Chương 1123 Chặn
Edittor: Hoàng Thủy.
Gió thổi từng đợt, cây phượng vĩ nhẹ nhàng lay động trái phải.
Hai thân ảnh ở trên đường chậm rãi đi về phía trước.
Giai Giai vừa đi vừa đón gió, đi qua hàng hàng bóng cây, cảm nhận không khí mùa thu, không nhịn được quay mặt sang, mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc tay cầm túi hành lý màu lam đậm của Giai Giai, vừa đi dọc theo con đường đá xanh vừa quay mặt sang nhìn về phía cô cười ôn nhu...
Giai Giai đứng lại, nhìn thật sâu một bên sườn mặt Trang Hạo Nhiên, hình dáng anh hoàn mĩ có vài phần giống với các nam thần tượng phương tây, nhất là đôi mắt tràn ngập mị lực, sống mũi khêu gợi cùng bờ môi mỏng kia sao lại không hấp dẫn mê người được? Cô nhịn không được cười rộ lên, tiếp tục nhịp chân nhàn nhã bước về phía trước... Vừa đi vừa nhìn chung quanh, cảm nhận không khí này một chút, cảm xúc vui vẻ nói: “Ở đây thật khác so với Cambridge? Anh quốc là một nơi có cuộc sống chậm, thế nhưng anh chỉ cần đi tới trong nước, ngay ở sân bay thôi anh đã có thể phát hiện bước chân mọi người hối hả! Mọi người thực rất vội vàng, em vừa thất thẩn một chút đã không biết bọn họ đi nơi nào rồi?”
Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nghe những lời này, ánh mắt chợt lóe, tùy cô nói chuyện chỉ nhàn nhạt cười.
Giai Giai nhất thời xoay người, giống như vẫn là bạn gái trước kia, nhìn về phía anh ôn nhu nói: “Đúng rồi. Còn nhớ không? Sau khi chúng ta yêu nhau thì chỉ về nước một lần! Chúng ta đã cùng nhau tham gia triển lãm tranh?
Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nghe, hai tròng mắt lóe lên nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, tiếp tục cầm túi đi về phía trước...
Giai Giai đi theo anh, vừa đi vừa có chút nghi hoặc nhìn một bên sườn mặt anh, kỳ quái cười nói: “Hạo Nhiên! Anh quên rồi? Trí nhớ anh luôn rất tốt... Hơn nữa lần đó chúng ta đàm luận nhân sinh rất sôi nổi, thời khắc rất đáng nhớ!”
Trang Hạo Nhiên nhẹ thở dốc, tiếp tục cầm hành lý của cô, cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt lưu chuyển mấy lần sau mới lo lắng cười nói: “Cũng không phải nhớ không nổi... Chỉ là... vô thức không muốn nhớ lại...”
“... ...” Giai Giai trầm mặc dừng dưới tán cây phượng vĩ, trong mắt biểu lộ mấy phần ôn nhu nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cầm hành lý, xoay người, đón gió thu nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn Giai Giai vẫn mỹ lệ như cũ đứng dưới tán cây phượng vĩ, tóc dài nhẹ nhàng, một vẻ đẹp phiêu dật động lòng người, anh lại thật tình mềm nhẹ cười nói: “Từ khi anh và Khả Hinh ở bên nhau, anh phát hiện cuộc sống có một loại biến hóa rất kỳ diệu, dường như cuộc sống của anh bởi vì yêu cô ấy nên chỉ mới vừa bắt đầu...
Giai Giai biểu lộ mấy phần hứng thú tươi cười nhìn anh, nhưng ôn nhu nơi đáy mắt hiện lên mấy phần mất mát...
Trang Hạo Nhiên có chút xin lỗi nhìn Giai Giai, có điểm đau lòng nói: “Xin lỗi, cuộc sống của anh rất ít khi ích kỷ... Hôm nay xin hãy để anh ích kỷ một lần... Xác thực, anh đã nhớ không nổi chuyện tình yêu trong quá khứ, cuộc sống của anh, trái tim của anh, tất cả đều là Khả Hinh... Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, anh nguyện ý trả giá tất cả. Loại tình yêu này, anh vững tin nó vĩnh viễn sẽ không mất đi. Cho dù có một ngày, anh chấm dứt sinh mệnh, anh vẫn như cũ vững tin linh hồn anh cũng sẽ không phản bội cô ấy. Anh yêu cô ấy... Anh yêu cô ấy hơn tất cả... Anh không có quá khứ... Anh chỉ có Khả Hinh...”
Giai Giai thật sâu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn về phía cô...
Giai Giai ngưng nhìn anh, dừng một chút, mới đột nhiên cúi đầu bật cười, nhẹ gảy tóc dài trên trán, có chút xấu hổ, có chút mất mát, bình thản nói: “Anh a! Hôm nay nói chuyện khiến em thật đau lòng, bởi vì thời gian chúng ta yêu nhau vẫn luôn là đoạn thời gian trân quý nhất trong cuộc đời em, bây giờ anh nói anh quên rồi. Em nên chúc phúc hay là nên hung hăng mắng anh một trận đây?”
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô...
Giai Giai ngẩng đầu, có vài phần mềm mại đáng yêu nhìn Trang Hạo Nhiên, nhịn không được cười nói: “Em chỉ muốn nói là, ngày đó em và anh đi xem triển lãm tranh, khi anh dừng trước bức tranh “Tạo thần giả”, nhìn người nô lệ Ấn Độ giữa bức tranh dùng đinh sắt tạo nên đầu tượng thần giữa không trung, mị lực từ ánh mắt quan tâm của anh sâu sắc hấp dẫn em, em còn nhớ anh chỉ vào nô lệ của thần nói, trên thế giới này bất kỳ ai cũng có thể là tạo thần giả! Bất luận kẻ nào cũng có thể sáng tạo ra thần thoại! Bạn phải làm một người lãnh đạo! Khi bạn và cấp dưới cùng một thể, bạn có thể để bọn họ hiểu được vị trí chức vụ của họ quan trọng như thế nào đối với người lãnh đạo! ! Bởi vì những lời này của anh, sắp tới em sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh trong nước với chủ đề chính là tạo thần giả! Em chỉ bất quá... muốn mời nam thần trong lòng đến tham quan triển lãm tranh của em mà thôi... Em là bởi vì anh, bởi vì bức tranh kia mới thành công như ngày hôm nay... Chỉ mong cấp dưới của anh cũng có thể nhận ra trả giá của anh không phải vì thành toàn mình, mà là vì thành toàn giấc mộng thành nhân, như em đã từng... đánh mất anh...”
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía cô.
Giai Giai biểu lộ vài phần không đành lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Xác thực từ bỏ anh là điều tiếc nuối lớn nhất trong đời em, bởi vì anh thực sự rất tốt rất tốt rất tốt... Thế nhưng nếu như muốn em chọn lại một lần nữa, bởi vì anh mà từ bỏ đam mê của em thì khả năng vẫn sẽ là không…Cho nên... Chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nhau, cảm tạ anh đã từng tôn trọng em, hiện tại em cũng tôn trọng anh. Hảo. Tình yêu của anh và em đã kết thúc…Tương lai, chúc phúc anh và Khả Hinh hạnh phúc cả đời... Cô ấy đáng giá để anh cả đời theo đuổi... Bởi vì trời cao biển rộng chỉ có cô ấy có thể xứng đôi với anh... Trận so rượu kia, chúng em ở trên phi cơ cũng đã được thưởng thức, người xem toàn thế giới đều ủng hộ cô ấy!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn không được tự hào cười.
Giai Giai cũng oán trách nhìn anh, nhịn không được cười rộ lên, nói: “Em nghĩ, Khả Hinh nhất định rất biết ghen!”
“Làm sao em biết?” Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô hỏi.
Giai Giai nhìn Trang Hạo Nhiên, cố ý cười thần bí nói: “Bởi vì cô ấy là vật nhỏ! Ở trước mặt người yêu vật nhỏ vĩnh viễn không cần lớn lên! !”
Trang Hạo Nhiên nghe tới câu vật nhỏ kia, hai mắt anh tràn đầy thâm tình cùng tưởng niệm, nhớ tới Đường Khả Hinh đôi mắt không nhìn được, nội tâm anh lo lắng như lửa đốt, khát vọng muốn mau mau đi đến trước mặt cô! ! Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Giai Giai, khẩn cầu nói: “Giai Giai! ! Giúp anh một việc! ! Anh hiện tại có việc gấp phải rời khỏi, em nghĩ biện pháp giữ ba anh lại! Chơi cờ đi! ! Ít nhất phải đến ngày kia! ! !”
“A?” Giai Giai kỳ quái nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên vừa nói chuyện vừa xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ cần nhớ tới Đường Khả Hinh tim của anh liền gấp đến độ hận không thể dùng hết thâm tình cả đời trong một ngày.
“Ai! ! Uy! ! Hành lý của em!” Giai Giai bất đắc dĩ kêu anh! ! Lại nhìn bóng lưng không hiểu vội vàng rời đi phía trước của anh, một góc tây trang màu trắng bay lên, cô bất đắc dĩ lắc đầu bật cười...
***
Phanh! ! ! !
Lâm Sở Nhai một ly xuống bụng, mặc dù vẫn có thể chịu đựng được nhưng mặt đã trướng đến đỏ bừng, cũng không để ý Tuệ Nhã ngăn cản, thừa dịp rượu đảm (rượu sinh can đảm) đập bàn, học người ta bộ dáng quân phiệt, hào sảng kích động nói: “Chu gia ngài nói đúng! Người sống vì cái gì? Chính là để vui vẻ! Người sống không vui thì còn sống làm gì? Chúng ta buôn bán muốn cái gì? Chính là muốn hợp tác khoái trá, hợp tác vui vẻ! Tại sao muốn uống rượu! ! Uống rượu chính là đại biểu sự chân thành! ! Đại biểu đàn ông đích thực! ! !”
“Đúng! ! Nói rất hay! !” Chu Trường Dũng người này tính tình sảng khoái nên cũng thích nhất chính là người sảng khoái, không nói hai lời, lại sai người lấy thêm rượu! ! ! !
Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn ngồi một bên nhìn Lâm Sở Nhai mới uống một ly mà đã như vậy liền khẩn trương kéo anh, sốt ruột thấp giọng nói: “Cậu say rồi! !”
“Tôi không có say! ! Nói hươu nói vượn! !” Lâm Sở Nhai một phen đẩy Tô Lạc Hoành ra, lại muốn kích động nói chuyện ————
“Chu gia! !” Có một nhân viên đột nhiên từ phía trước đường lớn đi tới, nhìn về phía Chu Trường Dũng, khẩn cấp nói; “Có Phó tổng tập đoàn Hoàn Cầu muốn đến bàn chuyện với ngài!”
“Phó tổng tài Hoàn Cầu?” Chu Trường Dũng vừa muốn khom lưng lấy chén rượu từ tạo hình kim tự tháp, nghe thấy lời này liền nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía bọn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành vừa tỉnh lại nhưng vẫn khó chịu như cũ, Tào Anh Kiệt hai mắt chợt lóe, Tiêu Đồng cũng không nói gì... Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đều nghi hoặc không biết có phải là Trầm phó tổng hay không?
“Phanh! ! ! !”
Lâm Sở Nhai vừa nghe phó tổng Hoàn Cầu, anh liền vỗ mạnh mặt bàn, mặt trướng đỏ, vẻ mặt oán giận kêu to: “Chu gia! Hôm nay cùng ngài uống rượu, coi như quen biết! Mấy phó tổng kia, không được! Bọn họ tới là có mục đích ! ! Đuổi bọn hắn ra ngoài! ! Chặn hết lối vào! ! Đem cá sấu kia…kia….kia… thả ra ngoài cho tôi! ! Chặn lại! ! !”
Khí phái kia, hào sảng kia! !
Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng và mấy người của Hoàn Cầu quá sợ hãi đều kêu lên: “Này! !”
“Thả cá sấu kia ra đi, chặn lại! ! !” Lâm Sở Nhai lại mượn cảm giác say, vỗ bàn kêu to! !
“Hảo! ! Hôm nay nghe các ngươi ! ! Bịt con đường kia lại! ! Đem cá sấu thả ra! !” Chu Trường Dũng nghe cũng một trận cười hào sảng! ! !
“Sở Nhai...” nhóm người Nhã Tuệ ngày càng lo lắng, vội vã khuyên can, Tiểu Nhu cũng vội vàng đứng lên, thế nhưng Chu Trường Dũng và một đám người cao hứng vì thả đám cá sấu kia ra chặn lại! ! ! !
***
Một trận âm thanh xé gió như mũi tên dọc theo đường cao tốc lao đi!
Trang Hạo Nhiên cởi âu phục trắng, mở mui xe, nắm tay lái giữ vững tốc độ 180km/h, lướt qua trận trận núi rừng cùng đồng ruộng lao về phía trước, đôi mắt lóe lên quang mang mãnh liệt, mắt thấy thôn trang Chu Trường Dũng ở phía trước, ngay lúc xe sắp rẽ vào một con đường lát đá xanh, lại nhìn thấy ven đường có cây long nhãn to lớn xù xì, anh hơi giật mình, đạp chân ga, chi một tiếng, xe thắng gấp, dừng trước cây long nhãn kia! !
Hai bên đường đá xanh dựng lên một cái cổng vòm, có rất nhiều dây nho bò lên làm giảm bớt sự lãnh lẽo, xung quanh một mảnh tĩnh lặng! !
Trang Hạo Nhiên ngồi trong xe đua, ngẩng đầu, nhìn về phía con đường quanh co đi đến thôn trang Chu Trường Dũng, hẳn là ở phía trước, sao lại xuất hiện một cái cây ở giữa đường? Anh kỳ quái đẩy cửa xe ra đi xuống, vừa cởi âu phục màu trắng ném vào trong xe vừa cất bước đi về phía trước, từng bước một đi đến trước cây long nhãn, cúi đầu nhìn gốc cây, vì sao lại cảm nhận được một cảm giác áp bách?
Một trận thanh âm róc rách, theo vườn nho bên đường truyền đến...
Trang Hạo Nhiên tiếp tục đứng trước cây long nhãn, nghiêng nhìn phía trước, hẳn là ở đây không sai, liền trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra cầm ở tay, xoay người muốn bấm điện thoại gọi Tô Lạc Hoành, ai biết tay vừa đè xuống ấn phím gọi, anh lại nghe thấy từng đợt tiếng sột soạt, thanh âm kia có chút thần bí, có chút quỷ dị, còn mang theo một cảm giác rợn người... Anh cầm chặt di động, dừng lại động tác, đôi con ngươi đảo vòng một chút, rồi mới chậm rãi xoay người, thình lình nhìn thấy một con cá sấu cực lớn, bò tới giữa đường, há to mồm, rống một tiếng, đang tiến về phía anh....
“Á, Á ——————” Trang Hạo Nhiên thở dốc vì kinh ngạc, mở to mắt, ném điện thoại di động, kêu to lên! ! ! !