Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 900: Chương 900: Bởi vì.




Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh, tiếp tục mỉm cười nói: “Việc này, cô vì sao lại không tự mình đi hỏi mẹ cô cho rõ?”

Đường Khả Hinh giật mình nhìn về phía bà ấy.

Dương Lệ Vũ nặng nề thở một cái, ngón tay đột nhiên có chút run rẩy, kẹp điếu xì gà, mạnh mẽ hít một hơi, mới yếu ớt nhả ra nói: “Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi , bao nhiêu người giữ lấy cái bí mật này, mỗi người biết đến cũng chỉ là một chút như vậy, có lẽ người chân chính biết được sự thật, là những linh hồn đã chết oan đi, bao gồm cả vị chiến công vĩ đại đã lên thiên đường kia-Tưởng lão!”

Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, im lặng không lên tiếng! !

Dương Lệ Vũ yếu ớt ngồi ở một bên, ánh mắt run rẩy, cười nói: “Tôi với mẹ cô đi đến mảnh vườn trồng nho kia, đều sợ đến ngây người, bởi vì trên mảnh đất mênh mông kia, là biết bao nhiêu oan hồn, những cây nho cao lớn, chúng nó không có bị tàn phá liền không ngừng vươn lên, những dây leo tựa như những oan hồn vùng vẫy, khắp nơi vươn lên, đằng sau những chiếc lá xanh mướt là những quả nho, thấm đẫm máu, từng quả từng quả đầy đặn trong suốt thẩm thấu hương vị ngọt ngào ... Nhưng là không người nào dám thử...Mẹ của cô lúc đó muốn đích thân nếm thử một quả...Nhưng tôi đã ngăn bà ấy lại, tôi sợ nó có độc, ảnh hưởng đến thai nhi... Bà ấy mỉm cười không tin, liền cứ như vậy đem một quả nho cho vào trong miệng...

Đường Khả Hinh có chút cấp thiết nhìn về phía bà .

Dương Lệ Vũ mỉm cười , yếu ớt nói; “Kết quả, bà ấy lại không có việc gì. Bà ấy mỉm cười nói nho ăn thật ngon, rất ngọt, tựa như hồi bé cha mẹ mình tự thân lựa chọn vậy, trong veo ăn thật ngon. Bà ấy muốn chứng minh thực tế rằng, chồng của mình chọn mảnh đất kia, tuyệt không có sai!”

Đôi mắt Đường Khả Hinh ngập nước.

Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật tình nói; “Mẹ của cô đã từng là một người phụ nữ vô cùng dũng cảm, vì chồng, vì lý tưởng của ông ấy, mà trả giá bằng tất cả.”

Đường Khả Hinh không hiểu cúi đầu, tùy ý để nước mắt rơi xuống, lại vẫn như cũ không rõ, nghẹn ngào nói; “Kia...Vậy vì sao cha tôi vào tù không lâu, bà ấy liền bỏ tôi đi lấy người khác, thậm chí vẫn luôn không đến thăm cha tôi! ?”

Dương Lệ Vũ dừng lại một lúc, mới yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại khẩn thiết ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Dương Lệ Vũ, thực sự muốn biết được chân tướng sự việc này, nói; “Tôi van cầu bà, nói cho tôi biết, đây là vì sao a?”

Dương Lệ Vũ hơi thu lại sắc mặt, thở dài một cái, mới nhàn nhạt nói: “Bởi vì bà ấy hận cha cô!”

Đường Khả Hinh thật khẩn trương nhìn về phía Dương Lệ Vũ, hỏi; “Vì sao chứ?”

“Bởi vì ông ấy vứt bỏ các người, vứt bỏ hết thảy tất cả, tiến vào ngục giam!” Dương Lệ Vũ nói.

Trong lòng Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, nhìn về phía Dương Lệ Vũ kích động run rẩy hỏi: “Ý của bà là... Cha tôi... Thật là bị oan uổng đi vào? Ông ấy là bị oan uổng đi vào, có đúng hay không?”

“Ông ấy là cam tâm tình nguyện đi vào! !” Dương Lệ Vũ nhìn về phía Đường Khả Hinh, cắn chặt răng nói.

“... ...” Đường Khả Hinh lập tức sợ đến ngây người nói: “Ông ấy... Ông ấy là cam tâm tình nguyện đi vào?”

“Ông ấy là cam tâm tình nguyện đi vào! !” Dương Lệ Vũ lại lặp lại một lần nữa, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt nói; “Tất cả đều là chính ông ấy cam tâm tình nguyện đi vào! Ông ấy vì Hoàn Cầu, trả giá tất cả, bao gồm cả hi sinh vợ mình, hạnh phúc của con gái mình! Mẹ cô sao có thể không hận ông ấy chứ ?Ông ấy cứ như vậy bỏ mặc ba mẹ con các người, sau khi cha cô vào tù, đột nhiên những thứ văn thư giả tạo ấy, rồi tham ô, tất cả tất cả mọi thứ, toàn bộ đều hiện lên. Tôi vĩnh viễn cũng không quên cái buổi tối đáng sợ kia, những người trong bóng tối ấy, đột nhiên xuất hiện, đem mẹ cô chôn sống trong một cái hố, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, ép hỏi từ đầu tới cuối những gì mà mẹ cô đã điều tra năm ấy tại cái huyện kia, mẹ cô đến chết cũng không chịu nói, đến chết cũng chỉ nói là không biết, chỉ là bị chôn dưới đất, bà ấy ngửa đầu kêu trời kêu đất khóc lóc, khóc cho anh em cô, hai đứa trẻ tuổi nhỏ, đáng thương tội nghiệp! !”

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác được một trận sợ hãi vươn tay, bịt lấy đôi môi đang run rẩy của mình , trông đôi mắt đều bị bao trùm bởi một nỗi hoảng sợ kinh hoàng, trong đầu chỉ còn lại là bóng dáng người mẹ già đáng thương.

Dương Lệ Vũ lại thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, rõ ràng nói: “Khi đó, cô còn nhỏ, nhưng là anh của cô đã trưởng thành, nó cùng với tôi trốn trong bóng đêm nhìn thấy tất cả,, nó sợ, nó sợ mình cũng giống mẹ cô bị chôn sống như vậy, nó chạy, chạy càng ngày càng xa, tôi khi đó cũng sợ hãi, tôi sợ chết , tôi trốn ở góc phòng, nhìn mẹ của cô bị người khắp sắp sửa vùi lấp, cuộc đời của tôi chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy. Quá đáng sợ! ! Tôi mềm yếu vô lực, tôi thật đáng chết, tôi đáng bị thiên đao vạn quả!”

Đường Khả Hinh thở gấp, trong đôi mắt run rẩy chứa đầy phẫn nộ, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lấy vạt áo trước ngực mình. Đau.. Đau quá...

Dương Lệ Vũ cắn chặt răng, hai mắt ngấn lệ, lại như bị vây hãm trong nỗi kinh hoàng ấy, trên mặt có co quắp cùng sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cơn mưa đêm thê lương bên ngoài cửa sổ kia, mới trầm trọng nói: “Mẹ của cô bị lăn qua lộn lại , đại nạn không chết, bà ấy sợ, bà ấy thực sự sợ, bà ấy sợ hãi bí mật kia bị vạch trần, mình và đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện, bà ấy cũng sợ hãi một ngày mình còn giữ cái bí mật này, thì một ngày không xa đều sẽ phải chết...Bà ấy nghĩ trước nghĩ sau, vì không muốn liên lụy tới hai anh em các người, liền chịu đựng cốt nhục chia lìa, gỉa làm người oán hận cha cô, cách các người càng xa càng tốt, bởi vì một người cha đã như thế, nay thêm một người mẹ trên người mang đầy nguy hiểm cùng đen đủi, bà ấy làm như vậy tất cả đều là bất đắc dĩ, cũng hiểu được, để cô có thể an toàn lớn lên, có thể trưởng thành, phải để cô tự mình bước đi.Chỉ khổ cho bà ấy nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ thương con gái của mình...”

Đường Khả Hinh nghe xong những lời này, trái tim như bị vỡ nát đau đớn, đau ,đau quá, đau đến hít thở không thông, đau đến nói không nên lời, rơi lệ hồi tưởng lại người mẹ vẫn thường ngồi trước mặt mình, hèn mọn cúi đầu rơi lệ nói: Mẹ xin lỗi con...Cô lại hối hận khi nhớ tới ngày đó trong cửa hàng nhỏ, chính mình nói ra những lời nói độc ác đối với mẹ, thậm chí nói ra mình không phải là do mẹ sinh ra... Trái tim lại một trận co rút đau đớn, thống khổ co quắp rơi lệ, nghẹn ngào khóc gọi: “Mẹ... Xin lỗi... Con vì sao lại có thể để cho người nhìn con, đến thời gian một bát mỳ cũng không muốn cho chứ,... Con thực xin lỗi mẹ... Con biết sai rồi...”

Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể một trận co quắp đau đớn, sáng sớm hôm nay độc chì lại phát tác trên cơ thể bà, bà yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt chứa đựng nước mắt cùng hàm chứa sự luyến tiếc cuộc đời, bà biết chút nợ nần kia có muốn hay không cũng sẽ phải đến, bà cố nén sự thống khổ đang vây hãm, khuôn mặt co quắp,đầy áy náy nói: “Qua nhiều năm như vậy, tổng giám đốc Đường ... Đối với tôi ân trọng như núi, cho tôi thật nhiều thứ, thế nhưng tôi lại đem đến vận rủi cho gia đình ông ấy , tôi... Tôi... Tôi bởi vì sợ, cho nên tôi không có vươn tay giúp đỡ... Tôi dù xa hay gần đều biết tình huống của các người, nhưng tôi tuyệt không dám dính vào... Tôi mặc dù biết cô về sau bị hủy dung, gia tài bạc triệu, nhưng tôi vẫn không giám tiếp cận cô, đây là báo ứng... Đây mới thật là báo ứng...”

Bà nói xong, chợt cảm thấy một mùi máu tanh xông thẳng đến, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế xuống, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt lộ ra mấy phần thê lương, bi ai cùng thống khổ, thở dốc nói: “Tôi hôm nay muốn nói với cô một câu nói cuối cùng, không nên oán hận mẹ cô, lại càng không nên vì sự việc gì sắp xảy ra, mà động chạm tới bí mật kia... Cố gắng sống sót đi...Sống cho thật tốt... Đừng để cho mẹ cô khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả lại thất bại trong gang tấc.Bà ấy thực sự quá khổ rồi... Bà ấy là một người mẹ vĩ đại!”

Nước mắt Đường Khả Hinh từng đợt từng đợt tuân trào, nhớ tới người mẹ nhiều năm vẫn luôn chịu khổ như vậy, cô vừa đau lại vừa hận, ngẩng đầu khiếp sợ cùng phẫn nộ nhìn về phía Dương Lệ Vũ, hỏi: “Rốt cuộc, là ai, muốn đối xử với cha mẹ tôi như vậy? Nói cho tôi biết! ! !”

Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể đau đớn, dường như muốn đem tính mạng của bà cắn nuốt, sắc mặt bà lại tái nhợt, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt run rẩy, mang theo vài phần do dự, nhưng cố gắng chống đỡ thân thể run rẩy đứng lên, nhìn về phía phòng ăn đầy hoa lệ như một cách để ôm ấp một thứ tình cảm với Đường Chí Long, nước mắt của bà rơi xuống, nhưng vẫn loạng choạng cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa yếu ớt nói: “Tôi mệt mỏi rồi... Cô hôm khác lại đến đi...”

“Dì! !” Đường Khả Hinh nhất thời rơi lệ đứng lên, kích động nhìn về phía Dương Lệ Vũ.

Dương Lệ Vũ bộc lộ chút quyến luyến đối với sinh mệnh, vùa loạng choạng cất bước đi trên sàn nhà u ám, vừa yếu ớt nói: “Sinh mệnh ngắn ngủi có mấy chục năm, lúc người tới, người cái gì cũng không mang đến, lúc người đi, cái gì cũng không mang đi, nếu như cô không thể an ổn mà sống, sẽ phải học được cách nhát như chuột, tôi có thể nhìn thấy được con gái của Tổng giám đốc Đường, cứng cỏi cùng nghị lực vô cùng giống với ba của mình như vậy, đã là một niềm an ủi lớn... Là một an ủi lớn... Nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, nhưng là thế giới của tôi, không hiểu sao lại trở về hai mươi mấy năm trước, mẹ của cô vì để chứng minh là chồng mình không sai, ở đó nơi bầu trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng nhẹ nhàng lơ lửng, đã ăn vào quả nho trong veo kia, dũng cảm cùng tín nhiệm của bà ấy, tự nhiên được truyền thừa đến trên người của cô... Đó là một thứ tình cảm mỹ lệ tuyệt vời... Đó là khoảnh khắc mà cả đời tôi cũng không tìm thấy được... Bởi vì tôi không đủ dũng cảm...”

“Dì...” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn về phía bà ấy.

“Sinh mệnh truyền thừa, là mang đến sự dũng cảm cho cô...” Dương Lệ Vũ đột nhiên mỉm cười một cái, nước mắt chảy xuống, lại ở trong lúc sắp té xỉu yếu ớt nói: “Đi đi. Đi gặp mẹ của cô. Đi gặp bà ấy.. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây có lẽ là việc cuối cùng tôi có thể làm cho chị Tú Dung! Bà ấy vẫn biết tôi yêu cha cô, nhưng chưa bao giờ kích động, chưa bao giờ nhục mắng, vẫn luôn đối xử với tôi như em gái...”

Đường Khả Hinh vừa nghẹn ngào rơi lệ, vừa nhìn về phía Dương Lệ Vũ như say rượu gục trên mặt bàn, trong khoảnh khắc cô nhớ tới mẹ mình, trong nháy mắt chạy như bay ra khỏi phòng ăn, hòa lẫn vào trong làn mưa đêm kêu to: “Mẹ —————— “

Dương Lệ Vũ đứng ở lầu hai phòng ăn, yếu ớt quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh lao ra cửa lớn, sắc mặt bà tái nhợt nở nụ cười cuối cùng trong cuộc đời, ngã sấp xuống trước bàn, nhắm hai mắt lại, máu tươi tràn ra khóe miệng, bàn tay nắm chặt mạnh mẽ trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.