Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1340: Chương 1340




Chương 1341 Đại kết cục *(81)

Editor: Chi Misaki

<<Lời tác giả: chương trước là chương kết thúc hôn lễ, chương này là chương bổ sung cho quá trình hôn lễ của Đường Khả Hinh>>

Tại hội trường tiệc cưới long trọng! !

Các vị khách quý đều vô cùng sôi nổi bàn về lễ cưới, nhất là Hạ Tuyết kề sát vào Hàn Văn Vũ nói đây quả thực là hôn lễ thế kỷ, thật không gì so sánh nổi. Cô vô cùng mong chờ tới thời khắc cô dâu và chú rể xuất hiện. Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần càng nhìn càng thấy hài lòng. Hoàng tử Anh quốc bên kia thì cùng Trang Tĩnh Vũ thấp giọng trò chuyện, anh vô cùng kinh ngạc khi sáng nay được nhìn thấy truyền hình trực tiếp cô dâu xuất giá theo phong cách truyền thống của Trung Quốc. Tất cả khách quý đều nhìn về phía thiếu nữ mặc váy trắng, tay cầm quyển sách nhỏ thần bí, trang nghiêm yên tĩnh đứng ở trên bậc thang đón gió. Sau khi chờ giai điệu của bài hát《you-raise-me-up》kết thúc, một nữ ca sĩ mặc váy dài tơ vàng cúp ngực bắt đầu cất tiếng hát《a-song-of-storm-and-fire》: hatenaki-yumemotomeru-shirubenaki-sekaide-kasanaru-omoi-kokorotuskisasu... (theo đuổi thế giới mộng tưởng không giới hạn, câu ca du dương như nói lên tiếng lòng đau nhói từ trong tim, ở nơi phương trời xa xôi kia, có bóng dáng của chúng ta, thanh âm của anh vẫn như còn vang vọng, cho dù một ngày nào đó em có mất đi ánh sáng, anh vẫn mãi là ánh dáng trong tim soi rọi tâm hồn em.... tất cả sẽ hóa thành cánh chim bay về phương xa....)

Tất cả các tân khách khi nghe ca sĩ nổi tiếng thế giới hát bài hát《a-song-of-storm-and-fire》, đều háo hức, mong đợi vỗ tay theo, nhất là Hàn Văn Vũ vốn là một người vô cùng yêu thích bài hát này, anh không ngừng giơ cao tay vỗ theo nhịp bài hát. Vào thời khắc kích động sôi trào ấy, ở phía sau tiệc cưới một làn sóng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khiến cho các vị khách quý phía trước đều nghi ngờ xoay người lại. Thì ra lúc này chú rể sắp xuất hiện, mọi người nghe thấy điều này, tất cả đều đứng lên nhiệt tình vỗ tay chào đón nhân vật chính...

Ở trong giai điệu âm nhạc sôi động ấy, hai cánh cửa của vườn nho lập tức xoay tròn không ngừng mở rộng, dưới sự tiến bộ của KHKT, ánh sáng 3D phát ra ánh sáng chói mắt, thậm chí ánh sáng mộng ảo không ngừng tỏa ra xung quanh bao trùm lấy toàn bộ không gian. Phanh...... một tiếng, vô số những cánh hoa hồng từ trên không trung bay xuống tạo nên một cảnh sắc vô cùng ấn tượng... Trong khung cảnh như vậy Trang Hạo Nhiên một thân âu phục màu trắng, trên cổ thắt cà vạt trắng, khâm hoa màu bạc lấp lánh trước ngực. Anh như một truyền kỳ, như chàng bạch mã bước ra từ những câu chuyện cổ tích, mị lực tỏa ra bốn phía lấn át những cánh hoa hồng còn đang phiêu lãng kia. Khí chất ấy trong nháy mắt như chiếu rọi khắp không gian tăm tối....

“Oa——————” chúng tân khách xôn xao nhìn về phía người đàn ông đầy hấp dẫn kia, từng tràng tiếng vỗ tay không ngừng vang lên mang theo sự chúc phúc chào đón anh.

Âm nhạc càng lúc càng sôi trào, Trang Hạo Nhiên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người tự tin, quyến rũ đi về phía trước. Ngay khi anh bước tới đài tuyên thệ, theo âm thanh phịch...phịch...phịch một tiếng, những chai sâm panh như suối phun, từng mùi hương thuần khiết thấm vào trong không khí giống như sức sống tươi mới của thiếu nữ xinh đẹp... Trong tiếng vỗ tay của mọi người, lễ đài cung đình thần bí xuất hiện cùng với người chứng hôn, cánh hoa hồng trắng bay khắp nơi, một khung cảnh mộng ảo không khác gì trong những câu chuyện cổ tích...!

Trang Hạo Nhiên kích động đứng ở giữa chiếc cầu hoa, cúi người đối với hai bên cha mẹ, Hoàng tử Anh quốc, cùng tất cả tân khách, sau đó xoay người đối với Trương Bồi Viên, Tô Triệu Thần, vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, cùng Lý Tú Dung cúi người chào hỏi.

Tưởng Vĩ Quốc, Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đồng loạt mỉm cười, gật đầu với anh.

Mười hai phù rể tất cả đều mặc âu phục đen, ở nơi này trong thời khắc hôn lễ diễn ra, do Tô Lạc Hoành dẫn đầu, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, từ từ cất bước đi vào từ cổng vườn nho. Một hàng mỹ nam khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, âm nhạc dần dần biến mất, dàn đồng ca tiến vào, người chỉ huy vung tay để cho âm nhạc bắt đầu. Trên màn hình không trung rộng lớn liền xuất hiện hình ảnh cô dâu ở trong phòng Tổng Thống, mọi người lại không khỏi lần nữa sôi trào!

Trang Hạo Nhiên yên tĩnh đứng trước đài tuyên thệ, đón làn gió mới mang theo hương rượu thuần khiết, từ từ xoay người nhìn lại, ánh mắt toát ra sự kích động cùng mong chờ...

Toàn bộ thế giới dường như dừng lại trong thời khắc này.

Bên phía truyền thông, các phóng viên đều chen chúc nhau tại thảm đỏ trước phòng tổng thống, camera không ngừng lia tới cánh cửa kiểu Âu đang rộng mở kia.

Đường Khả Hinh mặc áo cưới cúp ngực màu trắng, mái tóc được vấn theo kiểu hiện đại, trên đầu được phủ một tầng sa mỏng lung linh, hai tay mang găng tay trắng cầm lấy bó hoa cưới, lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm. Cô mặc trên người chiếc váy cưới xa hoa tuyệt mỹ nhất thế gian, do 30 nghệ nhân dùng tơ vàng may thành. Đại sư KARL bỏ qua phong cách váy cưới truyền thống thuần khiết, trước dùng 7 tầng kim hoa trắng ngần tinh khôi quấn quanh từ chân váy lên đến thân váy, kết hợp với tầng tầng lớp lớp tơ vàng được thiết kế tạo thành những chi tiết đầy tinh tế, hoa mỹ. Tà váy dài tôn quý, những họa tiết trước ngực váy, đều được tạo nên nhờ những đôi bàn tay khéo léo của các nghệ nhân, bên hông là tầng tầng sa mỏng bên trên đính những bông hoa được làm từ tơ tằm,... Lúc này thôi, cô chỉ cần ngồi đó cũng đủ khiến cho người ta vạn phần kinh diễm.

Nhã Tuệ lẳng lặng đứng ở bên trong phòng ngủ, nhìn về phái người chị em tốt, kêu nhỏ: “Khả Hinh...”

Đường Khả Hinh cũng thở gấp, đôi mắt như bảo thạch khẽ nháy, cô cảm thấy váy cưới quá long trọng kìm chế khiến cô có cảm giác không thở nổi. Nhưng càng khẩn trương bao nhiêu, cô càng hiểu được sự chờ mong của các phù dâu và tân khách bấy nhiêu. Cô khẽ nuốt khan một ngụm nơi cổ họng, thở dốc nhìn về phía người con gái chùm khăn voan mỏng ở trong gương kia, xinh đẹp mà mộng ảo như vậy.... Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay, giây phút ấy đôi mắt cô bỗng đỏ ửng...

“Khả Hinh... Đến giờ rồi , chúng ta ra ngoài thôi...” Nhã Tuệ bước lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Khả Hinh đứng dậy.

Đường Khả Hinh tập trung tinh thần, có gì đó như nghẹn lại nơi cổ họng cô.... Lúc này cô mới một tay nâng váy chậm rãi đứng dậy, Lạp Lạp, Tiên Nhi cùng người hầu theo sau nâng váy giúp cô, yên lặng cùng cô đi ra ngoài...

Tất cả phù dâu, hoa đồng, còn có người hầu đều vô cùng mong đợi khoảnh khắc này.

Hai tay Đường Khả Hinh cầm hoa cưới, trong sự háo hức của mọi người mà xuất hiện. Thầy Vitas của cô một thân lễ phục màu đen yên tĩnh đứng trước thảm đỏ, cô nhìn thấy ông lại không kìm được nước mắt, từng bước từng bước thong thả đi tới trước mặt lão nhân gia ngài , tay nhẹ đặt vào trong cánh tay ông...

Vitas cũng yên lặng nhìn về phía học trò của mình, dưới sự vui mừng cùng tươi cười chúc phúc của mọi người, chậm rãi dẫn theo người học trò mà ông coi như con gái bước lên thảm đỏ! ! !

Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng! !

Tại hội trường tiệc cưới khi nhìn thấy cô dâu bước ra khỏi phòng truyền thống, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, bầu không khí theo tiếng nhạc chậm rãi dừng lại. Lời bài hát truyền thống cất lên từ hàng ngàn giọng ca thiếu nữ: Em mang hạnh phúc trao vào tay anh, bi thương giành lại cho chính mình...., em đem thanh xuân gửi gắm nơi anh, để lại năm tháng bào mòn cuộc đời em....., em đem sinh mệnh phó thác cho anh, để lại cô độc cho chính mình..... Em gửi mùa xuân đến bên anh, để mùa đông lạnh lẽo vây quanh mình...

Tiếng ca êm tai du dương trong không gian kết hợp với tiếng dương cầm mang đến những tình cảm nồng hậu...Thời gian như dừng lại giờ phút này, những chùm nho chín mọng dường như cũng bị những tiếng ca này làm cho cảm động mà không ngừng đung đưa. Trang Hạo Nhiên lắng nghe giai điệu quen thuộc, lập tức nhớ lại quá khứ lúc tính yêu của anh nảy mầm, những ký ức có yêu cũng có đau, tất cả như vừa mới đây thôi, từng khoảnh khắc....luôn xuất hiện bóng hình của một thiếu nữ váy trắng thuần khiết, đầu đội vòng hoa chạy về phía anh. Khi đó anh thực không tin hai người lại có thể đến với nhau....

Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào lại tiếp tục cất lên: “Yêu là không ai có thể biết trước được điều gì, yêu là giai điệu vĩnh hằng, yêu là giọt nước mắt của niềm vui nỗi buồn, yêu là như em và anh đã từng...”

Đường Khả Hinh trong chiếc váy cưới tuyệt mỹ, bên cạnh có người thầy ân tình làm bạn từ từ xuất hiện tại giáo đường. Cô lẳng lặng lắng nghe những giai điệu quen thuộc, những giọt nước mắt không nén được lại muốn trào dâng... Cô biết ở nơi cuối con đường kia là người hứa hẹn sẽ ở bên cô suốt cuộc đời, là người cùng cô nhiều lần trải qua sinh tử, hoạn nạn không rời.... Anh vẫn đứng đó đợi cô, cô hạnh phúc cố nén những giọt nước mắt lại...

Gió mát mang theo lời ca chúc phúc len lỏi vào mọi ngóc ngách không gian.....

Tất cả các vị khách quý dần yen tĩnh lại, yên lặng ngồi ở vị trí của mình, lắng nghe ca khúc khiến cho người ta say lòng này. Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một góc nào đấy, anh nhớ lại chuyện xưa...., Tô Thụy Kỳ im lặng bồi bên người chị gái, không ai biết anh đang nghĩ gì,,,, Theo thời gian trôi đi, tiết tấu âm nhạc dường như cũng trở nên nhanh hơn....

Trang Hạo Nhiên kích động đứng ở trước đài tuyên thệ, chờ mong nhìn về phía cô dâu của anh.

Lời ca ngọt ngào vang vọng bên tai mỗi người: “ Yêu là không ai có thể biết trước được điều gì, yêu là giai điệu vĩnh hằng, yêu là giọt nước mắt của niềm vui nỗi buồn, yêu là như em và anh đã từng....Em gửi mùa xuân đến bên anh, để mùa đông vây quanh chính mình, em khắc ghi bóng lưng anh, giao chọn tâm hồn này cho anh...”

Rốt cuộc, theo giai điệu hạnh phúc kia lắng xuống, trước thảm đỏ vạn người mong chờ, rốt cuộc cũng xuất hiện một đội ngũ long trọng, dẫn đầu là một thân ảnh màu trắng mông lung, tầng tầng sa mỏng trên đầu phiêu phiêu trong gió, váy cưới kéo dài đến tận chỗ 12 phù dâu, theo sát phía sau là các hoa đồng không ngừng tung hoa...

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía trước.

Trang Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nhìn thấy cô dâu của anh, bóng hình màu trắng xinh đẹp đang từ từ tiến về phía anh. Giờ phút này anh cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, cơ hồ đến đứng cũng không vững. Từng sóng cảm xúc kích động có, hồi hộp có, hơn hết là vui mừng cùng hạnh phúc không ngừng đánh úp lại. Trong đầu là từng hồi ký ức gian nan cho đến ngày tình yêu của anh nở rộ, ngàn chữ, vạn chữ cũng không thể nào diễn tả được hết cảm xúc trong trái tim anh lúc này.

Đường Khả Hinh duyên dáng trong chiếc áo cưới xinh đẹp, sa mỏng trùm đầu, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Thế giới trước mắt cô như trở nên mông lung hơn, tất cả đều giống như một giấc mộng vậy. Cô không dám tin hạnh phúc đang ở ngay trước mắt mình, cước bộ mềm mại, cảm giác nơi bàn chân truyền đến giống như cô đang lơ lửng giữa không trung. Trái tim cô đập thình thịch, tay lại không khỏi nắm chặt bó hoa cưới hơn. Đôi mắt rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng người cha cô yêu quý, ông một thân lễ phục màu đen, đứng ở trước cầu, kích động nhìn về phía cô, đôi mắt mờ sương...

Đường Chí Long cũng nghẹn ngào xúc động nhìn về phía con gái.....

*******************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.