Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 615: Chương 615: Chiếu tướng




Phòng đánh cờ.

Bức bình phong bươm bướm trông rất sống động, bên cạnh lư hương Cửu Đỉnh đang lượn lờ khói đàn hương.

Một bàn cờ ngọc đen đặt ở trước sô pha hình tròn thêu hình hoa anh đào, đèn treo Tiên Hạc trên đỉnh đầu nhẹ nhàng sáng lên.

Người giúp việc thật cẩn thận mang một cái hộp gỗ đàn hương cổ xưa, đặt nhẹ bên cạnh bàn cờ, nhẹ nhàng mở ra, toàn bộ quân cờ bên trong dùng bạch ngọc khắc thành màu đen và màu đỏ thẫm, bày biện hết sức chỉnh tề. . . . . .

Tử Lâm nhẹ nhàng tiến lên, cầm cờ tướng từng con cờ ngọc để xuống bên trong bàn cờ.

Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cùng Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung ngồi ở trên ghế sa lon sau bàn cờ, sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, rất căng thẳng siết ngón tay của mình, nhìn bàn cờ, phát hiện chuyện này càng lúc mình càng không thể khống chế được rồi, thậm chí đại não hỗn loạn tưng bừng.

Trong phòng đánh cờ ,Tưởng Thiên Lỗi được người giúp việc phục vụ, cởi tây trang của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của mình.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười cởi tây trang màu trắng của mình, mặc áo sơ mi màu đen, quần tây trắng, xắn nhẹ ống tay áo.

Bốn trưởng bối cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn con trai của mình rất đẹp trai, nghiêm nghị, tao nhã, phong độ.

Ánh mắt của Tưởng Tuyết Nhi giống như có thể nhìn thấu linh hồn, căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh trai, đột nhiên nắm chặt gấu bông nhỏ.

Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn chằm chằm con bé này.

Tưởng Tuyết Nhi thấy Ân Nguyệt Dung, hai mắt chợt lóe, cúi đầu chơi gấu bông nhỏ của mình.

Trang Ngải Lâm cũng ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Nói lời trong lòng, Khả Hinh. . . . . .”

“À?” Sắc mặt Đường Khả Hinh có chút trắng bệch quay đầu nhìn Trang Ngải Lâm.

“Hai người đàn ông này, cô hi vọng người nào thắng?” Trang Ngải Lâm đột nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi.

“Em . . . . .” Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh lúng túng không biết nói thế nào.

“Ván cờ tiếp theo, trong đáy lòng cô ai là người quan trọng nhất.” Trang Ngải Lâm lơ đãng nhìn cô cười nói: “Cá nhân tôi, người nào thắng cũng không sao cả, đàn ông mà, thắng thì được, thua thì mất đi người phụ nữ. Chủ yếu nhất là bản mình thoải mái là được rồi. Ba mẹ tôi cũng lên tiếng, mặc kệ cô chọn người nào, bọn họ sẽ ủng hộ đến cùng.”

“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu nói: “Em có thể không chọn cả hai được không ?”

“Có thể!” Trang Ngải Lâm bật cười nói: “Chỉ cần đây là lời trong lòng của cô. Tôi cảm thấy có lúc phụ nữ vẫn còn cần có tình yêu làm dịu, có thể làm cho mình hạnh phúc hơn một chút, tại sao không được?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng.

“Nhưng mặc kệ như thế nào. . . . . . Hai người đàn ông hiện tại cũng muốn đánh cờ vì cô, chính xác rất đẹp trai.” Trang Ngải Lâm mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô không biết, Chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang đều là cao thủ cờ tướng, đã từng ra tay đánh ván cờ khó khăn nhất lịch sử trong đầu thập niên 50, cho nên bọn họ đều đích thân truyền kỹ thuật đánh cờ cả đời cho cháu trai của mình, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người đánh cờ, đều có kỹ xảo khác nhau, Tưởng Thiên Lỗi chăm chú đến kết quả, cho nên phong cách chơi cờ của anh, nhanh, chuẩn, mạnh mẽ, người bình không thường chống đỡ được, mà Trang Hạo Nhiên rất hưởng thụ quá trình chiến đấu, lúc bày bố, tâm tư càng cẩn mật, nhưng có lúc, hơi lộ ra nhường nhịn. . . . . . .

Ông cụ hai bên cũng đối với cháu trai đều có bất mãn và hài lòng của mình.

Nhưng Tưởng Thiên Lỗi đánh cờ như gió, chính xác rất nhanh, thường làm cho đối phương không nhịn được tiến nhanh hơn trong bố cục của anh, sẽ bị anh chơi đùa trong tay, nhiều năm qua, cũng chỉ có Trang Hạo mới có thể nhưng chống đỡ nổi, nhưng quả thật, ba năm trước đây, tất cả ván cờ của hai người, Trang Hạo Nhiên chưa bao giờ thắng nổi Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xuống ngựa, qua sông.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt xuống xe.

Tưởng Thiên Lỗi tiến Pháo.

Trang Hạo Nhiên lên Tượng.

Tưởng Thiên Lỗi kéo pháo ăn xe, Trang Hạo Nhiên ra một con xe khác, chiếu Tướng.

Tưởng Thiên Lỗi hạ Tượng.

Trang Hạo Nhiên bốp một tiếng, ăn Pháo.

Tưởng Thiên Lỗi lên Tướng. . . . . .

Đường Khả Hinh có chút khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.

Người hai nhà Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng hơi căng thẳng nhìn bàn cờ này.

“Con trai, cố gắng lên! Con dâu của mẹ phải dựa vào con!” Ân Nguyệt Dung không nhịn được có chút khẩn trương kêu nhỏ.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy con Xe xuống.

Tưởng Thiên Lỗi xuống Sĩ, còn thiếu một bước ăn xe của anh, mới mỉm cười nói: “Dì thiên vị.”

“Dì không thiên vị ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nở nụ cười nói: “Mạn nghi, mau cổ vũ cho con trai của bà !”

Vẻ mặt Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch.

Tưởng Thiên Lỗi hơi chú ý đến cảm xúc của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Mẹ anh là người nghiêm túc, nhưng rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rõ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh trao đổi với bà ấy, bà ấy luôn có thể chăm sóc cảm thụ của anh. Chỉ là muốn bà ấy cổ vũ cho anh, ngược lại hết sức làm khó bà ấy, bởi vì từ trước đến giờ bà ấy đều không giỏi với cổ vũ con cái.”

Diệp Mạn Nghi nghe xong lời này, liền không nhịn được bật cười nói: “Theo lời con nói, mẹ cũng chưa có cổ vũ con lần nào sao?”

“Con không có đáng yêu như Hạo Nhiên, con biết rõ.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên mới cầm con Chốt, nghe nói như thế liền không nhịn được nhìn anh, bật cười nói: “Thật là nằm cũng trúng đạn, cũng không liên quan tới tôi, lại kéo tôi vào.”

“Được rồi, chú tâm đánh cờ đi.” Diệp Mạn Nghi bất đắc dĩ nhìn con trai, chỉ đành phải mỉm cười nói: “Con trai, cố lên.”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười.

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn người mẹ không cười nói tùy tiện, lúc đối mặt con trai vòng vo van xin, vẫn buông xuống sỉ diện, cô lại không nhịn được nhìn Tưởng Thiên Lỗi, quả thật cảm thấy cuộc đời anh tịch mịch thật sâu.

“Fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing. . . . . .” Trang phu nhân càng không ngừng dựa vào bên cạnh Trần Mạn nghi, không ngừng giơ quả đấm, lại kêu nhỏ: “Fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing. . . . . .”

Tưởng Tuyết Nhi cũng không nhịn được cổ vũ cho anh trai, giơ cao gấu bông, cũng nhẹ nhàng đong đưa cái đầu, mỉm cười kêu nhỏ: “Fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing! fit­ing. . . . . .”

Lúc này Trang Ngải Lâm tuyệt đối không chấp nhận bỏ qua cơ hội này, cô lập tức đi tới trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, nửa ngồi ở trước mặt của vị trưởng bối nghiêm túc, tròn mắt nói: “Chú, thừa dịp cảm động này, chúng ta đặt tiền cược chứ?”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn cô cháu gái này nói: “Con lại đang có ý định gì?”

“Con mua Thiên Lỗi thắng! ! Nếu như Thiên Lỗi thắng, chú nhường bốn cửa hàng rộng mười ngàn mét vuông cho con,” Trang Ngải Lâm rất hào hứng nhìn chú cười nói.

“Chị! Nào có ai như chị chứ?” Trang Hạo Nhiên hạ con cờ đỏ, bật cười nói.

“Dù sao cậu không thắng được ! !” Trang Ngải Lâm nói thật.

Tưởng Vĩ Quốc cười yếu ớt nói: “Nếu như Hạo Nhiên thắng thì sao ?”

“Con sẽ tặng cho chú một vườn nho của cha con ở nước Anh!” Trang Ngải Lâm cười nói.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn con gái cười nói: “Như vậy cha không phải thua thiệt sao?”

“Dù sao của cha chính là của con, Chú, đánh cuộc hay không?” Trang Ngải Lâm nhìn Tưởng Vĩ Quốc hào hứng hỏi.

“Tốt!” Tưởng Vĩ Quốc đồng ý.

“Yes!” Trang Ngải Lâm lập tức đứng dậy, đi về phía trên ghế sa lon ngồi xuống, cười vui vẻ. Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn nét mặt bọn họ càng lúc càng nghiêm túc, mình cũng căng thẳng, mới có chút cẩn thận nhìn về phía Tương Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

Hai người đàn ông cùng nhìn chăm chú nhìn ván cờ nan giải nhất ở trước mặt, ngừng tay.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng cau mày nhìn ván cờ phía trước, trên mặt cũng không khỏi căng thẳng.

Ván cờ này đã quân bình, bên đen có Tượng 6, Sĩ 5, Chốt 7. . . . . . Bên đỏ có Tướng 4, Xe 2, Pháo 2. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm nhìn bàn cờ, hai mắt chăm chú đẩy con Xe tiến Tám . . . . . .

Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn bàn cờ này, vẻ mặt chậm rãi căng ra, nhớ lại ông nội đã từng nói, nếu như đối thủ chơi cờ nhanh như gió, con không cần nhanh hơn anh ta, nếu anh ta chậm. . . . . . Thì con chậm hơn. . . . . . Mới có thể quật ngã ý tưởng của anh ta. . . . . . Hai mắt anh suy nghĩ điều này, ngón tay lại nhẹ nhàng chuyển tướng, Lục tiến Một. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng kéo con Ngựa lui Năm.

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, ngón tay nhẹ nhàng lui con ngựa Năm.

Tưởng Thiên Lỗi đưa tay hạ con Xe vừa lui Một. . . . . .

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, nhìn bàn cờ này, giống như đoán được cuối cùng anh sẽ đi ba bước: Pháo hai lui Bốn, Pháo hai bình Bốn, Xe hai tiến Tám. . . . . . Anh lạnh nhạt đẩy con Tướng năm bình Sáu. . . . . .

Quả nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi đi Pháo hai lui Bốn.

Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt đi Tướng sáu lui một.

“Trang Hạo Nhiên!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng gọi anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức, đưa tay đẩy con Pháo lên trước, trực tiếp cản con Xe anh đẩy hai lên Tám, bộp một tiếng chiếu Tướng, mới ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, nói: “Cậu cho rằng tôi chỉ có một quân cờ? Nếu muốn quật ngã tôi, cậu sớm còn non ! ! chiếu Tướng!”

Thốt ra lời này, tất cả mọi người lập tức tiến lên nhìn ván cờ này.

Đường Khả Hinh cũng khẩn trương nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chỉ tao nhã ngồi trước bàn cờ, nhìn cuối cùng còn dư lại ba quân cờ, cười bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.