liếc quản lý một cái, mới âm thầm lặng lẽ cúi đầu, cầm muỗng ăn cơm.

“Phốc!” Vẻ mặt Nhã Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười.

Trên đường đi phòng ăn nhân viên ăn cơm.

Bọn Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành vừa đi dọc theo con đường nhỏ đá trắng đi tới, vừa bất đắc dĩ nói: “Chúng ta có thể đừng chạy tới phòng ăn nhân viên hay không? Mọi người cảm thấy tôi thất tình là một chuyện rất vinh quang à? Bây giờ tôi nhìn thấy Nhã Tuệ, hận không được tìm một chỗ để chui đấy? Quan tâm đến tâm trạng của tôi một chút được không?”

Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía trước, vừa cười nói: “Tại sao tôi phải quan tâm đến tâm trạng của cậu? cậu là ai ?”

“Anh không thể có phụ nữ thì không cần anh em nữa chứ?” Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to lên.

“Về sau cậu có phụ nữ, ngàn vạn lần không được để ý đến những anh em này, tôi chưa bao giờ khích lệ đàn ông xem anh em quan trọng hơn vợ!” Trang Hạo Nhiên vừa cười đi về phía trước, vừa nói.

“Anh. . . . . . . . . . . .” Lâm Sở Nhai tức giận chỉ vào Trang Hạo Nhiên kêu to: “Anh chờ đó cho tôi! ! Lần sau nếu anh cùng Tiểu Đường có gây gỗ tình cảm, tôi uống rượu với anh nữa, tôi sẽ tự thiến !”

Phốc!

Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn, ba người bọn họ nghe cũng không khỏi cười ha ha.

Phòng ăn nhân viên.

Mọi người đang xôn xao ăn cơm, sau đó Đường Khả Hinh cũng đến, cô chạy nhanh đến đầu bếp chọn thịt heo kho tàu khoai tây, thịt dê hầm đậu, còn có một phần rau cải và canh gà hầm thuốc bắc, cứ vui vẻ cầm khay đi tới bên cạnh Nhã Tuệ ngồi xuống. . . . . .

“Ơ? Tổng Giám đốc phu nhân tới rồi!” Trần Mạn Hồng vừa ăn cơm, vừa nhìn Đường Khả Hinh cười nói.

“Ghét! Không nên nói tôi như vậy!” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng cầm muỗng múc cơm ăn.

“Khả Hinh, tôi cho rằng sau này cô cũng sẽ không ăn cơm với chúng tôi nữa.” Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh, thật vui vẻ cười nói.

“Sao lại thế !” Đường Khả Hinh cầm muỗng, múc một muỗng cơm ăn, liền không nhịn được nhìn phía ngoài cửa sổ.

“Chờ ai vậy?” Tiêu Đồng đang cầm khay, đột nhiên ngồi vào bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn cô cười hỏi.

“Không có. . . . . . Không có chờ ai. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

“Một chút nữa ăn cơm xong, đi theo tôi tới Hoàn Cầu một chuyến, chúng ta phải đi kiểm tra đối chiếu danh sách thu mua rượu đỏ. Nếu không, hôm nào đó cô lại bị mắng.” Tiêu Đồng nhìn cô, cười nói.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện hôm nay Trang Hạo Nhiên đi tới phòng làm việc, mặt hơi ửng đỏ.

“Hôm nay Khả Hinh bị mắng à?” Nhã Tuệ có chút lo lắng hỏi.

“Không có, không có, lão đại chính là người như vậy, đừng để ý, anh ấy chỉ làm việc cẩn thận một chút.” Tiêu Đồng bật cười nói.

“Không có, không có bị mắng. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ăn cháo.

“Bây giờ cô ấy là Tổng Giám đốc phu nhân, làm sao bị mắng được, ngày hôm qua nhìn chủ tịch phu nhân chúng ta rất thích cô ấy. . . . .” Trần Mạn Hồng bật cười nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng.

“Khả Hinh, sau này cô thật làm Tổng Giám đốc phu nhân sao?” Tiểu Nhu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác rất đáng sợ, lại ngước đầu ngây ngốc hỏi: “Nếu thật sự là như vậy, không phải Tổng Giám đốc cũng muốn tới phòng ăn nhân viên ăn cơm với cô mỗi ngày? Như vậy quá đáng sợ. . . . . . Lần trước hai Tổng Giám đốc tới, chúng tôi ăn cái gì cũng không biết. . . . . .”

“Đồ chết tiệt! !” Trần Mạn Hồng lại níu lấy cái đuôi của cô không thả nói: “Nếu như Khả Hinh thật muốn làm Tổng Giám đốc phu nhân, Tổng Giám đốc còn cần tới nơi này ăn cơm với cô ấy không? Nhất định là mỗi người chúng ta đi tới trước mặt cô ấy phục vụ cô ấy!”

Đường Khả Hinh lại đỏ mặt nhìn mọi người, vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Tổng Giám đốc đến! !”

Nhân viên cả phòng ăn nhất thời đều ngừng lại tất cả động tác ăn, uống, gắp, đùa, vui, ồn ào, vừa kinh ngạc nhìn bên ngoài! !

“À? Lại tới?” Từ Trạch Minh không chịu nổi, đang kẹp khoai tây, nhìn ra phía ngoài kêu to một tiếng.

“Mạn Hồng! ! Cô thật là liệu sự như thần!” Nhã Tuệ bất đắc dĩ, cười khổ nhìn cô.

“Tôi . . . . .” Trần Mạn Hồng đột nhiên sững sờ, cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn căng thẳng hỏi: “Tổng Giám đốc nào vậy?”

Đường Khả Hinh nghe hỏi, mặt hơi cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài phòng ăn. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, phong độ nghiêm nghị, sắc mặt căng thẳng đi tới phòng ăn nhân viên, sau lưng dẫn theo bốn Phó tổng Thẩm Quân Dụ, Tiêu Nại, Tô Lạc Trạch, Trần Tuấn Nam. . . . . .

Tất cả nhân viên cả phòng ăn đứng dậy, căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khom người gọi: “Tổng Giám đốc!”

Đường Khả Hinh cũng sửng sốt ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã đi vào, hai tròng mắt thâm thúy lộ ra cứng rắn và sâu lạnh, vẻ mặt căng thẳng, thậm chí không thể làm trái, trái tim của cô đập thình thịch. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng dừng ở trước phòng ăn nhân viên, ánh mắt sắc bén quét nhìn cả phòng ăn.

Đường Khả Hinh núp ở trong đám người, hai mắt lóe lên, trái tim đập thình thịch.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn từng nơi từng nơi, rốt cuộc nhìn thấy bàn của Trần Mạn Hồng, có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ở một bên. . . . . . Hai mắt anh chợt lóe, không nói hai lời, cất bước đi lên, trải qua vài bàn ăn nhân viên, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt tay của cô, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi . . . . .”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình, có chút lo sợ xoay cổ tay, nhìn anh nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh không nên như vậy! Giữa chúng ta không có bí mật gì để nói.”

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn cô nói: “Hiện tại anh lấy thân phận của Tổng Giám đốc ra lệnh cho cô. . . . . . Đi theo tôi.”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, trợn to hai mắt, thở hổn hển nhìn anh.

“Đi! !” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh sải bước đi.

Cả phòng ăn kinh ngạc nhìn bọn họ.

Trái tim Nhã Tuệ càng nhảy thình thịch, nhìn bọn họ hai người cứ như vậy đi khỏi.

“Tưởng Thiên Lỗi, anh đừng như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên xung quanh, mặt lập tức đỏ lên, muốn xoay cổ tay.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, lạnh lùng muốn dẫn cô đi ra phòng ăn. . . . . .

“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh vừa loạng choạng theo sát anh đi về phía trước, vừa xoay cổ tay, hoảng sợ kêu nhỏ. . . . . .

“Nghe nói canh gà này không tệ. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dẫn bốn Phó tổng cười nói vừa muốn đi vào phòng ăn nhân viên, sau đó nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt cổ tay của Đường Khả Hinh, nhanh chóng đi ra phòng ăn. . . . . . Anh dừng bước, ngăn ở trước mặt bọn họ, sắc mặt hơi thu lại, hai mắt thoáng qua mấy phần sắc bén. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi dừng bước lại, nắm chặt tay Đường Khả Hinh, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Đường Khả Hinh kinh hãi lạnh mình, dừng bước lại, rối rắm nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ở phía trước, cái ót của cô nóng lên, dự cảm xấu bùng lên. . . . . .

“Tổng Giám đốc Tưởng, anh kéo nữ thư ký của tôi muốn đi nơi nào?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.