Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 873: Chương 873: Bị cảm




Đường Khả Hinh vừa đứng bên cạnh thầy, nói vài câu gì đó, Vitas nhỏ giọng đáp lại mấy câu, cô nhẹ gật đầu nói: “Con biết.”

Vitas liếc mắt nhìn cô một cái, liền trầm mặc xoay người rời khỏi.

“Thầy ơi! !” Đường Khả Hinh tức khắc nhẹ nắm lấy cánh tay thầy mình, tươi cười thuần khiết, nói: “Hôm nay con xinh đẹp chứ?”

“Không đẹp!” Vitas xoay người rời đi.

“... ...” Đường Khả Hinh nhất thời trầm mặc mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng thầy, không khỏi bật cười, mới xoay người, lại nhìn thấy Hi Văn ngồi bên cạnh Thủ tướng, không chút khách khí nhìn mình, cô cũng nheo mắt, không khách khí nhìn cô bé, nghĩ nha đầu chết tiệt kia một lát nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, sao lại còn ở chỗ này ăn những thứ kia! Không đi tập luyện sao?

Hi Văn nhìn thấy ánh mắt này của cô, liền cố ý ho khan một tiếng, vô cùng lịch sự và thục nữ quay về phía Thủ tướng nói xin lỗi phải rời đi một chút, liền rời bàn tiệc, cố ý làm ra vẻ không lưu tâm đi tới...

Đường Khả Hinh đứng một bên, hai mắt lên xuống nghi ngờ quét qua cô bé, có chút không khách khí.

Hi Văn tay nâng một ly cocktail của công chúa Bạch Tuyết, ngẩng mặt có chút kiêu ngạo đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía ngọn đèn xoay bằng sứ hoa văn xanh đang xoay tròn kia, ho khan một tiếng, mới ra vẻ một thục nữ Pháp, nói: “Được rồi! Em đồng ý với chị!”

“... ...” Đường Khả Hinh giật mình nhìn về phía Hi Văn, a một tiếng cười khó hiểu nói: “Đồng ý với chị? Đồng ý cái gì?”

Hi Văn lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất nhanh lanh lảnh nói: “Đồng ý cho chị làm bạn của em! ! Sau này mỗi tuần lễ em sẽ cử người đến đón chị một lần, đến nhà em cùng uống trà chiều, rồi bàn chuyện đất nước và thế giới này! Nếu như chị muốn tìm người đi dạo phố, những lúc em rảnh rỗi, cũng có thể đi cùng chị, nhưng không nên quá lâu!”

“... ...” Đường Khả Hinh lại không nói gì nhìn Hi Văn một lúc lâu, cuối cùng, mới phì một tiếng, cười rộ lên nhìn cô bé, lại khinh bỉ không chút lịch sự nói: “Em cho rằng chị đây bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Làm bạn của em!”

Hi Văn thoáng cái ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng nói: “Em cho chị làm bạn với em, đây là nể mặt chị rồi!”

Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, liền muốn vung tay đánh cô bé!

“A?” Hi Văn có chút sợ hãi ôm đầu kêu nhỏ.

Hàn Trí Trung trong nháy mắt nhìn qua...

Đường Khả Hinh đã vô cùng yêu thương ngồi xổm người xuống, mặt nhìn về phía Hàn Trí Trung không xa kia, tươi cười ngọt ngào đáng yêu, vươn tay nhéo mạnh khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của Hi Văn, giống như chị gái, thân mật nói: “Chị nói... Hi Văn à! Chị nhịn không được lại muốn dạy dỗ em đạo lý làm người . Con người, sinh sống trong một quần thể xã hội, cần có bạn bè, hiểu chưa? Bởi vì thế giới của em có lớn hơn nữa, bất quá cũng chỉ là thế giới của em mà thôi, ánh mắt nhìn một sự việc một người cũng đều là hữu hạn. Mục đích quan trọng nhất của việc thảo luận chuyện quốc gia đại sự, không phải là để tán gẫu, cũng không phải là khoe khoang, càng không phải là vì cho rằng mình có bao nhiêu năng lực dự đoán sự việc, mà là vì quan tâm, còn là vì trong lòng ẩn giấu sứ mệnh tình cảm cùng với ý thức trách nhiệm đối với nhân loại! Sau này không nên tùy tiện lấy chuyện như vậy ra nói đùa biết không? Những lúc như vậy, không bằng chuẩn bị một chút thức ăn ngon, cùng với những bạn nhỏ diễn tập ăn uống! Còn tốt hơn chuyện em ở nơi này khoe khoang! Em cho dù ngồi bên cạnh Thủ tướng, cũng có gì đặc biệt hơn người? Lời nói, việc làm của bọn họ, em có thể tham gia vào sao? Đã không tham gia vào được, thì nên đi làm chuyện mà một cô bé nên làm!”

“... ...” Hi Văn lại cắn chặt môi dưới trợn mắt nhìn cô.

“Có nghe không?” Đường Khả Hinh lại bộc lộ ánh mắt uy hiếp, nhìn cô bé nói: “Nếu như nghe thấy , ăn xong cơm, lập tức đi diễn tập ngay!”

“... ...” Hi Văn sống bảy năm , cả đời cũng chưa từng mất thể diện đến vậy, lại vì là người vẫn coi trọng chút đạo lý, đành phải thở dốc, nhịn không được nói: “Nghe thấy rồi!”

Đường Khả Hinh hai mắt thoáng qua một chút ý cười, lại nhìn lướt qua, mới nhìn Hàn Trí Trung xoay người, đang cùng Thủ tướng mỉm cười nói chuyện, cô mới đưa người đến gần, mặt ghé sát vào tai Hi Văn, mới hơi nhướn chân mày, uy hiếp nói: “Còn nữa! ! Em cách xa chú đẹp trai kia xa một chút! ! Đã nghe chưa?”

Hi Văn hé miệng, vẻ mặt không phục.

Đường Khả Hinh thấy cô bé có vẻ muốn nuốt lời, lại muốn giơ tay đánh! !

Hi Văn mặt hơi nghiêng, lẩm bẩm nói: “Nghe thấy rồi! !”

“Nếu như em tất cả đều nghe lời, chị có thể suy nghĩ cho em làm bằng bạn chị...” Đường Khả Hinh nhất thời có chút kiêu ngạo đứng lên, cúi xuống dưới liếc mắt nhìn về phía Hi Văn, đắc ý nói.

Hi Văn chớp hai mắt, lại liếc mắt nhìn chị gái này một cái, mới hừ một tiếng xoay người, lại nói với ông nội, tự mình một lát qua dùng bữa tối, để cho đầu bếp chuẩn bị một ít điểm tâm mà các bạn nhỏ thích ăn, mời bạn bè cùng ăn, rồi lại đi diễn tập.

Thủ tướng cùng Tô Linh và mọi người nghe thấy Hi Văn cư nhiên hiểu chuyện như thế, sôi nổi khen cô bé đáng yêu động lòng người, lại thiện lương.

Hàn Trí Trung càng cảm thấy tự hào cười.

Đường Khả Hinh đứng một bên, nhìn Hi Văn hiểu chuyện ngồi ở đó, rất vui vẻ cùng Thủ tướng nói chuyện, cô khẽ cười, xoay người, lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang nâng ly rượu băng hồ điệp kia, mỉm cười đầy thâm ý nhìn về phía mình, cô cũng hơi giật mình, không khỏi đỏ mặt lúng túng cười rộ lên...

Tô Thụy Kỳ cũng kìm lòng không được lắc lắc đầu, cười rộ lên.

Đường Khả Hinh hiểu được ý của anh, đành lúng túng nhận lấy ly rượu băng kia, cất bước đi tới trước mặt Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng nói: “Có phải em rất ngây thơ hay không, cùng một cô bé so đo tính toán?”

Tô Thụy Kỳ đứng bên cạnh cô, nhìn ngọn đèn sứ xanh xoay tròn kia, chỉ cười nhấp một ngụm rượu.

“... ...” Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của Tô Thụy Kỳ, lập tức có chút lúng túng nói: “Đừng như vậy, đáng ghét!”

Phốc!

Tô Thụy Kỳ nhịn không được cười rộ lên, nói: “Em như vậy làm cho anh nhịn không được lại nhớ đến một y tá ở bệnh viện bọn anh, mới tới thực tập ở phòng anh chưa được bao lâu, mỗi ngày đều lấy kẹo dụ dỗ bệnh nhân, còn bị mẹ người ta mắng một trận, nói cô không nên cho bảo bối bọn họ ăn kẹo, y tá kia chỗ bọn anh uất ức không nói nên lời, có thể thấy việc đối xử tốt với một đứa bé, là một chuyện rất khó và cũng rất áp lực.”

Đường Khả Hinh hơi bộc lộ vài phần ôn nhu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng ôn nhu nhìn cô, cảm giác được đôi mắt xinh đẹp của cô lóe ra vài phần ẩn nhẫn, liền quan tâm hỏi: “Tâm trạng em không tốt sao?”

“Em sao?” Đường Khả Hinh hơi giật mình nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bật cười nói: “Không có.”

“... ...” Tô Thụy Kỳ trầm mặc nhìn cô.

“Thật sự không có...” Đường Khả Hinh nói xong, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhẹ đưa ngón tay thon ngọc, chặn trước mũi nhẹ hắt xì một cái.

“Bị cảm sao?” Tô Thụy Kỳ nhất thời quên, nhẹ tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì...” Đường Khả Hinh bật cười nói: “Có lẽ là lúc vừa xử lý tiệc xong, có dầm mưa một chút.”

“Em vốn là như vậy, chưa bao giờ biết chăm sóc bản thân thật tốt...” Mặt Tô Thụy Kỳ bộc lộ vài phần lo lắng, cầm di động lên muốn gọi điện thoại...

“Anh muốn làm gì?” Đường Khả Hinh vươn tay nhẹ giữ lấy điện thoại di động của anh, lo lắng hỏi.

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, nhìn cô chững chạc đường hoàng nói: “Gọi điện thoại cho 120 a!”

Phốc! !

Đường Khả Hinh nhịn không được cúi đầu cười rộ lên.

Trang Hạo Nhiên đang ngồi tại chỗ, cùng với Thủ tướng đnag bàn luận công việc của khách sạn hiện thời, nghe thấy xa xa truyền đến một trận tiếng cười, anh kìm lòng không được quay đầu, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cùng Đường Khả Hinh đang nâng ly rượu, vừa nói vừa cười, không biết Tô Thụy Kỳ lại nói những gì, Đường Khả Hinh thiếu chút nữa che miệng cười to, vai không khỏi dựa vào bên cạnh anh, Tô Thụy Kỳ đưa tay nhẹ đỡ hông cô, tâm trạng cũng vui vẻ cười rộ lên...

Sắc mặt anh hơi thu lại, nâng ly rượu băng, uống một ngụm.

“Cậu cũng có ngày hôm nay...” Tưởng Thiên Lỗi vừa ăn một phần rượu đỏ gan ngỗng, vừa nhàn nhạt nói.

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên có chút không khách khí nhìn anh, hỏi.

“Ghen đấy...” Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhai gan ngỗng, uống một ngụm nhỏ Henry Pinault, mùi hương lập tức ngập tràn, liền thỏa mãn lại uống một ngụm nữa...

“... ...” Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn anh một lúc lâu, mới cười như không cười nói: “Tôi đêm hôm đó, trong phòng làm việc của anh quên nói cho anh biết một việc, vì hận anh hồi bé không cùng tôi chơi đùa, tôi cố ý ở Anh nuôi một con chó màu nâu vừa béo lại vừa khỏe, tên gọi là Lỗi Lỗi! ! Toàn thế giới này gặp nó, cũng đều rất ghét bỏ! !”

Phụt! ! !

Tưởng Thiên Lỗi nhịn không được phun rượu ra, lại nhanh tay che lại, dịch rượu dọc theo tay nhỏ giọt xuống...

Mọi người cùng nhau sửng sốt nhìn anh.

“Ôi, Tổng giám đốc Tưởng, anh như vậy...” Trang Hạo Nhiên nhất thời tiêu sái hào phóng cầm khăn ăn lên, chuyển một phần qua cho anh, cũng nhẹ lau phần trước cổ áo một chút, mới cười nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”

“Xin lỗi các vị, bất cẩn bị sặc thôi...” Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới nhận lấy khăn ăn, lúng túng chà lau lòng bàn tay một chút.

Trang Hạo Nhiên cũng nhân cơ hội đứng lên, muốn vào toilet, lúc xoay người, lại búng ngón tay, gọi phục vụ rượu đưa tới một ly rượu băng hồ điệp của Bác Dịch, chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ...

“Tối nay anh sao lại hài hước như thế?” Đường Khả Hinh bị Tô Thụy Kỳ chọc lại nhịn không được cười ngọt ngào nói.

“Không biết...” Tô Thụy Kỳ cũng có chút ký lạ nâng ly rượu lên, nhìn dịch rượu vàng óng lấp lánh kia, xúc động cười nói: “Loại rượu này vô cùng mềm mại ngọt ngào, có một chút khiêu khích nối liền với nội tâm, cảm giác thập phần kinh ngạc...”

Một giọng nói truyền đến!

“Thì ra cậu chủ Tô cũng là cao thủ thưởng thức rượu...” Trang Hạo Nhiên cười bưng ly rượu đi tới, đứng trước mặt hai người, đầy nhiệt tình nói.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi thu lại nét mặt, nhẹ chớp mắt, im lặng không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: “Nghe nói rượu ngon thực sự, đối với lòng người có tác dụng chỉ dẫn, sẽ dẫn con người hướng đến những cảnh giới chưa biết, cũng nghe nói, lòng người vốn chính là một cảnh giới như vậy, cần một chút nhiệm màu của dịch rượu, để dẫn dắt... Nhưng bất kể như thế nào, đây thật sự là một loại rượu ngon... Làm cho người ta đau khổ triền miên!”

“Nghe được những lời này, cậu chủ Tô xem ra cũng là người lãng mạn!” Trang Hạo Nhiên kín đáo liếc nhìn Đường Khả Hinh đang im lặng kia một cái, nhớ tới xế chiều hôm nay ở phòng làm việc chính mình lại cự tuyệt nụ hôn của cô, bộ dáng thương tâm rơi lệ của cô lúc đi ra, dừng lại một chút, mới cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nói: “Nhưng mà dù cho rượu ngon thế nào, cũng phải tìm được người hiểu nó, hương thơm của nó mới có thể tỏa sáng đến cực điểm. Cũng có thể nói, cậu chủ Tô vốn chính là người có cảnh giới cao, hiểu biết về mùi rượu, so với người khác vốn không phải bình thường.”

“Tổng giám đốc Trang tối nay cũng say sao, sao lại tâng bốc tôi như vậy...” Tô Thụy Kỳ nói xong, liếc về phía sắc mặt không vui tim có phần loạn nhịp kia của Đường Khả Hinh, tự nhiên có vài phần hiểu ra, liền quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “ Tổng giám đốc Trang thật xin lỗi, lúc tôi vừa qua đây, nhìn thấy vài người bạn quen, trước hết xin lỗi không tiếp chuyện được ...”

“Được!” Trang Hạo Nhiên tức khắc cười nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, nhẹ nắm lấy cánh tay có chút lạnh của cô, nói: “Em bị cảm, vẫn nên uống ít rượu một chút, kiêng những thứ đồ ăn có gừng.”

“Ừ...” Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu, nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ liền trầm mặc đi ra.

Còn lại hai người, nhàn nhạt đối diện nhau, chỉ có bình hoa lưu ly xoay tròn kia, dưới ánh đèn lãng mạn mê người vẫn đang xoay tròn.

“Bị cảm sao?” Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng nhìn cô, đau lòng mềm giọng hỏi.

“À... Có chút... . . .” Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp lại xong, liền nâng ly rượu xoay người, muốn rời đi...

“Khả Hinh...” Trang Hạo Nhiên cuối cùng mới vươn tay, nhẹ nắm cánh tay tuyết trắng của cô, đau lòng gọi.

Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe ra vài phần mơ hồ, quay mặt sang, kiềm chế bất mãn nói: “Tổng giám đốc Trang, anh còn có việc sao?”

“... ...” Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm giác được lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên đang nắm chặt cánh tay mình, lập tức truyền đến một chút ấm áp nhồn nhột, khiến cho tim mình không khỏi kích động, cô trong nháy mắt giãy giụa thoát khỏi cánh tay anh, mặt bộc lộ ánh nhìn lạnh lùng nói: “Trang Hạo Nhiên, nếu như không có việc gì, mời anh buông tay ra! Tôi phải về chỗ ngồi rồi!”

Cô nói xong, lại muốn xoay người.

Trang Hạo Nhiên biết cô giận, trong khoảnh khắc lại nắm chặt tay cô, mềm giọng gọi: “Khả Hinh... Không nên như vậy...”

“Không nên như thế nào?” Đường Khả Hinh mặt lạnh, hai tròng mắt bỗng nhiên đỏ bừng, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Tôi một cô gái, ngay cả một chút rụt rè cuối cùng cũng không màng đến, chỉ muốn một nụ hôn! Anh lại cũng không muốn cho, còn muốn như thế nào? Tôi không dám yêu cầu xa vời cái gì cả, tổng giám đốc Trang!”

Cô nói xong, trong nháy mắt lại kích động xoay người bỏ đi...

“... ...” Trang Hạo Nhiên nhất thời đau lòng nhìn cô vén váy dài, trong lòng xót xa nghẹn ngào rời đi như vậy, đôi mắt anh mạnh mẽ chớp lóe bộc lộ cái nhìn bất đắc dĩ, thở hổn hển một hơi.

Đường Khả Hinh vẫn vẻ mặt oán trách nghẹn ngào tựa bên cạnh thầy, ngồi xuống, lấy khăn tay ra, nhẹ lau những giọt lệ nơi khóe mắt...

Trang Hạo Nhiên đứng một bên, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ đang vừa cùng bạn bè nói chuyện, vừa hết sức quan tâm nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt anh lại lóe ra mãnh liệt, ngón tay nhẹ gõ, gọi Tiêu Đồng tới giúp...

Tiêu Đồng lập tức trầm mặc mỉm cười đi tới.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu ghé sát tai Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói câu gì đó...

Tiêu Đồng chậm rãi nghe, liền gật đầu cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.