Chương 1032: chơi trốn tìm
Khách sạn Á Châu thu hút nhất cũng như truyền kỳ nhất ở đây, trừ kiến trúc kinh điển và phục vụ đầy tiêu chuẩn, còn có nhà hát được khen không hết lời, ca kịch, vui chơi trên nước, cùng đến trường đua ngựa, dĩ nhiên vẫn kể cả người ngoài nói chuyện say sưa đến gần bờ biển, gần một cây có hầm rượu nằm dưới đất, bên trong có vườn nho đạt tiêu chuẩn được đưa tới hầm rượu, còn có đến từ các quốc gia trên thế gới, tương lai có khả năng là không gian rượu ngon nhất đáng giá tỷ bạc! !
Hôm nay hầm rượu, sắp sửa cử hành cuộc thi đấu phục vụ rượu, đặc biệt mở ra hầm rượu để được quan sát, hơn nữa ở viện bảo tang bên cạnh hầm rượu, mở bữa tiệc đỏ rực, ở bên trong dọn vài chỗ vách tường ra, nở rộ yến hội, tham gia yến hội này, toàn bộ đều thuộc về giới chính trị giới kinh danh, các công tử nổi tiếng, thiên kim, trong đó không thiếu những siêu sao nổi tiếng, cùng với thế giới người mẫu, chỉ thấy đến gần bờ biển, một quầy rượu đúng kiểu tiêu chuẩn, đứng ở trong mặt cỏ, phía trên khắc kí hiệu của quán rượu Á Châu, nhìn vào trong đại sảnh, chỉ thấy cất trong quán rượu là vài gốm sứ gần vạn năm, độc vầng, còn có thùng gỗ được trang trí bên trong, từ từ đi vào trong, chính là nối thẳng hầm rượu dưới đất sâu khoảng 50m, bên trong ánh nến lập lòe, có thể thấy rõ rất nhiều rượu đỏ được để bên trong khung vách tường, có vài dòng suối uyển chuyển, xoay tròn trước tất cả khung vách tường, phát ra tiếng vang leng keng leng keng rất êm tai, nếu ai đứng ở bên trong, cũng sẽ cảm thấy tâm tình thả lỏng, không khỏi trở nên nghiêm túc mà mong đợi, bởi vì rượu kia y như máu, giống như thế giới chỉ có chất lỏng màu đỏ, tùy thời mang đến kích thích cho người khác, mê tình, ưu nhã, lãng mạn và các loại thể nghiệm, người thật lòng nhiệt tình yêu thương rượu đỏ, bọn họ còn mở ra mấy chai rượu đỏ trước, luôn là lộ ra tâm tình kích động cùng mong đợi, thậm chí mang theo dịu dàng cùng khẩn trương mà người ta không kịp chuẩn bị, còn có hưng phấn. . . . . .
Có lẽ nói như vậy, trên cái thế giới này, mỗi loại đều giống nhau dụng tâm trả giá, đều đáng giá để người khác dùng tấm lòng thành kính để chờ đợi cùng tôn trọng.
Những bãi cõ trên mặt đất, rối rít hứng lấy gió biển thổi dạt dào đang ui sướng nghe tiếng tân khách cười nói, bọn họ mọi người mặc hoa phục, có lẽ đứng ở đại sảnh quán rựou, có lẽ đứng ở trên cõ, bàn về cuộc so tài phục vụ rượu lần này, Tào Ngọc Tình đang dẫn hai người Phó giám đốc, đang lục tục dẫn khách đi tới bên trong quầy rượu, lúc này, đã có rất nhiều nhân viên dọn món ăn lên, rối rít đẩy xe đựng thức ăn đi vào, một phó giám đốc đang đứng ở một bên, lo lắng hỏi: “Quản lý Lưu rốt cuộc khi nào thì tới? Quản lý rượu vụ lại làm khó dễ nữa sao, thật sự là gấp chết người rồi!”
Khách cùng nhân viên làm việc rối rít xôn xao, trên đất cỏ gần cây dừa già, không biết là cây gì, sôi nổi kết tơ trắng như tuyết, hứng gió bồng bềnh!
Xa xa một bóng dáng màu đen, đã tiều tụy cùng vô lực như vậy. . . . . .
Nhã Tuệ sắc mặt tái nhợt, nện bước bước chân đi lên sân cỏ mền mại, đi qua một gốc cây một gốc cây cây dừa cao lớn, lại cảm giác tâm càng ngày càng chua sót, hai mắt rung rưng, không nhịn được nhớ lại cô gái vui vẻ lúc đó, vóc người nóng bỏng, dựa sát vào trong ngực của Lâm Sở Nhai thì mười ngón tay đan chặt vào nhau bộ dáng ngọt ngào, hai người xem ra, quả thật xứng đôi với nhau, nhưng anh và cô gái xinh đẹp đó đi chung với nhau, không phải trời đất tạo nên sao? Vốn là người đi trong biển hoa. . . . . .
Lòng của cô đau giống như bị xoắn lại, đau đến không cách nào hô hấp, cái loại khổ sở khó chịu đó, khiến cả người cô nhất thời mềm nhũn, không khỏi dựa vào một gốc cây cây dừa bên cạnh, đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía quán rượu đang ở phía trước, có đôi tình nhân tay trong tay, cùng nhau ngọt ngào mỉm cười đi vào quán rượu, rối rít nói chuyện, cho tới bây giờ cũng không có nếm thử rượu ngon trong quán rượu, loại cảm giác đó nhất định là muôn vàn yêu thương khiến cả người hưng phấn.
Nhã Tuệ dựa vào cây dừa bên cạnh, hứng gió biển mãnh liệt, cảm giác cơ thể của mình lạnh đến thấu xương, không khỏi nhớ tới, sau khi Khả Hinh khôi phục gương mặt, lại khó tránh khỏi đâu đớn và khổ sở khó nén, trốn ở trong biệt thự của Tô Thụy Kỳ tròn ba tháng, vô luận mình cầu xin cô ấy như thế nào, cô ấy đều không chịu đi ra gặp mặt mình, còn để lại một lá thư như vậy, nhớ tới những thứ này, tâm giống như bị xé rách, đau tê tái. . . . . . Khi đó mình, toàn bộ thế giới đều trống rỗng, cũng may Lâm Sở Nhai để cho mình đến làm việc trongnhà hàng của anh ta. . . . . .
Khi đó, đang mùa đông, thời tiết lạnh quá, như gọt xương, Nhã Tuệ thường xuyên một người ngồi ở chỗ bàn ăn, nhìn con đường rền vang, lá cây bay tán loạn, vẫn còn đang lo lắng tình huống của Khả Hinh, lúc này Lâm Sở Nha sẽ vào lúc này, đẩy cửa thủy tinh trong suốt của phòng ăn ra, giơ lên nụ cười quan tâm đi tới, thỉnh thoảng cúi đầu phui nước tren vai mình thì cười đặc biệt lớn tiếng, lúc này, ánh nến lập lòe, giống như yêu người giống hệt ngọn lửa nhỏ, yếu ớt, nóng bỏng, thiêu đốt. . . . . .
Bầu trời mùa đông, luôn là tối tăm làm cho người khác muốn ôm nhau, nhất là lúc một người cảm thấy buồn bã.
Nhã Tuệ dịu dàng ngồi ở trước bàn ăn, có chút xấu hổ ngăn cản ánh nến, nghe Lâm Sở Nhai vẫn nói không hết chuyện cười, cô thỉnh thoảng sẽ ném mất thương tâm trong lòng của Khả Hinh, khẽ mỉm cười, cũng không lâu sâu đó, vẫn là khuôn mặt tiều tụy như vậy. . . . . . Khi đó Lâm Sở Nhai, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định nói với cô một chuyện cười liên quan tới chị và em gái: có một ngày chị gái và em gái chơi trốn tìm, chị gái biết em mình thích ăn đùi gà, cho nên đợi đến lúcem gái trốn, chị gái xoay người, nhìn khắp cả phòng vui vẻ mà cười hỏi: em gái có muốn ăn đùi gà không?
Một hồi lâu, bên trong rèm cửa sổ lay động, truyền đến âm thanh ô ô của em gái: “Ăn …ăn . . .”
Nhã Tuệ nghe lời này, cô không nhịn được cúi đầu cười một tiếng, không khỏi nhớ tới mình và Khả Hinh khi còn bé cũng ởtrong nhà mình chơi trốn tìm, mình cũng đã từng đứng ở giữa nhà, vui vẻ cười hỏi: Khả Hinh, chỗ này chị có kẹo que, em có muốn không? Khi đó tiểu Khả Hinh, mặc một cái quần trắng, nhất thời từ phía dưới ghế sa lon đầy nhện vội vàng chui ra, đôi tay nhỏ bé tràn đầy bụi bậm, trong miệng cũng không quên gọi: muốn, muốn. . . . . . Cô chảy nước mắt khi nhớ lại Khả Hinh khi còn bé, không nhịn được cười, nước mắt lại đau thương từng dòng rớt xuống. . . . . . Thật sự thật sự thật lo lắng cho Khả Hinh sau khigương mặt khôi phục, không có ý nghĩ muốn song tiếp, nếu sự thật là như vậy , cũng tình nguyện mặt của cô cũng có một chút không trọn vẹn, khiến sinh mạng kiên định một chút. . . . . . Nghĩ tới đây, cô không ngừng rơi lệ, cuối cùng càng nghĩ càng đau lòng, không khỏi đưa tay che mặt, nhẹ khóc rống lên. . . . . .
Lâm Sở Nhai trầm mặc nhìn cô, nặng nề thở một hơi, do dự một lát, cuối cùng nghiêng người, cũng không để ý ánh mắt kỳ lạ của nhân viên, nhẹ ôm cô gái trước mặt vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng của cô. . . .
Khi đó, buổi tối, mưa phùn lất phất.Nguồn : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Hai bóng dáng, liền như vậy, trầm mặc dựa sát vào nhau, từng bước từng bước có tiết tấu đi về phía trước. . . .
Ba tháng ngày ngày như thế.
Vì sao không có nghĩ tới, người đàn ông này đã vì mình đã bỏ ra kiên nhẫn cùn yêu thương?
Một luồng gió lạnh thổi tới
Nhã Tuệ sắc mặt tái nhợt, mềm nhũn dựa vào cây dừa bên cạnh, chảy nước mắt mà nghỉ đến ngày cô và Lâm Sở Nhai yêu nhau, thật ra thì anh ta thật sự rất sủng ái mình, rồi lại mang theo yêu thương đặc biệt, cho mình tôn trọng cùng tự do, đó là chính là sức quyến rũ thành thục. . . . . . Nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô không khỏi nhớ tới lần cải nhau chia tay đêm hôm đó, lòng cô đau nói câu kia: chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, cũng không có cãi nhau một lần, đây không phải là chuyện tốt sao? Anh đột nhiên nói chúng ta không thích hợp? Anh có biết em bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư mới đuổi kịp anh! Thật không có một khắc không nghĩ nhớ tới anh, còn nghĩ muốn kết hôn với anh! Anh có nghĩ tới cảm giác của em hay không?
Một tiếng nức nở truyền đến.
Nhã tuệ lập tức đau lòng mà ngồi xổm người xuống, che mặt khóc rống...
Cây dừa lúc này, muốn theo gió biển, lay động róc rách rơi xuống, nghĩ che giấu nước mắt của cô gái kia, bất đắc dĩ quá cao, mà không cách nào giúp cô được, chỉ đành phải làm một tiếng thở dài.
Trần Tuấn Nam bước nhanh từ trong quán rượu đi ra, mới vừa rồi xử lý xong chuyện của Tào Ngọc Tình và bộ phận rượu vụ, nghĩ tới Nhã Tuệ không phải tới đây giúp đỡ sao, sao lại không thấy người? Anh ta đi nhiều chỗ, hỏi qua nhiều nhân viên, cũng không có người nhìn thấy cô, đang kỳ lạ đi tới bên cạnh mấy cây dừa thì nghe được một tiếng nức nở, anh ta cau mày nghi ngờ đi về phía trước, đi qua cây cối rậm rập, rốt cuộc đã tới trước cây dừa có người đang khóc, kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc kia, nhất là khi nhìn khuôn mặt dịu dàng nhã nhặn của cô, đang lặng lẽ cúi đầu đau lòng rơi lệ, anhh ta không nhịn được kêu một tiếng: “giám đốc Lưu?”
Nhã Tuệ lập tức đau lòng ngẩng đầu lên, nước mắt đau khổ chảy xuống, thấy là Trần Tuấn Nam, cô liền cảm thấy luống cuống ngượng ngùng cùng đỏ mặt, vội vàng đứng lên, đôi tay luống cuống hơi sửa sang lại váy của mình, nhìn anh ta khẩn trương gật đầu một cái, cũng không kịp chào hỏi, liền muốn rời đi. . . . . .
“này! !” Trần Tuấn Nam lập tức tiến lên, nắm cổ tay của cô, kỳ quái nhìn bộ dáng kia của cô, nhỏ giọng hỏi: “Em làm sao vậy? Ai khi dễ em? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhã Tuệ trong lòng đau xót, không nói ra lời, chỉ là khổ sở cúi đầu, khẽ chớp hai mắt, nước mắt tràn qua lông mi dài chảy xuống. . . . . .
Trần Tuấn Nam liền giật mình, nhìn cô gái này đau lòng bộ dáng tiều tụy, cũng muốn nói mà không thể thốt ra lời. . . . . .Nguồn : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Nhã Tuệ đau khổ đứng trong gió rét, trong đầu không khỏi nhớ lại Lâm Sở Nhai vừa rồi dắt tay cô bé ngọt ngà kia, lòng chua xót khổ sở, nước mắt chảy xuống thì trên trán có vài sợi tóc xốc xếch, bồng bềnh lay động. . . . . . . . .
Trần Tuấn Nam hơi nhắc mí mắt, nhìn bộ dáng cô như vậy, có lẽ biết cô xảy ra chuyện gì, liền nặng nề thở một hơi, do dự một hồi, liền bước lên trước, nhẹ đem cô gái trước mặt, dịu dàng ôm vào trong ngực, vẫn là giới hạn khoảng cách lễ phép giữa nam và nữ. . . .Nhã Tuệ dựa vào trong ngực của anh ta, hơi lưu chuyển ánh mắt, bản năng muốn cự tuyệt, bất đắc dĩ trong lòng tất cả đều là Lâm Sở Nhai tay năm chặt tay cô bé ngọt ngào kia, trái tim đang lúc đau đến như vậy mệt mỏi cùng vô lực, không nhịn được cơ thể mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, nước mắt lại chảy xuống,dựa vào bờ vai của anh ta, nhỏ giọng nức nở. . . . . .
Lâm Sở Nhai thật khẩn trương mà từ phía trước đi tới, nhìn chung quanh hoàn cảnh chung quanh, lại nhìn phía đại sảnh quán rượu đang náo nhiệt, cản lại một nhân viên làm việc, khẩn trương hỏi;”Thấy giám đốc Lưu không?”
“Không có! ! Mọi người cũng đang tìm cô ấy!” Một bộ trưởng cũng vội vàng nói.
“. . . . . . . . . . . .” Lâm Sở Nhai đôi mắt vội vàng lưu chuyển, nặng nềthở một cái, hứng lấy gió biển, cất bước đi trở về, vừa đi vừa vòng nhìn hoàn cảnh chung quanh, nghĩ tới người này rốt cuộc cô ấy đi đâu? vừa đi vừa đi qua rừng dừa, thật muốn điên rồi mở miệng kêu to, ai biết vừa vội vàng quay người, lại thấy bóng dáng Nhã Tuệ khóc thầm, cư nhiên đang dựa vào trong ngực của Trần Tuấn Nam, giống như mình lúc an ủi cô, trong lòng lập tức cảm thấy đau nhói, sắc mặt liền tái nhợt nhìn cô. . . . . .
Nhã Tuệ không có phát hiện, như cũ đắm chìm trong bi thương, nước mắt từng dòng thương tâm chảy xuống. . . . . .
Trần Tuấn Nam cũng không nhịn được vươn tay, khẽ ôm cơ thể của cô, vỗ vỗ phía sau lưng của cô. . . . . .
Lâm Sở Nhai giống như rất bình tĩnh nhìn một màn này,cắn chặt hàm răng, hai mắt rung động có chút đau lòng, lồng ngực phập phồng khó chịu, lộ ra chút tức giận cùng hơi thở mất mác, cuối cùng trầm mặc đi về phía trước! !