Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 682: Chương 682: BỊ CON GIÁN ĂN HẾT




Cửa chính bộ phận tổ chức tiệc ầm ầm mở ra.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới, thấy chuyên gia thiết kế cùng lập trình viên máy tính ở đầu kia đại sảnh tiệc, ngồi làm việc ở trước sân khấu dựng lên tạm thời, đang bận rộn xem hình ảnh sẽ dựng phông màn tiệc thử rượu, mà nhân viên bộ phận tổ chức tiệc cùng Nhã Tuệ khẩn trương nhấc thảm theo phong cách Bohemia trên sàn, cô lập tức đi qua bên cạnh bạn thân, hỏi chuyên gia thiết kế: “Phông màn thiết kế như thế nào rồi?”

Chuyên gia thiết kế có chút gian nan ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra khó khăn nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, tôi thật sự không thiết kế ra được tác phẩm mới, nhất là sảnh tiệc lớn như vậy, từ hiệu ứng sân khấu, rồi đến phông màn hiện trường, cô còn yêu cầu hoa mẫu đơn. . . . .”

Đường Khả Hinh không đợi anh ta nói xong, lập tức chống tay trước bàn, nghiêm túc liếc hình vẽ lộn xộn trong máy vi tính trước bàn của anh ta một cái, mới nói tiếp: “Anh nghe tôi nói, nếu chúng tôi có ba tháng để chuẩn bị tổ chức bữa tiệc này, tôi có thể mời anh đến Hawai một chuyến rồi trở về, để cho anh từ từ suy nghĩ!”

Chuyên gia thiết kế nhìn cô, cười bất đắc dĩ.

“Nhưng bây giờ không có cách nào!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn anh nói: “Chúng tôi chỉ có 3 ngày, mà anh chỉ có một buổi tối, cho mình một cơ hội, khiêu chiến trí tuệ của anh, cực hạn của anh, chúng ta vĩnh viễn cũng không có cách nào tưởng tượng, trong thân thể của chúng ta, rốt cuộc ẩn chứa năng lượng như thế nào, anh không muốn đào bới sao? Không muốn biết sao?”

Chuyên gia thiết kế im lặng nhìn Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại trịnh trọng nhìn anh, nhờ cậy nói: “Làm ơn, giúp tôi một chút! Lúc này, tôi cũng cần anh ! !”

Chuyên gia thiết kế nghe vậy, chỉ đành phải thở dài một cái, gật đầu nói: “Được rồi! ! Vì mấy lời của cô, tối nay tôi sẽ liều mạng!”

“Cám ơn!” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, lập tức vỗ tay, gọi: “Vào đi! !”

Cửa lớn sảnh tiệc mở ra, mấy nhân viên phục vụ phòng ăn đẩy xe thức ăn đi tới, phía trên có bánh trứng tổ yến, bánh trôi trân châu, bánh xếp hoa hồng, bánh ngọt thất xảo, súp lá sen, bánh pancakes hoa mai. . . . . . những món điểm tâm tinh xảo.

“Ồ. . . . . .” Rất nhiều nhân viên làm việc nhìn thấy món điểm tâm, tất cả đều nở nụ cười.

Đường Khả Hinh cởi đồng phục ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, giao cho trợ lý của cô, vừa xắn ống tay áo, vừa nhìn mọi người cười nói: “Tối hôm nay mọi người thật sự vất vả, mặc kệ như thế nào, tiệc thử rượu có công lao mọi người, đến lúc đó tổ chức thành công, tôi lại đích thân cúi người cám ơn mọi người! ! Mọi người vất vả rồi ! Tôi cũng sẽ không lười biếng! Tôi cùng làm với mọi người! ! Ăn trước một chút đi.”

“Vâng. . . . . .” Nhân viên làm việc cùng nhau cười nói đi tới, cầm món gì đó để ăn.

Đường Khả Hinh lập tức cầm bánh trứng tổ yến Nhã Tuệ thích ăn nhất, đi tới trước mặt cô, mềm mỏng cười nói: “Quản lý Lưu! Hôm nay thật vất vả cho chị rồi. Lúc nảy em đã chuyện với Giám đốc của chị rồi, tối nay làm thêm giờ có lương, không phải hỗ trợ hữu nghị.”

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhận lấy bánh trứng, nhìn cô cười nói: “Con bé chết tiệt này! Nhưng tôi hỏi cô, tại sao nhất định phải là thảm hoa mẫu đơn màu trắng, chúng ta . . . . .”

“Em muốn thảm hoa mẫu đơn!”

“Nhưng. . . . . .”

“Em muốn thảm hoa mẫu đơn!” Đường Khả Hinh lại nói nhanh.

“Tại sao ?” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô hỏi.

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn chuyên gia thiết kế cách mình không xa, đang thích thú ăn điểm tâm, mỉm cười nói: “Tiệc thử rượu đẳng cấp thế giới lần này, do Trung Quốc chúng ta tổ chức, chúng ta thể hiện cái đặc biệt của chúng ta, mà hoa mẫu đơn là quốc hoa Trung quốc chúng ta, đây là điểm thứ nhất!”

Chuyên gia thiết kế vừa ăn vừa gật đầu lắng nghe.

“Thứ hai. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Màu sắc thảm quá tối, sẽ ảnh hưởng đến tầm quan sát thể rượu của khách, cho nên khăn trải bàn của chúng ta nhất định phải là màu trắng, hiệu ứng ánh đèn, cũng phải lấy màu sáng làm chủ, màu sắc của hoa, tốt nhất là hoa hồng trắng và Hoa Bách Hợp trắng. . . . . .”

“Ừm, biết rồi.” Chuyên gia thiết kế đáp lời.

“Tiểu Thanh?” Đường Khả Hinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người nhìn trợ lý bên kia.

“Vâng!” Tiểu Thanh đáp lời.

“Tôi nhờ đồng nghiệp Phòng kinh doanh rượu giúp tôi kiểm tra xem có vị khách nào dị ứng đối với phấn hoa hay không, cô đã kiểm tra chưa?” Đường Khả Hinh hỏi nhanh.

“Cũng đã kiểm tra! Không có!” Tiểu Thanh cười nói.

“Ngày hôm đó, chuẩn bị cho tôi một bó hoa hồng sâm banh! Buộc phải đẹp một chút” Đường Khả Hinh căn dặn cô.

“Vâng.” Tiểu Thanh gật đầu.

“Tại sao phải chuẩn bị hoa hồng sâm banh?” Nhã Tuệ không hiểu nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Nhã Tuệ, nói: “Cũng là trùng hợp thôi…, ở trên xe xem phông màn bữa tiệc xong, thuận tiện điều tra tình huống của một vị khách, không ngờ phát hiện một vị bình phẩm người Pháp, dẫn theo vợ của mình tới tham dự tiệc thử rượu lần này, mà ngày ấy, vừa đúng là ngày kỷ niệm tròn một năm vợ chồng bọn họ kết hôn, tôi lại điều tra thêm một chút, vợ của ông ấy thích hoa hồng sâm banh. . . . . .”

Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh nghi ngờ nói: “Tại sao cô giống như biến thành một người khác? Chú nói gì với cô vậy?”

“Không có gì. . . . . .” Đường Khả Hinh bật cười, nhớ tới lúc mình đi khỏi, cha nói câu nói sau cùng: quá khứ, cô dùng phần lớn thời gian để học tập kiến thức, hiện tại, con phải dùng phần lớn thời gian tới học đạo lý làm người! Bởi vì cách đối nhân xử thế, mới là học vấn cao nhất. . . . . . Trong đầu cô không ngừng vang vọng những lời nói của cha, trong lòng tràn đầy dũng khí, cười cười nói: “Em chỉ đột nhiên hiểu ra, người thành công, là ở trong khe hở thời gian, đào ra thứ gì đó!”

Màn đêm dần dần buông xuống.

Nhân viên của Bộ phận tổ chức tiệc, nhân viên Phòng kinh doanh rượu làm việc tăng ca, chuyên gia thiết kế sau khi được khích lệ, người cũng trở nên rất bình tĩnh, phối hợp với Khả Hinh làm tương đối tốt, kết hợp được ý niệm của cô, thiết kế hiện trường bữa tiệc một lần nữa.

Nhã Tuệ càng hỗ trợ cho Khả Hinh, đến kho hàng bắt đầu kiểm tra lại bộ dụng cụ ăn mạ bạc, còn có chung nhổ rượu trong bữa tiệc (bình thường trong bữa tiệc thử rượu sẽ có hơn 100 loại rượu, bất kì người tham gia tiệc thử rượu, tửu lượng tốt bao nhiêu cũng không thể thử hết toàn bộ dịch rượu, lúc này, sẽ lưu hành một loại thói quen gọi là: “Nhổ rượu”, phải hết sức chú ý đến kỹ thuật nhổ rượu, nhổ đẹp mắt, nhổ tao nhã, nhổ khó coi, sẽ bị người trong nghề chê cười) cô lớn tiếng gọi: “Khả Hinh! ! Chung rượu là dùng chung ngọc tốt hay chung bạc tốt!”

“Chung bạc!” ở bên ngoài Đường Khả Hinh vừa dựa theo ý tưởng sơ bộ của chuyên gia thiết kế đưa ta, vừa trải khăn trải bàn màu trắng, vừa đáp.

“Tại sao?” Nhã Tuệ hỏi.

“Người Pháp thích lúc nhổ rượu vào chung nghe được tiếng vang! Hơn nữa chung bạc rất hợp với phong cách phương tây!” Đường Khả Hinh lớn tiếng nói vào.

Nhã Tuệ nghe vậy, ngay lập tức bảo trợ lý kiểm tra lại 700 chung nhổ rượu bằng bạc.

Bận rộn làm việc cho đến 11 giờ 30 tối mới tạm chấm dứt, tất cả mọi người cũng mệt mỏi rã rời, Đường Khả Hinh cũng lau mồ hôi trên trán, thở dốc một hơi, nhìn mọi người của bộ phận tổ chức tiệc, mệt mỏi không còn hơi sức cười nói: “Mọi người khổ cực.”

“Không khổ cực. . . . . .” Mọi người rối rít vươn vai, thả lỏng đồng phục, đứng dậy chuẩn bị tan việc.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng mệt mỏi đi ra sảnh tiệc, đi xuống lầu, đi tới trước đại sảnh khách sạn. . . . . .

Tài xế lái xe của Vitas dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

“Em đưa chị về?” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ mệt mỏi nói.

“Không cần, chúng ta hoàn toàn không thuận đường, cô mau trở về đi, tôi thuê xe.” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh cười nói.

Đường Khả Hinh cũng chỉ cười cười, cũng biết không thuận đường, nên nói: “Được. Vậy chị về cẩn thận một chút.”

“Ừm!” Nhã Tuệ cười nói xong, liền tiến lên giơ tay ngoắc tắc xi chuẩn bị đi khỏi, nhưng lại sửng sốt xoay người, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đúng rồi! Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô không được, có chuyện gì? Tắt máy sao?”

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, im lặng một lúc, mới nhìn về phía cô mỉm cười nói: “Hư rồi.”

“Vậy mua một máy khác. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn cô, cười nói.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, chỉ cười, gật đầu nói: “Tốt. . . . . Có thời gian sẽ đi . . . . .”

“Vậy tôi đi nha!” Nhã Tuệ ngồi lên tắc xi, đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ đi khỏi, cô thở dài một hơi, ở trong cơn mưa tí tách, cũng leo lên xe ngồi, mệt mỏi nhắm mắt lại nói: “Lái xe.”

Chiếc xe hơi màu đen từ từ chuyển động, chạy về hướng nhà của Vitas.

Đỉnh núi gió thật to, rất nhiều rất nhiều cây cối hai bên lay động, gặp mưa hơi rũ một chút.

Đường Khả Hinh mệt mỏi ngủ thiếp đi, đầu dính vào bên cạnh cửa sổ xe, cũng không có phát hiện cửa sổ hạ xuống, bay vào một chút nước mưa.

Xe dừng ở trước biệt thự nhỏ.

Tài xế cầm tay lái, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, đến rồi.”

Đường Khả Hinh hơi mở con mắt đau nhức, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên là đến nhà thầy giáo, đèn trong phòng khách vẫn sáng, đoán chừng Thầy giáo đang chờ mình, cô mệt mỏi thở dốc một hơi, nói một câu vất vả, mới đẩy cửa xe đi xuống xe, nắm túi xách, mang giày cao gót, có chút loạng choạng, giống như rất muốn ngã xuống. . . . . . Cô khàn khàn kêu một tiếng: “Thầy giáo, tôi đã trở về. . . . . .”

Cô nói xong, người đã đẩy cửa đi vào, thuận tiện đóng cửa lại, không đến bao lâu, ánh đèn lầu hai sáng lên, cây táo ngoài cửa sổ, cũng thuận tiện sáng lên. . . . . .

Ngoài phòng, cây ngô đồng bên đường hơi dao động, dường như cây cối cũng dao động. . . . . .

Không đến bao lâu, rốt cuộc mấy bóng dáng đẹp trai nhanh chóng từ trong cây ngô đồng, cây phong đi ra. . . . . .

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Tô Lạc Hoành đưa năm ngón tay vào trong miệng, nhìn ánh đèn căn phòng lầu hai sáng lên, chiếu sáng cây táo, anh kích động gầm nhẹ: “Ôi, mẹ ơi, chúng ta thật tài tình! ! Lão đại, vận số anh thật tốt quá! ! Nhìn thấy cây táo kia chưa? Quả nhiên Khả Hinh ở tại gian phòng đó! !”

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng ở trước cửa nhà Thầy giáo, cũng ngẩng đầu lên nhìn cây táo, vẻ mặt kích động nở nụ cười! ! !

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn mọi người, muốn xoay người đi khỏi, nói: “Được rồi. Đưa mọi người tới đây thôi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, loại chuyện mất mặt này, tôi không làm!”

“Anh dám đi! !” Lâm Sở Nhai nhìn anh, há miệng gầm nhẹ: “Phản bội anh em, cái thứ không biết xấu hổ! Lão đại không có con cháu nối dõi, tương lai tôi rủa con gà của anh bị con gián ăn hết! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.