Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 852: Chương 852: Ánh sáng sinh mệnh.




Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhận lấy tấm hình kia, đôi mắt sắc bén nhìn tình cảnh tang lễ trong tấm ảnh đó, vô số người khóc thét, có ít người vẫn mặc đồ tang, tay cầm cờ tang, mờ mịt nhìn lên thân nhân đã chết, trong đám người đông nghẹt này, ánh mắt anh thấp thỏm kích động, quả nhiên cuối cùng cũng thấy gương mặt quen thuộc của một người đàn ông trung niên, ông lạnh lùng đứng ở trong đám người, vô tình mà tàn nhẫn mà nhìn về phía tình cảnh trước mặt! !

Trong nháy mắt, thế giới như vùi lấp trong hàn băng!

Trang Hạo Nhiên trơ mắt mà nhìn chằm chằm vào tấm hình này, trong nháy mắt có chút trí nhớ giống như dòng nước mạnh chạy ào vào, giọng nói trầm lạnh kia, ở trong thế giới nayf vang vọng hẳn lên : Hạo Nhiên, không được điều tra chuyện này...

Cái này làm người sốt ruột, càng giống như một loại kêu gọi!

Anh nắm ảnh chụp, giữ im lặng mà vẫn nhìn ông nội Tưởng trong tấm ảnh, lúc đó ông dĩ nhiên là nhân vật hiển hách, đứng chen chúc ở đám người, dù sao vẫn là có thể thấy được khí phách nổi bật, đôi mắt sắc bén, lúc chăm chú nhìn người phía trước, vẫn là khiến người ta hiểu rõ lạnh lùng vô tình!

Tiêu Hào Oánh sâu kín nói : “Hoàn Cầu là vì thế giới này, vì quốc gia này, sáng tạo ra bao nhiêu huy hoàng? Mang cho giấc mộng cho biết bao nhiêu người? Nó giữ lại vết tích công lao không thể xóa nhòa! ! Vì vậy... Theo thời gian trôi qua của thế giới này, những sinh mệnh bị giẫm đạp, máu chảy thành sông, chảy đến dừng trong lịch sử, bởi vì giờ phút này vết tích vĩ đại này, không muốn có người đi điều tra lại những vong hồn bị vùi lấp mấy chục năm về trước! ! Những thế giới cất giữ bí mật, cuối cùng cũng biến mất! ! Nhưng là thế giới này, tại sao lại có tín ngưỡng? Điều này nói lên có một số người không cam lòng! ! Nhân loại không cam lòng, tính mạng của mình bị giẫm đạp trong quyền lợi và mưu tính, vì vậy Thần và tín ngưỡng tồn tại! !”

Trang Hạo Nhiên nắm ảnh chụp, nhắc mí mắt lên, nhìn về phía cô ta.

Giờ phút này cả người Tiêu Hào Oánh giống như cứng rắn như sắt, ngẩng mặt lên, đôi mắt nhìn phía trước, sinh ra một tâm tình thê lương, nói : “Tôi nhìn những người chết trong ảnh chụp, đứng trên đất trồng trọt, suy nghĩ đến cùng thì lúc đó có bao nhiêu người đáng sợ, biết được cái sự kiện đáng sợ đó! Mà Hoàn Cầu, sở dĩ có thành công như ngày hôm nay, đến cùng là dựa vào cái gì? Trong cơ thể của tôi bốc lên một cơn phẫn nộ! ! Tôi tiếp tục điều tra tới cùng, rốt cuộc tôi cũng phát hiện...”

Trang Hạo Nhiên nín thở nhìn về phía cô ta! !

Tiêu Hào Oánh âm u nói : “Vì vậy toio nói, tín ngưỡng chính là do một số nhân loại không cam lòng! Chỉ cần một ngày có tín ngưỡng, luôn có người khiến cho người tạo oan nghiệt cho các ngươi, sẽ đến lấy lại! ! Năm đó ở thôn dân chết hơn ba trăm người, có một người may mắn thoát khỏi, giờ phút này ông ta... Vì báo thù mà đến! ! Dốc lòng chôn dấu sinh mệnh ở phía dưới, cắn bùn đất ướt át, để sinh mạng ương ngạnh sống sót, mang theo oán và hận đáng sợ! !”

“Tiêu Hào Oánh! !” Trang Hạo Nhiên kêu cô ta lại! ! !

Đôi mắt cô ta lóe lên, vừa nhìn về phía anh, nói : “Anh đang lo lắng tôi?”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên rõ ràng nhìn về phía cô ta, nói; “Cô biết nhiều bí mật như vậy, kết quả sẽ như thế nào, cô có nghĩ tới không?”

Tiêu Hào Oánh bình tĩnh mỉm cười nói : “Tôi biết nhiều bí mật như thế, không phải vì anh... là vì những vong hồn đã chết, là vì ở trong nhà tù Yale thề, bởi vì thế giới này, sở dĩ có thể xuất hiện thế lực cường đại, chính là vì có bí mật! ! Có hắc ám! Tôi muốn vạch trần tất cả, đây là cảm giác sứ mạng của tôi!”

Trang Hạo Nhiên cắn răng trầm mặc mà nhìn cô ta.

“Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ, người mà mười năm trước chạy thoát là ai sao?” Tiêu Hào Oánh hỏi.

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài, chăm chú nhìn cô ta.

“... ...” Tiêu Hào Oánh cũng trầm mặc, nhìn hình cắt này, nhìn rất lâu rất lâu, đột nhiên đôi mắt lộ ra ánh sáng mờ mịt giống như tử vong, âm u nói : “Người kia... Tay cầm một cây trúc! Từ đó đến sau này, bất luận ông ta làm hành động gì, đều có quan hệ với cậy trúc!”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đảo vòng, vốn là suy đoán trong chốc lát, mới nhìn Tiêu Hào Oánh nói; “Cây trúc?”

Tiêu Hào Oánh hơi ngẩng mặt, mà nhìn về phía máy bay bên ngoài bầu trời đỏ sậm bên kia cửa sổ, bình tĩnh như lạnh băng nói : “Ông ta đại biểu cho bí mật đáng sợ nhất của mấy chục năm trước, ông ta là người còn sống sót duy nhất trong bí mật đó! ! Ông ta là người còn sống duy nhất trong bóng tối! Ông ta chịu đủ hắc ám dày vò, vì vậy ông ta đã trở thành một con người hắc ám kia! Buổi tối chỉ cần ông ta đi ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy ông ta! Ông ta chính là sát thủ tập đoàn Tối Cao, Dạ Hành Nhân! !”

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, nhanh chóng hỏi : “Tại sao cô biết rõ như vậy?”

Tiêu Hào Oánh nói : “Bởi vì dấu chân ông ta giống như trải rộng trên toàn bộ thế giới, nhưng có một người nảy mầm mọc rể dài, luôn luôn có thể tìm ra dấu vết! Phóng viên chính là từ trong khe hở tìm những đều chứng cứ! Chính là trong đám người, dựa vào hơi thở người sống, tìm chứng cứ! ! Tôi đang tìm! Ông ta đã tìm! Có lẽ ông ta còn biết rõ hơn tôi! !”

Trang Hạo Nhiên cầm ảnh chụp, dựa vào khoang máy bên cạnh, đôi mắt đảo vòng, suy nghĩ chuyện này.

Đôi mắt Tiêu Hào Oánh lưu chuyển, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, lại nói : “Hiện tại quan trọng, muốn cứu vớt Hoàn Cầu, chính là bình rượu đỏ kia! Nhất định phải tìm được bình rượu đỏ đó, rồi hủy bình rượu đỏ, hủy đi bí mật bên trong, có lẽ có thể cứu vãn nguy cơ cuối cùng của Hoàn Cầu! Nếu như không xong, tương lai Hoàn Cầu không chỉ có đổi chủ, ngay cả tinh thần, cảm xúc của các anh người đời sau phát triển Hoàn Cầu, toàn bộ tan thành mây khói!”

Trang Hạo Nhiên nắm ảnh chụp, vội vàng nghĩ, bây giờ bình rượu đỏ kia ở đâu?

Tiêu Hạo Nhiên chậm chạp nói : “Người quản lý quán bar Lệ Hoa và một người là bộ trưởng Cầm, bọn họ cũng bị cuốn vào bí mật này, anh nhất định phải trước bọn họ một bước, tìm được hai nguời kia! Có lẽ bọn họ biết rõ tung tích cô bé kia!”

Trang Hạo Nhiên hơi thở gấp, hơi thở nặng nề, nghiêm túc gật đầu.

Một bàn tay im lặng đưa vào mênh mông. Tiêu Hào Oánh sâu sắc nói : “Có quan hệ với thân thế của hai đứa nhỏ, cũng giấu ở trong rượu đỏ, tôi nghĩ tổng giám đốc Trang, giờ phút này nói chuyện với tôi, cũng nên biết chân tướng rồi a...”

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nhìn thẳng đến bên mặt Tiêu Hào Oánh.

Tiêu Hào Oánh nhàn nhạt tươi cười, sâu kín nói : “Tổng giám đốc Trang, anh thật là một người không sợ hãi, rõ ràng đã tránh được mắt của tôi, làm ra chuyện như vậy...”

“Cô đi theo bên cạnh tôi nhiều năm, còn chưa đủ lý giải tôi...” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô ta, nhàn nhạt nói.

“Nhân sinh... Nếu như hiểu rõ tất cả, làm sao hấp dẫn được...” Tiêu Hào Oánh chẳng qua là dần dần lộ ra cười khổ.

Trang Hạo Nhiên lại cất bước tiến lên, cũng không để ý Tiêu Hào Oánh ngăn cản, liền đi tới trước mặt của cô ta, chậm chạp ngồi xổm người xuống, cánh tay nhẹ đặt ở trước đầu gối, cúi xuống nhìn chằm chằm đoạn váy lụa của cô ta...

Mặt Tiêu Hào Oánh hơi đỏ bừng, hai tay chống lấy ghế dựa, chậm chạp cúi đầu xuống, nhìn về phía người đàn ông này.

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn đoạn váy lụa ngắn của cô, chăm chú suy nghĩ thật lâu rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta...

Tiêu Hào Oánh hơi nghiêng người, lại để cho vải lụa đen che chắn bên má trái bị thương, đôi mắt rưng rưng nước mắt.

Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng và áy náy, nặng nề thở dài một hơi, chậm chạp vươn tay, véo nhẹ lấy cằm của cô ta, để cho cô quay sang, đối mặt với mình....

Tiêu Hào Oánh quay sang, đôi mắt chứa chan nước mắt nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, cười nói : “Con người khi còn sống, đều luôn tích cực không ngừng theo đuổi! Nhà tù Yale kia, tôi cũng đi vào! Kỳ thật không có xảy ra chuyện gì! Bất quá là muốn cho đều thần bí tạo nên truyền thuyết! Cái gọi là vạch trần chân tướng của bí mật, chúng ta sẽ nghĩ đến, cái này chẳng qua chỉ như vậy! Bởi vì truy cứu một lần nữa!”

Tiêu Hào Oánh cúi đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía cô ta, mỉm cười nói : “Chúng ta còn sống, có thể không e ngại chân tướng không dễ dàng gì! Bởi vì thường thường đại biểu cho âm mưu, ám sát, tổn thương, thậm chí còn có phản bội! Dĩ nhiên, trong đó vẫn kể cả linh hồn âm u của bản thân, ích kỷ, một mặt yếu ớt, dễ dàng vạch trần người khác, nhưng là muốn vạch trần bản thân, thật là khó... Đối với mảnh đất chúng ta lớn lên, mỗi ngày nhất định phải trải qua chính là bóng tối và ban ngày! Cái này không phải chúng ta có thể trốn tránh! Làm sao có thể làm được! ở trong ánh sáng vô tư vui vẻ, trong bóng đêm đấu tranh thở dốc, điều này cần nhất định phải có năng lực và hiểu rõ! Tôi không biết gia tộc của tôi, đã từng có bao nhiêu vong hồn bị chết oan, nhưng nếu như tôi hưởng thụ được phản xạ ánh mặt trời, tất nhiên tôi có nghĩa vụ vạch trần âm mưu trong bóng tối! Bởi vì có chút chân tướng, nó mang theo tín ngưỡng đáng quý của một vài người!”

Đột nhiên Tiêu Hào Oánh kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đau lòng và kiên quyết mà nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, cho cô ta một hứa hẹn nói : “Chúng ta sinh sống trên thế giới này, không có ai có thể thoát khỏi an bài của số phận! ! Nếu như tôi thân là tỏng giám đốc của Hoàn Cầu, thì sứ mạng này, vạch trần chân tướng này, tìm lại công bằng cho những vong hồn bị oan! ! Nếu như tôi tra rõ, xác định việc này là thật, tôi sẽ đích thân đứng trước mộ họ, là hành vi phạm tội của quá khứ, để cho tôi, người lãnh đạo Hoàn Cầu, chịu tất cả các tội nghiệp mà người trước đã gây ra! Tôi không ngại, nhưng là tôi... Không muốn mất đi tín ngưỡng thuộc về người quý giá của tôi!”

Đôi mắt Tiêu Hào Oánh lóe lên, rơi nước mắt.

Trang Hạo Nhiên chân thành nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói; “Có lẽ có chút duyên phận, thật đáng tiếc chỉ gặp thoáng qua, có thể là cô đã từng vô tư và xinh đẹp xuất hiện ở trong thế giới của tôi, tôi vô cùng vinh hạnh! Cảm ơn cô đã từng yêu tôi... Trong tương lai, cô nhất định phải tìm được một người yêu quý trọng cô, có thể để cô động tâm, không nên cứ ngốc ngốc mà đứng ở một nơi hẻo lánh, nhìn anh... Nếu yêu thì hãy lớn tiếng nói ra! Kỳ thật, mỗi người dù mạnh mẽ như thế nào, trước tình yêu, người đó đều trong sáng thuần khiết nhất... Quý trọng đoạn thời gian yêu nhau này...”

Tiêu Hào Oánh nghe lời này, giống như cô gái trẻ, hơi cúi đầu thẹn thùng mà rơi lệ.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên có ý cười, nóng bỏng mà nhìn về phía má trái của cô ta, sâu kín nói : “Cảm ơn cô, phóng viên Tiêu... Cảm ơn sự trả giá của cô. Sau khi đến Mỹ, nhất định phải giữ gìn sức khỏe! ! Tương lai, tôi sẽ để ý tới hạnh phúc của cô!”

Tiêu Hào Oánh kích động nhìn về phía cô ta.

Trang Hạo Nhiên không có nói tiếp, chẳng qua là chậm chạp khom người tiến lên, ôm lấy cô gái bị thương trước mặt, nhẹ ôm lấy phần lưng của cô ta, chân thành nói : “Cô yên tâm! Tôi sẽ tra rõ chân tướng! Tôi sẽ trả lại công bằng cho cô! Cảm ơn tín ngưỡng của ! !”

Như có gì đó ngăn trong cổ họng Tiêu Hào Oánh, hiểu rõ chút tình cảm hôm nay cuối cùng sắp sửa tạm biệt, bao nhiêu lời, muốn nói... Nhưng vẫn là trầm mặc rơi lệ mà cười.

***

Sân bay lập tức rạng rỡ tiếng vang vô cùng lớn! !

Một luồng gió thổi mãnh liệt, mãnh liệt mà đến!

Máy bay tư nhân màu trắng kia, ngọn đèn chậm chạp sáng lên chói mắt, dọc theo chiều dài tuyến đường an toàn, chậm rãi chạy nhanh mà đi, cánh bay lên, sẽ phải cất cánh...

Trang Hạo Nhiên hứng lấy luồng gió thổi lớn, cảm kích ngẩng đầu, nhìn về phía khoảng cách tuyến đường an toàn máy bay sẽ chạy đi, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, vẫn như cũ nắm chặt ảnh chụp, nặng nề thở ra...

Lúc này Lãnh Mặc Hàn, đi đến bên cạnh anh, nhìn về phía chiếc máy bay chậm chạp bay lên, nói : “Suy nghĩ gì vậy?”

Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía máy bay đang bay trên không trung, mới nói : “Đến cùng có bao nhiêu người, hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh? Nếu ông ta không buông bỏ, có thể để cho sinh mệnh hứng lấy ánh sáng mỹ lệ này...”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, đôi mắt lóe lên, cùng anh đứng một chỗ ngẩng đầu, nhìn về phía máy bay tư nhân đã bay xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.