Đông Anh mỉm cười liếc mắt nhìn mấy dòng chữ tiếng anh, nói đùa: "Tôi xem hiểu, cô đọc không hiểu sao?"
Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh, ngây ngốc lắc đầu.
"Cho nên cô nghe tôi nói là được rồi. Nhanh đi quẹt thẻ tan việc thôi." Đông Anh mỉm cười thúc giục Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải gật đầu một cái, nhìn Đông Anh nói tiếng
cám ơn, liếc tờ giấy nghỉ phép một cái, mới xoay người từng bước từng
bước đi khỏi.
Đông Anh nhìn theo bóng lưng cô, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay khẽ mỉm cười.
***
Phòng ăn ngự tôn.
Cửa thang máy ầm ầm mở ra, Khả Hinh lo lắng không yên đi ra thang máy,
đi vào phòng ăn, liền nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, cùng các
đồng nghiệp và Tiểu Nhu đang im lặng nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, đứng ở trước mặt mọi người, đột nhiên muốn mở miệng nói một câu. . . . . .
"Được rồi. Hôm nay mọi người cực khổ, hai vị Tổng Giám đốc tới cũng đã
tới, các vị phục vụ rất tốt, trở về làm công việc của mọi người đi! "
Trần Mạn Hồng nhìn mọi người, vỗ tay nói dứt lời liền xoay người muốn
rời khỏi, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh đang sững sờ, nhìn cô một cái,
mới nói: "Cô còn đứng lỳ ở đây làm gì? Đi quẹt thẻ tan việc a! Không
phải được nghỉ một tuần lễ sao? Nghỉ ngơi thật tốt đi, làm món gì cho
Nhã Tuệ ăn. Cút xa một chút."
Cô nói xong, liền xoay người đi khỏi.
Tào Anh Kiệt cũng mỉm cười đi đến trước mặt của Khả Hinh, nhìn cô một
cái, liền vươn tay đè đầu của cô xuống, mới xoay người đi khỏi.
Các đồng nghiệp giống như không có chuyện xảy ra, vội đi làm việc của
mình, Tiểu Nhu cũng nhìn Đường Khả Hinh, len lén cười nói: "Thật may là
cô không có đi, không cần lo sợ, hai vị quản lý không có mắng cô. Để cho cô nghỉ phép một tuần lễ, ngày mai tôi cũng nghỉ, tôi đến nhà cô chơi.
Tôi đem Long Nhãn qua, loại Long Nhãn nhà chúng tôi, ăn rất ngon đấy"
Đường Khả Hinh cảm động nhìn Tiểu Nhu mỉm cười, lại ngẩng đầu liếc mắt
nhìn đồng nghiệp phòng ăn, bọn họ cũng không nói gì, chỉ là chú tâm vào
công việc, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn mình, tất cả đều mỉm cười nhìn mình, trong lòng của cô ấm áp, cảm giác có chút nhẹ nhõm, tâm trạng đột nhiên buông lỏng, lúc này mới nhớ tới lời nói của Đông Anh, liền nhanh
chóng quẹt thẻ, xoay người đi ra nhà hàng tây, dọc theo tòa nhà dành cho nhân viên đi tới.
Trên đường rất nhiều đồng nghiệp, bọn họ vừa nói vừa cười chuyện của
mình, lâu lâu, còn nói chút bạn trai của mình hôm nay sẽ đến đón mình,
Đường Khả Hinh xoay người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, hơi buông lỏng
mỉm cười, vội vàng bước nhanh đi tới tòa nhà của nhân viên, đi vào phòng thay quần áo, tắm một cái, thay lại quần áo bình thường của mình, một
áo sơ mi màu vàng, váy ngắn màu trắng, mang giày Italy màu trắng, xách
theo túi xách nhỏ của mình, bước nhanh về phía phòng ăn nhà khách Đại
Dương.
Phòng ăn nhà khách Đại Dương nằm ở phía sau vườn hoa khách sạn trong
quần thể kiến trúc hình bán nguyệt, thông qua một toà nhà nghỉ ngơi khác của khách sạn, đi qua đại sảnh tráng lệ, nhìn rất nhiều khách quý mặc
quần áo theo phong cách Hawai, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, đi tản
bộ, còn thấy một số khách có lẽ mới vừa lặn xong xuống nước, thân thể
hơi ẩm ướt, mặc quần áo nghỉ ngơi đi về phía trước, cảm giác hoàn toàn
khác với sự uy nghiêm và trang trọng của khách sạn Á Châu.
Cô tò mò vừa quan sát qua đám người, vừa đi về phía trước, sau đó cô đột nhiên nhìn thấy một khung thủy tinh gần mười ngàn mét vuông, nâng hòn
non bộ khổng lồ, một ngôi tiểu đình, trong lâm viên, nuôi hai con cọp
trắng, cùng ba con hạc trắng, bọn chúng đang nhìn mọi người, thỉnh
thoảng đi lại, thỉnh thoảng ngủ đông, thân thể nằm ở nơi nào đó trên sân cỏ, cô nhìn ngây người, đôi tay nhẹ chống lên kính thủy tinh, xuất thần nhìn con hổ trắng bên trong đang lườm ánh mắt có chút dữ tợn và lười
biếng nhìn người đi đường tiến vào khách sạn, lòng của cô không khỏi run lên, không nhịn được nhớ tới ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, tại sao lại
giống ánh mắt của con hổ này vậy?
Cô lập tức ôm đôi cánh tay có chút lạnh lẽo, trợn mắt nhìn con cọp kia
một cái, mới xoay người đi dọc theo vách tường thủy tinh tiến về phía
trước, đi một bước, liếc mắt nhìn con hổ trắng kia một cái, lại run một
lần.
***
Phòng ăn nhà khách Đại Dương.
Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, kích động dọc theo lối đi có đèn pha lê
màu xanh đi về phía trước, bước qua sàn nhà thủy tinh thật dài, vô số cá nhỏ nhiệt đới xinh đẹp, dưới sàn vui vẻ bơi lội, cô nhanh chóng đi ra
nhà khách Đại Dương, nhìn thấy Khả Hinh mặc quần áo bình thường của
mình, ôm túi xách, có chút lo lắng đứng ở lối vào.
"Trời ạ! Thật sự là cô sao!" Nhã Tuệ khiếp sợ đi tới trước mặt bạn thân, dùng ánh mắt rất kinh ngạc nhìn cô.
Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, cũng có chút nghi ngờ cười nói: "Tôi cũng không
biết xảy ra chuyện gì, chỉ là Thư kí Lưu của Tổng Giám đốc nói hôm nay
tôi không cần đi làm, để cho tôi thay quần áo xong, đi tới nhà khách Đại Dương sẽ biết."
Nhã Tuệ nhìn kỹ Đường Khả Hinh một cái, bất đắc dĩ mỉm cười, vươn tay nhét vào trong khuỷu tay cô, nói: "Đi thôi."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Khả Hinh hết sức tò mò.
Nhã Tuệ thở dài, mỉm cười không muốn nói chuyện, chỉ dẫn Đường Khả Hinh
đi vào lối đi thật dài nhà khách đại dương, vừa đi vừa nói: "Cô đi vào
sẽ biết."
Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên đã đi càng lúc
càng sâu vào nhà khách Đại Dương, cô cảm nhận lòng bàn chân có cái bóng
gì kì quái, liền cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy một con cá mập khổng lồ đang há to mồm nhìn mình. . . . . . A . . . . . . cô hoảng sợ đến
hét lên một tiếng, cả người ngã trên cửa kính, sắc mặt tái nhợt chỉ vào
con cá mập lớn, hô to: "Có cá mập!"
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Đây là phòng ăn nhà
khách Đại Dương, vốn là một tòa kiến trúc thủy tinh dưới đáy biển, xung
quanh đỉnh đầu, dưới chân, hai bên trái phải, tất cả đều là sinh vật
nhiệt đới.
"À?" Đường Khả Hinh thở một hơi, trừng lớn con ngươi, quay mặt sang nhìn về phía tường thủy tinh mình đụng tới, phát hiện rõ ràng một con rùa
biển cực lớn tối thiểu có mấy trăm năm, rất nhàn nhã nhìn mình, cô hoảng sợ kêu ah một tiếng, hét ầm lên, lại ngã ngồi xuống một chỗ khác, nơi
bàn tay chống, bơi lại hàng ngàn hàng vạn con cá nhiệt đới lớn nhỏ, có
đường kẻ màu vàng, giống như từng đốm lửa, dưới đáy nước sáng lên màu
sắc kỳ ảo.
"Ha...!" Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía cá nhỏ ở dưới bức tường thủy
tinh, đột nhiên tâm trạng từ từ thay đổi, cười hỏi: "Đây là cá gì vậy,
thật xinh đẹp?".
"Có lúc tôi cũng không nhớ ra được. Bởi vì quá nhiều loại giống nhau.
Đứng lên đi." Nhã Tuệ mỉm cười đỡ bạn thân dậy, lại đi dọc theo lối đi
đến phòng ăn nhà khách Đại Dương.
Đường Khả Hinh vừa ngạc nhiên đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên nhìn
rất nhiều, rất nhiều cá cảnh nhiệt đới vô cùng xinh đẹp, đang bơi qua
bơi lại trên đỉnh đầu mình, giống như mình đang ở trong thủy cung, tâm
trạng của cô càng ngày càng kích động, dưới sự hướng dẫn của Nhã Tuệ, đi tới phòng ăn nhà khách Đại Dương gần mười ngàn mét vuông, cả phòng ăn
nhà khách Đại Dương toàn bộ xây dựng ở dưới biển, thiết kế rất thanh nhã đường hoàng, vô số cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp kỳ lạ đang bơi qua bơi
lại phía trên phòng ăn, một loại cảm giác thật thần kỳ, thoát tục, thật
tuyệt vời.
Phụt!
Một đốm lửa từ chỗ ngồi nào đó sáng lên.
Đường Khả Hinh giật mình, tò mò nhìn về phía bàn bên kia, thấy một gia
đình người ngoại quốc dùng cơm, đang nhìn món hải sản tươi ở trước mặt,
bàn tay vỗ nhẹ, một ngọn lửa màu xanh lam cháy lên, đầu bếp mặc đồng
phục màu xanh nước biển, một tay đặt ngang lưng giống như thân sĩ, một
tay cầm một nắp màu vàng, nhẹ nhàng đậy lên đĩa hải sản, ngọn lửa bị dập tắt, sau đó nhanh chóng lấy ra, tay đặt cái nắp xuống bàn, ngay lập tức chuyên nghiệp cầm lên một miếng chanh, bóp một cái, chất lỏng rưới trên hải sản, vị tươi của hải sản lập tức tỏa ra.
Ồ! Một cậu bé trai ngoại quốc mười ba tuổi, thấy rất thần kỳ, kêu lên một tiếng!
Đường Khả Hinh cảm thấy rất mới mẻ, rất hào hứng.
"Đi thôi." Nhã Tuệ dẫn Khả Hinh đi tới bức tường thủy tinh, chọn vị trí
tốt nhất. Quản lý phòng ăn Nhà khách Đại Dương, Kỳ Gia Minh, một người
đàn ông đẹp trai gần ba mươi lăm tuổi, nhanh nhẹn hoạt bát bước tới,
nhìn thấy Đường Khả Hinh, liền hết sức cung kính và lễ phép cười nói:
"Cô tới rồi? Lúc nảy chúng tôi nhận được thông báo của phòng thư kí, nói Tổng Giám đốc căn dặn hôm nay mời cô dùng cơm trưa ở nhà khách Đại
Dương. Cô muốn ăn cái gì, hay muốn uống thức uống gì, xin cứ việc căn
dặn là được."
"À?" Đường Khả Hinh nghe những lời này, thật ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, bất đắc dĩ nói: "Con bé
chết tiệt, tôi không biết cô làm chuyện gì, nhưng tôi nói cho cô biết,
ăn ở chỗ này một bữa, có thể phải trừ hết một năm tiền lương của cô."
Đường Khả Hinh nhìn người bạn thân, trong lúc nhất thời nói không ra
lời, đang suy nghĩ tại sao Tưởng Thiên Lỗi phải làm như vậy?
Kỳ Gia Minh nhìn hai người một chút, nhiệt tình cười nói: "Được rồi, mặc kệ là chuyện gì. Cô là bạn bè tốt của Nhã Tuệ, là bạn bè tốt của trợ
thủ đắc lực nhất của tôi, tôi thết đãi một món kem lửa, được chứ?"
Đường Khả Hinh không biết trả lời làm sao, theo bản năng nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ mỉm cười nói với quản lý: "Quản lý, nghe theo anh là được rồi."
"Được, hôm nay dùng cơm, tôi tới chuẩn bị." Kỳ Gia Minh lập tức đứng dậy, mỉm cười xoay người, tự mình đi vào trong phòng bếp.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh có chút luống cuống ngẩng đầu liếc
mắt nhìn Nhã Tuệ, Nhã Tuệ cũng nhìn cô thần bí mỉm cười, nhìn vật thể
bên ngoài bức tường thủy tinh, giơ cằm, cô ngạc nhiên quay đầu lại, thân thể chợt ngửa ra sau một chút, thấy dưới đáy nước có bảy con cá Mỹ Nhân Ngư tóc vàng mắt xanh, bọn chúng vẫy nhẹ hai cái mang xinh đẹp, dựng
đứng dưới đáy nước, đang đong đưa mộng ảo vui tươi nhìn mình, thậm chí
có con Mỹ Nhân Ngư, nhảy lên, uốn lượn vòng eo hấp dẫn, xoay quanh một
con cá voi khổng lồ, xoay tròn 360 độ dưới đáy nước.
"Trời ạ. . . . . . Thật là đẹp a. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, hai tay chống ở trên bức tường thủy tinh, trừng lớn con ngươi,
nhìn một con Mỹ Nhân Ngư trước mắt, bơi lội thoả thích dưới đáy nước rất xinh đẹp, thả lỏng tất cả nhiệt tình trong thân thể, gợi lên nụ cười
trong thế giới trẻ thơ, cô cảm động nở nụ cười.