Chương 1111: Anh sẽ chịu trách nhiệm.
Editor: Minh Ngọc
Sáng sớm ngày hôm sau!
Ánh sáng mặt trời buổi sớm len qua những ô cửa sổ màu trắng chiếu sáng cả căn phòng nhỏ, những tia nắng in bóng trên sàn nhà tạo thành những vệt sáng rõ nét, ánh nắng mặt trời đã giúp cây chanh thủy tinh tỏa ra một mùi thơm vô cùng dễ chịu!
Một tiếng thở nặng nề, mệt mỏi truyền đến.
Lâm Sở Nhai đang nằm trên giường, tùy tiện tung chăn ra, ngồi dậy, hai mắt vẫn còn hơi lim dim và có cảm giác cay xè, cảm thấy đầu đau như búa bổ, hơi thở của anh vô cùng nặng nề, rõ ràng theo thói quen khi ngủ anh sẽ kéo rèm cửa vào vậy mà hôm qua thế nào mà lại quên rồi? Anh lấy tay che trán, nhíu mày, thở hổn hển sau đó mới bất đắc dĩ híp mắt liếc nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên không có kéo rèm, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào thật khiến anh cảm thấy nóng nực! !
“A...” Anh lại bất đắc dĩ mệt mỏi thở dài,cổ họng vô cùng khô rát, nhắm mắt thư giãn một lúc.
Thế nhưng, chỗ này có chút không đúng, tại sao cửa sổ ở đây lại nhỏ vậy? Bố cục của căn phòng này cũng có gì đó sai sai?
Lâm Sở Nhai bỗng chốc giật mình mở to mắt ra. Nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn về phía trên bông ngô đực màu trắng, chỉ thấy một chiếc đèn đơn giản treo trên xà ngang, anh lại càng giật mình cảm giác như nửa tỉnh nửa mơ, quay sang bên cạnh thấy một chiếc bàn học kiểu Âu màu trắng, mà hơn nữa trên bàn có ví tiền cùng đồng hồ đeo tay và điện thoại di động của anh, bên cạnh là một ít sổ sách quản lý. Sau đó anh hoảng sợ ngồi dậy, thấy dưới mình là bộ chăn ga màu lam thì lại càng kinh ngạc hơn, nhìn xuống thấy mình vẫn mặc chiếc sơ mi hôm qua, một mùi thơm nữ tính ôn nhu đang tỏa ra từ trên chiếc ga giường màu lam. Căn phòng này được thiết kế vô cùng nữ tính, trên tường có những mảng màu lam kết hợp với lớp sứ cùng màu thêm vào đó là những bông hoa hồng, những đường nét trên cái tủ quần áo kiểu Âu kia tất cả đều cho thấy rằng đây là phòng của một cô gái.
“Cái này...” Lâm Sở Nhai sợ đến mức nhất thời không nói nên lời, anh nhăn mặt lại bởi cơn đau đầu lại ập đến, vươn tay ra đập đập vào đầu mình, vô thức hồi tưởng lại hôm qua mình đã lái xe đi rất nhiều nơi cuối cùng vẫn là tới chỗ của Nhã Tuệ sau đó lại ngồi ở trước cửa nhà người ta uống rượu. Trong lúc nhất thời anh cảm thấy trái tim buông lỏng, mở to mắt, rốt cục là về sau đã có chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên, di động đổ chuông!
Lâm Sở Nhai đầu tiên cầm lấy điện thoại, là thư ký của anh gọi, anh lập tức bấm nút nghe, đầu lại đau như búa bổ: “Ừ!?”
“Lâm phó tổng! ! Hôm nay anh không đi họp sao?” Thư ký rất nhanh nói thẳng vào vấn đề!
“Hủy đi! !” Lâm Sở Nhai nói xong liền tắt máy luôn, thuận tiện liếc mắt nhìn lên phía trên điện thoại di động giờ đã là chín giờ ba mươi, anh lại cảm thấy vô cùng mất thể diện liền thở dài, lúc này mới để điện thoại di động xuống, nhanh chóng đi một đôi dép vào rồi sau đó khẩn trương kéo cửa đi ra, liền nghe thấy tiếng bát đũa bị rơi vỡ ở dưới nhà, anh lập tức đi xuống, vừa tới phòng khách, anh đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Nhã Tuệ đang mặc bộ quần áo thể thao màu hồng phấn cùng với mái tóc đen dài quá vai, tóc mái thì được cặp gọn gàng bởi cái kẹp hai màu. Tất cả đã làm bật lên đường những đường nét duyên dáng trên khuôn mặt cô, cô cẩn thận đặt bát cháo gà lên trên bàn ăn, nghe được tiếng bươc chân đi xuống, cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Sở Nhai.
Lâm Sở Nhai dừng lại ở phòng khách, vẫn chưa đánh răng rửa mặt, đầu tóc rối bời, mặt vẫn còn vô cùng mệt mỏi, thật khẩn trương và lúng túng nhìn về phía Nhã Tuệ, xin lỗi: “Nhã... Nhã Tuệ...”
Mặt Nhã Tuệ không hiện lên một chút cảm xúc gì, chỉ là trên đôi mắt có hiện lên vài phần xấu hổ, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: “Anh tỉnh rồi à.”
“Ừ” Lâm Sở Nhai trả lời có chút thẹn thùng, thật sự cảm thấy vô cùng mất mặt, đã uống say lại còn chạy đến nhà người ta rồi cuối cùng còn ngủ lại đó. Anh thật sự rất khó xử.
Nhã Tuệ cũng đứng bên cạnh bàn ăn, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn sáng, hai mắt cô nhìn quanh một hồi, liền ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh cứ đi đánh răng rửa mặt đi đã, bàn chải cùng kem đánh răng mới đã có ở trong nhà vệ sinh rồi, còn có... Trước đây, lúc anh ở lại nghỉ ngơi, có thay một bộ âu phục, tôi quên chưa trả lại nên liền để ở cái ghế cạnh giường, anh đi tắm rồi thay ra đi.”
Cô biết Lâm Sở Nhai luôn muốn sạch sẽ, trong một ngày sẽ không bao giờ mặc cùng một bộ đồ.
Lâm Sở Nhai nhất thời khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng trầm mặc xoay người đi vào trong bếp, chuẩn bị đem trà sâm ra.
Lâm Sở Nhai suy tư nhìn bóng lưng của cô, sau đó đi lên lầu, trở về phòng, quả nhiên thấy trên chiếc bàn kiểu Âu đã có bộ quần áo của mình để ở đó, anh liền đi qua, cầm bộ quần áo lên rồi đi vào phòng tắm, khẩn trương tắm rửa, không lâu sau Lâm Sở Nhai đã thay xong quần áo, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đi xuống nhà.
Nhã Tuệ vừa đặt canh sâm lên bàn ăn liền nhìn thấy Lâm Sở Nhai đã rửa mặt chải đầu, điềm đạm mà ôn nhu nói: “Nhanh như vậy sao.”
“Ừhm...” Lâm Sở Nhai có chút bối rối nhìn cô, cười nói.
“Ngồi đi. Tôi đã chuẩn bị canh giải rượu, sau khi uống xong, sẽ ăn cơm.” Nhã Tuệ nói xong liền ngồi đối diện anh, ôn nhu vươn tay, đặt đôi đũa xuống chỗ Lâm Sở Nhai, lấy thêm một cái bát sứ màu lam, để một bát cháo cá muối và gà để trước mặt anh. Lâm Sở Nhai liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn ăn có bacon pho mát sandwich, một cái bánh ngọt nhỏ vị yến mạch chuối tiêu, một hộp rau hẹ trứng gà, lạp xường Đức được cuộn lại một cách tinh xảo, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua, nói: “Em... Em vẫn còn nhớ anh thích ăn gì vào bữa sáng sao.”
Nhã Tuệ cũng múc cho mình một bát cháo, gắp một miếng salad dưa chuột ,nhai nhẹ nhàng từ tốn, sau đó mới nói: “Chúng ta mới chỉ chia tay có mấy ngày sao lại không nhớ được?”
Lâm Sở Nhai nhất thời trầm mặc ngẩng đầu nhìn cô, lời ấy như nhắc nhở anh rằng bọn họ đã chia tay rồi, anh không dám nói nữa, chỉ cố gắng nuốt hết thức ăn, vươn tay ra cầm lấy bát canh sâm uống từng ngụm nhỏ một, giờ anh cũng đã đói, cả ngày hôm qua không ăn, nghĩ vậy anh liền cầm thìa lên, cháo cá muối và gà chính là món ăn anh yêu thích nhất, vừa ăn vừa thích thú nói: “Ân! ! ! Cháo này thật ngon! Đã lâu rồi chưa có được ăn! Thật thoải mái!”
Nhã Tuệ nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu, nhìn về phía anh đang trong bộ dạng ăn như hổ đói, hai mắt thoáng qua một tia vui mừng, nhưng liền lập tức biến mất, rồi cũng ăn một bát như vậy, nói: “Nếu thích thì anh có thể ăn thêm. Thật vừa đúng lúc tối hôm trước tôi mua cá muối nhưng chưa có làm, tôi cũng thường xuyên làm những cái này.”
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu, nhìn cô, cảm kích cười, tiếp tục ăn cháo, rồi lại cầm đôi đũa lên, gắp miếng sandwich bỏ vào miệng, lập tức cảm thấy hương vị cay nồng, ngon vô cùng, cứ như vậy anh gắp thêm mấy miếng nữa để ăn.
Nhã Tuệ liếc mắt nhìn, chính mình cũng cảm thấy nên ăn một chút.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người yên lặng ăn trong sự xấu hổ, Nhã Tuệ nhìn Lâm Sở Nhai ăn xong bát cháo, liền khách khí mỉm cười, đứng lên thu dọn bát đũa nói: “Được rồi, giờ đã không còn sớm nữa, hôm nay tôi còn phải đi cùng Khả Hinh đến suối nước nóng ở nông thôn, không ở lại đây với anh được. Anh nhớ cầm điện thoại đi, cẩn thận đừng làm mất. Quần áo tạm thời có thể để đây, khi nào tôi giặt xong sẽ cho người đem qua cho anh. Không cần lo lắng. “
Lâm Sở Nhai ngồi ở bàn ăn, yên lặng nhìn Nhã Tuệ, tim anh chợt căng thẳng, không biết nên nói cái gì.
“Đi đi” Nhã Tuệ xoay người dọn bát đũa, giục.
“... ... ...” Lâm Sở Nhai có chút xấu hổ và không muốn nhưng vẫn đành phải đứng dậy đi lên gác.
Nhã Tuệ đứng đó nghe tiếng bước chân anh, nội tâm cô lại căng thẳng, mặc dù có chút do dự, nhưng vẫn tiếp tục đi rửa bát.
Trên gác.
Lâm Sở Nhai đẩy cửa đi vào phòng, cho di động và ví tiền vào túi quần, nhìn quanh căn phòng, liền khó hiểu đi tới cạnh cửa, hơi cao giọng gọi: “Nhã Tuệ ———— “
“Sao vậy.” Nhã Tuệ nói vọng từ dưới nhà lên.
“Quần áo của anh ở đâu vậy?” Lâm Sở Nhai muốn ra ngoài thì phải quay lại quán rượu, như vậy thật không tốt.
“Chờ một chút!” Nhã Tuệ nói xong liền trước tiên rửa tay, sau đó mới xoay người đi lên gác, đi vào phòng của mình, nhìn anh một cái, lúc này mới đi tới tủ quần áo kiểu Âu của mình, ôn nhu mở ra, bên trong có rất nhiều quần áo, lấy ra một bộ tây trang chỉnh tề của nam, nhẹ nhàng đặt vào tay anh,, lại tiếp tục quay đi tìm cái cà vạt tơ tằm màu lam đậm.
Lâm Sở Nhai trầm mặc đứng trong phòng, nhìn Nhã Tuệ như vậy, tìm quần áo cho mình, tấm lưng ôn nhu, vóc dáng cân đối, vòng eo thon gọn, cổ áo lệch, khiến anh nhìn thấy rõ cái cổ trắng nõn ấy. Anh cứ như vậy thở phì phò, nhìn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được liền đi tới, ôm chặt cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên cổ cô, kích động gọi: “Nhã Tuệ! !”
Nhã Tuệ liền dừng động tác, đứng trước tủ quần áo, cảm nhận được Lâm Sở Nhai đang kích động nên hơi giật mình.
“Hãy cho anh một cơ hội nữa được không?! Anh thực sự không muốn mất em! Mỗi ngày anh sẽ đều cố gắng làm tốt hơn! Anh xin em đó!” Lâm Sở Nhai lại càng ôm chặt Nhã Tuệ hơn, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ thân thể cô, kìm lòng không được lại hôn thêm một lần nữa lên cổ cô, hai tay xiết chặt, ôm lấy eo cô, kích động nói: “Anh xin em! Cho anh một cơ hội nữa! Trước đây tất cả đều là anh sai! Anh nhận lỗi hết!”
Nhã Tuệ nghe thấy vậy trên mặt kìm không được liền nở một nụ cười, nhẹ nhàng đem âu phục bỏ vào trong tủ quần áo, thong thả ở trong ngực anh xoay người, ngẩng đầu nhìn bộ dạng khẩn trương cùng kích động của người kia, do dự một chút, mới hờn dỗi cười, nói: “Anh làm sai cái gì?”
“Anh...” Lâm Sở Nhai nhất thời ôm chặt thân thể cô, hồi tưởng lại lúc hai người gặp nhau, lại không biết nói như thế nào.
Hai mắt Nhã Tuệ ôn nhu hơn, dừng lại một chút, mới phát hiện trái tim mình đang đập nhanh, mặt hơi ửng hồng và xấu hổ cúi đầu, nói: “Đừng nên không có lỗi mà lại nhận lỗi, như vậy sẽ không tốt. Anh và em chia tay, chuyện này anh không sai. Vấn đề là của em, em không có cảm giác an toàn, kỳ thực không phải không có lòng tin với anh, là em không có lòng tin với bản thân mình. Trong khoảng thời gian này, em cũng đang chấn chỉnh lại bản thân. Em đang nghĩ, giá như mình tự tin hơn có lẽ cả hai sẽ hạnh phúc hơn, cũng không sợ bị đối phương vứt bỏ. Tất cả, đều là vấn đề của em. Anh... Không hề tệ… Luôn tốt với em...”
Lòng Lâm Sở Nhai trong nháy mắt dường như bị đánh trúng, hình như đã tìm được một tia hi vọng, thế nhưng lại không dám tin, anh nâng mặt Nhã Tuệ lên, lại khẩn trương cùng kích động, nhưng không dám hưng phấn. Nhất là khi hai mắt cô hiện lên tia ôn nhu cùng xấu hổ, dường như muốn khóc, sốt ruột cùng không tin nói: “Ý của em là... Ý của em là...”
Nhã Tuệ nghe câu nói ngốc nghếch này, nhịn cười không được, vươn tay đánh vào bờ vai anh, nói: “Cái tính sau khi uống rượu say của anh cần phải sửa! Uống say tới mức cái gì cũng không biết! Tối hôm qua... Tối hôm qua... Anh đã ôm em ngủ! Còn không biết sao!”
Trái tim Lâm Sở Nhai đã nở hoa rồi, kích động được nhịn không được cười rộ lên, lại ôm chặt cô, nhìn về phía cô nói: “Anh... Anh tối hôm qua... Ôm em ngủ sao?”
Lòng Nhã Tuệ càng ngày càng trở nên ngọt ngào, tựa ở trong ngực anh, kìm lòng không được xấu hổ cười nói: “Nếu không như vậy thì còn có thể làm gì? Cũng không thể để một người say ở một mình được. Anh thật sự nghĩ rằng em đã tình cờ mua cá muối đúng lúc như vậy sao! ? Là sáng nay em đã đi chợ hải sản mua về. Đúng là người không có lương tâm. Uống say rồi quên hết. Hôn người ta rồi cũng không nhớ! Khiến em sáng nay thật sự rất xấu hổ, thật sự không biết nên nói gì với anh.”
Lời cuối của cô mới ngọt làm sao!
Lâm Sở Nhai kích động tới mức tưởng chừng như trái tim đã rơi ra ngoài, lại ôm chặt thân thể mềm mại của cô, hỏi lại: “Tối hôm qua anh hôn em? Thực sự anh không nhớ rõ?”
Nhã Tuệ ngẩng đầu, khẽ mím môi, xấu hổ cười.
Lâm Sở Nhai nhìn thái độ của cô như vậy, lại kích động cười, trong nháy mắt cảm xúc dâng trào nói: “Xin lỗi! Anh thực sự quên mất! Anh... Anh… Anh nghĩ là chúng ta nên làm lại lần nữa... Có thể chứ?”
Nhã Tuệ nghe lời này, hai mắt lại hờn dỗi di chuyển một chút, ôn nhu ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía Lâm Sở Nhai, chậm chạp vươn tay, ôm lấy cổ của anh, kéo sát về trước mặt mình, gần như tới sát mặt anh, khẽ hôn lên bên miệng anh, nói: “Xin lỗi, Sở Nhai... Trong khoảng thời gian này vì em mà anh đã phải bận tâm nhiều, sau này em sẽ là người bạn gái tốt của anh, đối xử với Khả Hinh tốt hơn. Em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn.”
Hai mắt Lâm Sở Nhai kìm không được liền đỏ bừng, trong nháy mắt ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
“Ưm” Nhã Tuệ bị Lâm Sở Nhai hôn bá đạo cùng nhiệt tình như vậy liền đỏ bừng hai tai, thân thể kìm lòng không được mềm nhũn ra, hai tay thả lỏng, đặt trước ngực anh, đón nhận nụ hôn ấy, cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh!
“Nhã Tuệ” Lâm Sở Nhai gọi tên cô, lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, cùng cô kịch liệt dây dưa một chỗ, hai tay cũng không yên phận mà mát sa, thậm chí đưa về phía trước nhẹ nhàng chà xát phần đầy đặn của cô, lòng đã không thể chờ đợi được đem cô ôm lấy, đi tới cạnh giường.
“Aizzz... Anh làm gì vậy?” Nhã Tuệ đỏ mặt xấu hổ ngăn cản anh, nói: “Chúng ta phải đi bây giờ. Không có thời gian đâu.”
“Không có thời gian cũng sẽ vẫn có một chút thời gian! !” Lâm Sở Nhai không nói hai lời liền ôm Nhã Tuệ đi tới trên giường, thoáng cái nằm đè lên người cô, bỏ kính của mình ra, lại tiếp tục hôn cô cuồng nhiệt, tay nhanh chóng kéo áo cô xuống, lại vuốt ve cái lưng trắng, vỗ về chơi đùa ngực cô.
“A... ...” Nhã Tuệ lập tức cảm giác thân thể của mình nhanh chóng trở nên mềm nhũn, cổ họng khô rát, nhắm mắt lại hưởng thụ một trận kích tình như vậy.
Lâm Sở Nhai lại nhanh chóng kéo tấm rèm cửa màu lam đậm lên, toàn bộ gian phòng có chút mờ tối, lúc này anh mới cởi bỏ áo khoác của Nhã Tuệ ra, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, rồi cũng từ từ cởi thắt lưng của mình ra.
Nhã Tuệ nghe thấy tiếng vang ấy liền lập tức mở mắt ra, thoáng cái có chút khẩn trương ngăn cản anh nói: “Không được! Chúng ta cái gì cũng không có chuẩn bị... Không được... Nhỡ đâu… Nhỡ đâu... Cái kia làm sao bây giờ?”
“Cái kia là cái gì?” Lâm Sở Nhai nặng nề thở dốc, lại hôn lên cổ cô, tay đã bắt đầu cởi áo sơ mi của mình ra.
“Chính là... Chính là... Tránh - thai - a...” Nhã Tuệ mặt đỏ bừng !
“Tránh cái gì? Mang thai rồi gả cho anh! Ngày mai em sẽ được gả cho anh luôn! Em luôn muốn mang thai con của anh mà…Vợ à…” Lâm Sở Nhai nói hết câu, liền lại muốn hôn cô tiếp.
Nhã Tuệ lại một phen đẩy anh ra, có mấy phần hờn dỗi nói: “Như vậy mà được coi là cầu hôn sao?”
Lâm Sở Nhai cả người đều kịch liệt bốc cháy, mới vươn hai tay ra nâng mặt cô lên, hướng tới môi cô vừa hôn vừa hứa hẹn nói: “Bảo bối! Tin anh, em muốn gì anh cũng sẽ cho em hết! Chỉ là hôm nay giờ khắc này, em hãy cho anh đã! Hừm? Trong khoảng thời gian này, anh thật sự muốn em tới chết! Anh đã nghẹn tới điên rồi!”
Anh nói xong lại muốn hôn cô.
Lòng Nhã Tuệ khẽ trùng xuống, sẽ cùng anh kịch liệt hôn vài lần, nghe câu này mau bị nghẹn điên rồi, liền lại hỏi: “Anh còn dám nói lời này! ! Ngày đó anh còn dắt tay một cô gái rất nóng bỏng! Nói! Quan hệ của hai người là gì?”
“A? Lúc nào?” Lâm Sở Nhai thoáng chốc làm rớt sơ mi của mình, đè lên thân thể của cô, lại nhanh chóng muốn xoa nắn nơi đó của cô.
“Chính là cô gái ở cửa nhà anh?” Nhã Tuệ lúc này mới thu hậu tính sổ!
Lâm Sở Nhai mở to hai mắt, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, mới bừng tỉnh nói: “Em nói cái đứa nhỏ mười mấy tuổi đấy á?”
“Phải!” Nhã Tuệ lại trả lời mềm mỏng!
“Ôi!” Lâm Sở Nhai một trận bất đắc dĩ gọi: “Vợ yêu a! Đó là em gái của anh! Đó là em gái ruột của anh! ! Không phải anh đã nói với em là nó đang đi du học ở Nhật, bây giờ mới trở về sao! Sau khi biết quan hệ của hai đứa mình nó vẫn luôn muốn gặp em đó!”
“A? Thực sự sao.” Nhã Tuệ nhất thời thật khẩn trương nhớ tới cô gái nhỏ kia, xấu hổ vô cùng, thái độ của mình hôm đó có quá đáng hay không.
“Thực sự...” Lâm Sở Nhai lại nâng mặt cô lên, ôn nhu hôn cô, cảm xúc dâng trào xác thực nói: “Anh yêu em, Nhã Tuệ... Trừ em ra, kiếp này anh không cũng không muốn kết hôn cùng người nào khác, nếu như em không muốn anh, anh sẽ từ bỏ không làm trong hắc đạo nữa! Sẽ không làm hắc đạo nữa! Hôm nay cho anh... Được không? Anh yêu em... Nhã Tuệ... Anh thật sự muốn em ...”
Phốc!
Nhã Tuệ nhịn cười không được, mặt lại ửng hồng, khẽ cắn môi dưới, không nói nữa...