Nhã Tuệ và Khả Hinh hai người đang cầm Long Nhãn đi mời bà chủ tiệm bánh bao cùng mấy ông cụ mua bữa ăn khuya ở bên cạnh, thuận tiện nói đùa với mọi người một chút, sau đó có một bà dì, nhà mở sòng mạt chược, còn lôi kéo Nhã Tuệ nói muốn giới thiệu con trai của mình cho cô, mặt của Nhã
Tuệ đỏ lên.
Đường Khả Hinh cũng ở một bên che miệng cười, lột Long Nhãn thả vào một đĩa sứ trắng, đưa cho bà cụ ở bên cạnh ăn.
"Được rồi, không nói nữa." Nhã Tuệ vội vàng từ trong đám các bà dì, bà
thím chạy ra ngoài, chuẩn bị muốn về nhà, một ông cụ cười nói: "Nhã Tuệ
a, khi nào các cháu ủ rượu đỏ? Lần trước chúng tôi uống đều cảm thấy ngủ ngon hơn nhiều."
"Có thật không?" Khả Hinh nghe thế, rất nhiệt tình cười nói: "Vậy thì
tốt, lần sau chúng cháu ủ cho ông một chút. Nếu không, đợi lát nữa về
nhà ăn cơm, chúng cháu chuẩn bị mở một chai rượu đỏ, cầm nửa chai xuống
cho ông nếm thử một chút?"
"Được, được, tốt" Ông cụ cười nói.
"Vậy chúng cháu đi về trước ha. Nhanh ăn Long Nhãn này đi, rất ngọt."
Nhã Tuệ và Khả Hinh nói xong, liền cùng nhau đứng dậy, đi vào trong nhà, Nhã Tuệ vừa đi vừa nói với Khả Hinh nói: "Lần sau cô ủ rượu đỏ, ủ nhiều hơn chút, nếu các ông cụ thích uống, đưa nhiều một chút."
"Biết rồi. Đợi lát nữa sau khi mở chai, tôi sẽ cầm nửa chai mời bọn họ
uống. Đúng rồi, lần này cô mang về rượu gì?" Khả Hinh cười hỏi Nhã Tuệ.
"Cô đoán thử xem?" Nhã Tuệ thần bí cười xong, sắc mặt của cô chợt thay
đổi, dừng ở dưới tàng cây ngọc lan, cặp mắt lo lắng đi phía trước trợn
lên nhìn, giống như thấy được chuyện rất đáng sợ và kinh khủng.
"Cô làm sao vậy?" Khả Hinh nhìn bộ dáng của cô, liền ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Nhã Tuệ chợt nhớ tới, sáng nay đưa Khả Hinh xuống lầu, mình
chuẩn bị lấy sữa tươi trong tủ lạnh để uống nhưng bởi vì thức ăn quá
nhiều, không cẩn thận thiếu chút nữa làm ngã chai rượu đỏ USA năm 2000
trong tủ lạnh xuống sàn nhà, cho nên cô cẩn thận đem chai rượu đỏ cất
vào ngăn kéo bên trong phòng bếp, không biết vì sao trong lòng của cô
đột nhiên run lên, ánh mắt run rẩy sợ hãi.
"Rốt cuộc cô làm sao vậy?" Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, đột nhiên cũng có chút hoảng sợ hỏi.
Nhã Tuệ gấp rút xoay người nhìn Khả Hinh nói: "Phiền toái rồi! ! Sáng
hôm nay tôi đem chai rượu đỏ trong tủ lạnh cất ở chỗ khác, lúc nảy tôi
bảo Tiểu Nhu mở chai rượu đỏ ở trong tủ lạnh, tôi sợ cô ấy không tìm
được. . . . . . Cô ấy sẽ. . . . . ."
Đường Khả Hinh sững sờ, nhớ lại mình cất chai rượu đỏ kia ở phòng khách, sắc mặt của cô trong chớp mắt trắng bệch, cùng Nhã Tuệ nhìn nhau một
cái, hai người lập tức phát điên chạy lên lầu!
"Không có việc gì, không có việc gì, không thể nào, không thể nào, không thể nào!" Vành mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhào tới lên cầu thang, cố
gắng chạy tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra, run rẩy nhét vào ổ khóa,
phát điên vặn một cái, tách một tiếng, mở cửa ra, hai người vọt vào
trong nhà, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhu đang cầm dao mở chai, muốn cắt
xuống cổ chai rượu . . . . . .
"Đừng . . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh kêu lên.
Tiểu Nhu giật mình, tay nhất thời mềm nhũn ra, quay đầu nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh kích động chạy như bay tới, nước mắt tuôn ra, nhào tới
trước mặt của Tiểu Nhu, lập tức nắm chặt rượu đỏ và đoạt lấy dụng cụ mở
chai trong tay cô, chỉ nghe soạt một tiếng, dao nhọn mở chai đâm trúng
vào lòng bàn tay Khả Hinh, cô kêu lên một tiếng a, nhìn máu tươi trào ra trong lòng bàn tay mình . . . . . .
‘Phòng tổng thống'.
Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt mở ra, ngẩng đầu lên nhìn bày
trí xung quanh, lạnh lùng ngưng mắt nhìn một điểm phía trước, giống như
nhìn thấy một chuyện nào đó xảy ra ở nhiều năm trước, thân thể của anh
mơ hồ nhói đau, ở trong không gian yên tĩnh, hai mắt anh tìm kiếm hình
ảnh nhiều năm trước nhưng không có cách nào tìm ra.
Anh chậm rãi buông lỏng trạng thái thân thể cứng ngắc, nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, thở dốc một hơi, rốt cuộc ngồi dậy, ga giường
trắng tinh khẽ khoác lên trong bụng, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh đầy nam
tính, cánh tay to lớn, đặt ở một bên khẽ nắm chặt quả đấm, trên trán rịn mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc, một chút hình ảnh nhanh chóng thoáng qua
trong đầu nhưng vẫn không cách nào nắm bắt được. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ánh mắt anh lóe lên, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, cầm lấy một cái áo sơ mi trắng, khoác vào . . . . . .
Trong phòng khẽ truyền đến tiếng động.
"Vào đi. . . . . ."
Cuối cùng Tào Anh Kiệt thay đồng phục khách sạn, mặc âu phục màu hồng,
nở nụ cười đầy nam tính cùng với Lâm Sở Nhai mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi tới, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cau mặt muốn đi vào phòng tắm, Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt nhìn Tào Anh
Kiệt một cái, trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười, nói: "Làm tôi giật
mình, tôi tưởng là phụ nữ."
"Phốc!" Lâm Sở Nhai là một người đàn ông rất hài hước, đã từng có một
đoạn hôn nhân ngắn ngủi với nữ hầu tước Anh, đến nay độc thân.
"Anh cười cái gì? Anh muốn khuôn mặt này của tôi cũng không được ! Anh
đố kỵ sao!" Tào Anh Kiệt cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
"Được, cậu xinh đẹp như hoa." Lâm Sở Nhai nở nụ cười, hai người cùng
nhau đi tới phòng khách bên trái phòng ngủ, không có một người giúp việc nào đi vào phục vụ, bọn họ tự nhiên ngồi ở trên ghế sa lon nói tới
chuyện lúc nảy tiến vào, quản gia và người giúp việc cũng canh giữ ở bên ngoài, không dám lên tiếng, từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên cũng không thích bị quá nhiều người phục vụ.
Trang Hạo Nhiên rửa mặt xong, chỉ mặc áo sơ mi trắng tay ngắn đơn giản,
quần thường màu đen, trên mặt hơi lộ vẻ uể oải, chậm rãi lười biếng đi
ra phòng tắm, mặc dù quần áo đơn giản như thế, cũng lộ ra phong cách tao nhã lịch sự của một quý ông, anh từng được quan chức phe bảo thủ Anh
quốc, cho rằng anh là người đàn ông Phương Đông điển hình, ẩn giấu thâm
trầm, mặc dù dưới ánh mặt trời, anh mỉm cười ngạo nghễ.
Chỉ thấy người đàn ông mang theo vẻ lười biếng, để mặc cho hai cấp dưới
đang nói đùa, anh im lặng đi tới trước quầy ba, rót một ly Whisky, thêm
đá, ngưng mắt nhìn viên đá ở bên trong ly rượu màu hổ phách, trôi lơ
lửng. . . . . . . . .
Chương 119: Cành ô liu 2
Lâm Sở Nhai quay đầu, nhìn về phía bóng lưng lặng lẽ của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Anh làm sao vậy?"
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nâng ly Whisky xoay người ngồi vào trên ghế sa lon theo phong cách Châu Âu, uống một hớp nhỏ, ngậm rượu ở trong khoang miệng mấy giây, mới ngẩng đầu lên, tựa vào ghế sa lon, để cho
hương vị lan ra khắp cả người.
Lâm Sở Nhai nhìn anh, dịu dàng nói: "Chivas 12? (một trong những loại rượu Whisky)" .
"18. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, mở miệng nói.
Tào Anh Kiệt nhìn bộ dáng của lão đại, liền ngạc nhiên hỏi: "Anh có chuyện gì? Nhắm mắt lại làm gì? Còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng một lúc lâu, mới thong thả nói:
"Tôi không muốn nhìn thấy người có khuôn mặt giống cô gái. Tôi sợ tôi
không nhịn được muốn. . . . . ."
"Phốc!" Lâm Sở Nhai không nhịn được cúi đầu cười.
Rốt cuộc Tào Anh Kiệt không chịu nổi nói: "Anh không nhịn được muốn làm gì?"
"Đánh cậu." Trang Hạo Nhiên sảng khoái nói.
Lâm Sở Nhai lại không nhịn được cười, nhưng nhìn thấy anh vẫn ngửa mặt
tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, trạng thái yên lặng này làm cho
Lâm Sở Nhai không nhịn được nói: "Lại nghĩ tới chuyện gì?"
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, sâu kín nói: "Tôi nghe có tiếng gọi, giống như tiếng gió. . . . . ."
Tào Anh Kiệt nhìn Trang Hạo Nhiên, không hiểu nói: "Chuyện ba năm trước đây, anh vẫn không có chút ấn tượng nào sao?"
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, nâng ly Whisky trong tay, hai mắt phát ra ánh sáng sắc bén, không theo đuổi chuyện ba năm trước đây nữa, chỉ
chậm rãi hỏi: "Tình hình bên Anh quốc như thế nào?"
"Sau khi biết anh trở về, thị trường chứng khoán rung chuyển đến mấy lần." Lâm Sở Nhai cười nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.
Lâm Sở Nhai tiếp tục nói: "Gần đây tôi lưu ý một tờ tạp chí Mỹ, có một
nữ ký giả tên là Ruth vẫn theo dõi viết tin tức về anh rất lâu rồi, là
một người Mỹ gốc Hoa, nhắm vào chuyện lần này anh trở về nước hợp tác
với Tổng Giám đốc Tưởng, vào lúc mười hai giờ Mĩ, công bố một tin tức,
nói anh hợp tác với Tổng Giám đốc Tưởng, nhìn như là một bước hợp tác
mói nhưng thật ra là một cuộc chiến đáng sợ, điều này đưa tới một loạt
bàn luận về mối đe đọa Phương Đông, thậm chí còn nói đầu năm nay, thị
trường chúng ta đầu tư xuống dốc là một bằng chứng đe dọa khiến cho quan chức chính trị hai nước Mỹ Anh có lý do nghi ngờ chúng ta là gián
điệp."
Trang Hạo Nhiên đột nhiên rất hứng thú nhìn Lâm Sở Nhai, mỉm cười nói: "Một cô gái sao?"
"Ừ." Lâm Sở Nhai gật đầu, cũng cười nói: "Một cô gái vô cùng xinh đẹp
quyến rũ, khuôn mặt Á Đông, da trắng, lại nhuộm tóc vàng, hết sức hết
sức hấp dẫn, thường tích cực hoạt động trong tiệc rượu của giới xã hội
thượng lưu và quan chức cấp cao, cô ấy vẫn mượn cơ hội đến gần anh,
nhưng lúc đó bên cạnh anh có mỹ nữ hoạ sĩ, không cho người ta cơ hội. Từ đó, cô ấy nhắm vào anh xuống tay."
"Ác như vậy?" Tào Anh Kiệt có chút không thể tin nổi, nói.
Lâm Sở Nhai quay đầu sang nhìn về phía Tào Anh Kiệt cười nói: "Chờ đợi ở phòng ăn ngự tôn, làm cho cậu ngu si rồi hả ? Cô ấy làm việc cho người
ta."
Tào Anh Kiệt nhìn về phía Lâm Sở Nhai, cau mày, không hiểu.
"Chỗ ký giả cũng chỉ là tung hỏa mù thôi. Đây chính là bọn người xấu
trong chính giới bỏ ra nhiều tiền để mua. Cô ấy đã từng ném ra cành ô
liu cho lão đại, có lẽ cô ấy thật sự xem trọng Tổng Giám đốc Trang vĩ
đại của chúng ta, nếu người nào đó chấp nhận lấy bắp thịt khêu gợi của
mình đi quyến rũ cô ấy..., có lẽ cô ấy có thể che giấu, thậm chí cho cô
ấy một chút chỗ tốt, cô ấy sẽ quay lại làm việc cho Trang tổng, nhưng
đáng tiếc a. . . . . ." Lâm Sở Nhai không nhịn được cười nói.
"Điều tra nguồn gốc của cô ấy một chút." Trang Hạo Nhiên nâng ly Whisky, uống một hớp.
"Tôi đang điều tra, để cho tôi phát hiện là ai làm, tôi rất muốn cùng
bọn họ chơi đùa một phen. Chỉ là. . . . . . Có một tin tức thú vị. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Nghe nói Tổng Giám đốc Tưởng và Nhâm tiểu thư dường như cố ý gấp rút tổ chức hôn sự để gia
tăng số cổ đông tham gia dự án khách sạn dưới nước, chuyện lần này giống như Tổng Giám đốc Tưởng ở vào tình thế buộc phải làm."
Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, ánh mắt lại hiện lên ý cười.
Tào Anh Kiệt a một tiếng, cười nói: "Xem ra, Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại, thật muốn nuốt chửng Hoàn Cầu, làm trái với lời hứa năm đó."
Lâm Sở Nhai mỉm cười nói: "Người trời sinh có tướng làm Hoàng đế, tự
nhiên có dã tâm thống nhất thiên hạ, đây là chuyện dễ hiểu, đã nhiều năm kềm chế lẫn nhau, ai cũng ngột ngạt. Chỉ là, tin tức này đối với lão
đại, cũng không phải là một tin tức xấu."
"Có ý gì? Có phải tôi rời khỏi ba năm không còn ăn ý với các người hay
không? Lời nói luôn làm cho tôi khó hiểu!" Tào Anh Kiệt có chút tức
giận.
Lâm Sở Nhai nhìn Tào Anh Kiệt cười nói: "Cậu đã từng chơi bài chưa?"
Tào Anh Kiệt gật đầu.
"Biết làm sao mới có thể thắng đối phương triệt để không?" Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn Tào Anh Kiệt hỏi.
Tào Anh Kiệt suy nghĩ một chút, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Cũng trong lúc này Trang Hạo Nhiên một mình đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ đến một
chuyện khác khi trở về nước.