Chương 1101 : Cô muốn đi đâu???
Editor: Chi Misaki
Sảnh thi đấu thứ 2! !
Mộc Tử Linh trầm mặc, mang theo vài phần khẩn trương cùng nghi ngờ theo Hách Lệ đi tới trước cửa phòng thi đấu , ngẩng đầu nhìn về phía 18 vị quan chủ khảo ngồi bên trong toàn bộ trầm mặc, mỗi người một thần sắc khác nhau, chỉ có Đới Lập Duy hơi cúi đầu đầu ngón tay nhẹ lật trang giấy, một bộ dáng đầy suy tư. Vitas, Laurence, Jackson đều im lặng, từ trên mặt họ không đọc được bất cứ ý tứ gì, lòng của cô ta bỗng nhiên buộc chặt, nhưng vẫn cất bước đi tới vị trí trung tâm phòng thi đấu, mặt hướng về phía các vị giám khảo, hơi cúi người coi như một lời chào!
Tất cả các vị quan chủ khảo nhìn về phía cô, mà phu nhân George nhìn về phía cô trên khuôn mặt bà vẫn luôn nở nụ cười. Là người phát ngôn của Hiệp Hội Rượu Đỏ, bà nhìn về phía Mộc Tử Linh lộ ra mấy phần ôn nhu cùng lịch sự xã giao kêu nhỏ: “Mộc Tử Linh tiểu thư! Rất xin lỗi cô tại thời khắc khẩn trương như thế này lại phải mời cô tiến vào!”
Mộc Tử Linh tức khắc hơi gật đầu, khiêm tốn dùng tiếng Anh lưu loát đáp nhẹ: “Vâng! Xin mời ngài nói!”
Phu nhân George nhìn thấy trong đôi mắt Mộc Tử Linh là sự kiên cường cùng chút nghi hoặc, lại nở nụ cười nói: “Mộc Tử Linh tiểu thư, tôi gặp cô lần đầu tiên là ở trong thư phòng của tôi tại Paris Pháp.Như cô biết đấy! Tại Pháp chúng ta có rất nhiều loại rượu lâu năm được bán ra, vì thế người ta sẽ không bao giờ chọn những loại rượu nho được sản xuất ngay tại chính vườn nho. Bởi vì ở đó sẽ luôn cho con người ta một cảm giác tịch mịch cùng cô đơn, trừ bỏ những người phụ trách vườn nho, sẽ không còn ai có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy cả!”
Bà nói xong, trên môi nở nụ cười đầy thâm ý nhìn về phía Mộc Tử Linh.
Mộc Tử Linh nháy mắt, nhìn về phía phu nhân George!
Phu nhân George nhẹ cầm chiếc bút lông chim của bà, chiếc bút theo lòng bàn tay khẽ xoay tròn, hơi nhẹ giơ lên tiếp tục nói: “Khi đó trong thư phòng của tôi trước máy vi tính thấy cô là người Nhật Bản lại có thể thuận lợi vượt qua khảo ngạch, dùng tiếng Anh lưu loát, trả lời vấn đề truyền thông của ký giả. Tôi nghe ra trong tiếng Anh kia của cô có một điểm khẩu âm của người Pháp, điều này làm cho tôi trong nháy mắt liền đối với cô có ấn tượng sâu sắc! Không hề nghi ngờ gì , cô có rất nhiều kinh nghiệm cùng cô hội học tập trong giới rượu đỏ, cô thậm chí còn thành thạo 5 ngoại ngữ! Cô là người có tư cách, thực lực cùng lợi thế về ngôn ngữ của mình để diễn tả ý nghĩ cùng quan điểm của mình. Thế nhưng, vừa rồi ở trong vấn đề thứ nhất, đối mặt với quan chủ khảo Trang Hạo Nhiên trong đáp án cô dường như chỉ trả lời duy nhất một nơi! Mộc Tử Linh tiểu thư! Cô thực sự có hiểu biết về trang viên trồng nho tại Pháp sao?”
Mộc Tử Linh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân George.
Phu nhân George cũng tại lúc này, có chút tiếc nuối nhìn về phía Mộc Tử Linh, mỉm cười, tiếp tục nói: “Hằng năm vào nững ngày bình phẩm rượu nho Bordeaux, chúng ta đều mở rộng cánh cửa, trào đón khách mời trên toàn thế giới tới thưởng rượu, điều này đại biểu cho sự tôn trọng của chúng ta! Thế nhưng! Nếu như không có gì trọng yếu, người Pháp chúng ta cũng sẽ không tự tiện đi vào vườn nho kia, bởi vì chính bản thân chúng ta luôn mang theo sự thành tâm đối với mảnh đất ấy! ? Vì sao ư? Bởi vì mảnh đất ấy không chỉ có ý nghĩa về mặt lịch sử, lại càng không chỉ có ý nghĩ về vấn đề “Thổ nhưỡng”, mà nó còn tượng trưng cho linh hồn, thậm chí có thể ví nó như một đoạn DNA! Cô có lẽ chưa từng thấy, ruộng bậc thang ở trong khuôn viên ấy. Có rất nhiều công nhân họ đã lợi dụng sức ngựa để khai khẩn đất, chăm sóc rồi dùng những biện pháp thủ công nhất để hái nho. Họ thậm chí còn sử dụng những hộp gỗ thập phần tôn quý, đem từng quả nho chín mọng như nước mắt của Thượng Đế mà cất vào trong hộp! Chính là bởi vì sự kiên trì này, mới có thể làm cho rượu nho Pháp có thể tiến xa trên trường quốc tế! Khi chúng ta vì thế giới cống hiến rượu nho trân quý như vậy, chúng ta lại càng hy vọng những vị khách sở hữu những chai rượu nho này giành cho những con người vĩ đại đã cống hiến cho nhân loại những chai rượu như thế một sự tôn trọng đáng có, mà không phải là lợi dụng thời gian cùng đối sách gấp gáp, để tiến vào lãnh thổ nước ta với ảo tưởng có thể chiếm lấy!”
Mộc Tử Linh ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân George.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Phu nhân George cũng xin lỗi nhìn về phía Mộc Tử Linh mỉm cười nói: “Mộc Tử Linh tiểu thư! Thượng đế cũng phải qua mấy nghìn năm phong sương mưa tuyết mới có như thế tạo nên một mảnh đất như vậy, nếu như cô là chủ nhân của một trang viên, cô lại càng nên rõ ràng, cô nếu muốn chân chính dung nhập vào thế giới rượu nho này, đầu tiên cô phải có được sự tán thành của một số nhà bình phẩm rượu truyền thống của Pháp cùng châu Âu. Mà không phải đơn thuần chỉ là mua lại trang viên của nước tôi sau đó dỡ bỏ những tầng kiến trúc ấy thay bằng kiến trúc của nước cô, nhưỡng ra những loại rượu nho tự cho là đặc sắc, sau đó hướng mục tiêu về người trong nước cô cùng một số ít những quốc gia thiếu hiểu biết về rượu nho ở châu Á ! ! NO! Điều này phản ánh rằng sự nghiệp phát triển rượu nho của nước cô đã lệch khỏi con đường phát triển của nền rượu nho truyền thống phương Tây! Vấn đề này, không chỉ là vấn đề của Nhật Bản, mà là vấn đề của Châu Á, bao gồm cả Trung Quốc! !”
Mộc Tử Linh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân George!
Phu nhân George lại có một loại bất đắc dĩ tươi cười, biểu tình có vẻ luyến tiếc, nói: “Chúng ta mang theo thành tựu cùng lịch sử ngàn năm cất bước đi phía trước, chúng ta đương nhiên càng hi vọng rượu nho có thể tỏa hương ra cả thế giới. Thế nhưng trọng yếu nhất vẫn là, cô là một phục vụ rượu người Nhật Bản, cô có thể đưa ra khuyết điểm cùng ưu điểm của đất nước mình, như một thành ý để chúng tôi có thêm hiểu biết và cùng bàn luận! Cô có thể dũng cảm đặt chân lên mảnh đất của chúng tôi, nhưỡng ra những chai rượu thượng đẳng??! Hiển nhiên, thời gian dài cô sang Trung Quốc nhưng không hề có ý định đó! Ngược lại, chính tôi lại phải nói với cô một câu xin lỗi. Tôi đã từng vô cùng thưởng thức một vị hầu rượu sư trong cuộc thi đấu này, cô ấy có nói: Tất cả vấn đề về rượu nho lúc này, không chỉ là mâu thuẫn của đất nước cô ấy, mà là mâu thuẫn của cả thế giới! Câu nói này đã để chúng tôi cảm nhận được, cô ấy là người có thành ý, cùng chúng tôi giải quyết mọi vấn đề! Bác Dịch tiên sinh nói rất hay, cử hành những trận thi đấu quốc tế như thế này, chính là để kiểm nghiệm lại xem bản thân mỗi chúng ta có đủ tinh thần dân tộc hay không, có thể tiến xa hơn nữa hay không !”
Trái tim Mộc Tử Linh giống như bị thắt lại, tâm tình buộc chặt, trên mặt hiện lên mấy phần tái nhợt, im lặng không nói lên lời.
Phu nhân George nhìn Mộc Tử Linh lại nói: “Mộc Tử Linh tiểu thư! Chúng tôi không cần những kích thích như vậy, cái chúng tôi cần là một ít dũng cảm , ngoan cường cùng một tinh thần thép, để kế thừa sự nghiệp vĩ đại này! Chúng tôi cần là một cây cầu nối giữa các quốc gia!Cô đi về phía tôi, tôi hướng về phía cô! Cô phải hiểu một điều là, phàm là làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta khủng hoảng là đã chạm đến điểm mấu chốt của người đó! Hiển nhiên, Trang Hạo Nhiên tiên sinh cho cô cơ hội này để giải thích, thế nhưng cô lại không hề biết nắm chặt lấy nó!! !”
Mộc Tử Linh rất nhanh cúi đầu xuống phía dưới, hai mắt khẩn trương lưu chuyển, nghĩ đến kết quả này! !
Phu nhân George có hơi thất vọng nhìn về phía Mộc Tử Linh, nhắc nhở cô mỉm cười nói; “Mộc Tử Linh tiểu thư, vào thời khắc này đừng để dục tốc bất đạt! Đây là khuyết điểm của cô có thể khiến cô có lực cảm thụ kém!”
Mộc Tử Linh trong lúc nhất thời, ngẩng đầu có chút lúng túng nhìn về phía phu nhân George.
Phu nhân George lại mỉm cười cho cô cổ vũ nói: “Mộc Tử Linh tiểu thư, chúng ta cử hành thi đấu, trọng ở giao lưu cùng sự trưởng thành, mọi việc có kết quả như thế này cũng là một sự trả giá hoàn hảo. Hiển nhiên đáp án câu hỏi thứ nhất của cô, cũng vì sự đắc ý, mà lý tưởng cùng tinh thần của cô không được biểu đạt một cách hoàn chỉnh! Cô phải biết, đây là một trận thi đấu lớn tầm cỡ quốc tế, chúng ta tịnh không thể cho mình phạm quá nhiều lỗi. Điểm cuối cùng của cô là 79,5 điểm! ! Cô không qua ! !”
Mộc Tử Linh trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân George, khí huyết như nghịch chuyển, trong lúc nhất thời khẩn trương được không biết nên nói cái gì nói, chỉ là mạch máu trong cơ thể cô như bị đứt đoạn, tất cả hi vọng toàn bộ sụp đổ, toàn bộ thế giới như bị bao phủ bởi một màu đen hắc ám! !
Phu nhân George chỉ đành có ý xin lỗi nhìn về phía cô ta, cười cười.
Đới Lập Duy lại trong thời khắc này, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tử Linh nhanh chóng nói: “Mộc Tử Linh tiểu thư! ! Căn cứ theo quy định của trận thi đấu, cô đã bị loại ở vòng này, nhưng theo kết quả ban giám khảo chúng tôi họp thì , nửa số vé cho rằng, đề thi thứ nhất của Trang Hạo Nhiên tiên sinh, quả thật có tồn tại một bộ phận tranh luận! Hơn nữa căn cứ theo tiền lệ Đường Khả Hinh tiểu thư cũng từng phá lệ tiến vào trận chung kết, cho nên chúng tôi thống nhất cho cô một cơ hội nữa! Thế nhưng cô cũng giống như cô ấy, giảm 3 điểm khi tiến vào vòng 3 trận chung kết! !”
Mộc Tử Linh tức khắc ngẩng đầu, kích động nhìn về phía Đới Lập Duy! !
“Chúc mừng cô! ! Hi vọng cô có những biểu hiện xuất sắc hơn nữa tại vòng sau. “Đới Lập Duy cũng tự mình đứng lên, đi về phía Mộc Tử Linh vươn tay, nói: “Hi vọng trong vòng tới, cô có thể phát huy tốt hơn nữa, chúng tôi chờ mong cô!”
“Cảm ơn!” Mộc Tử Linh vừa gật đầu, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh , cô thở dốc nhìn về phía Jackson cũng hướng chính mình gật gật đầu, cô nuốt khan một cái nơi cổ họng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm! !
Hách Lệ cũng vào lúc này, mỉm cười trong tay cầm văn kiện, quay người bước vào đại sảnh thi đấu, hướng về phía các tuyển thủ truyền thông thông báo trận thi đấu thứ 2 kết thúc ! !
“Đến rồi! !” Á Lạc nhìn thấy Hách Lệ mỉm cười đi đến, Cô tức khắc kích động kêu lên! !
Đường Khả Hinh cũng trong nháy mắt đứng lên, đôi mắt run rẩy mà khẩn trương, biểu tình căng thẳng, nhanh chóng tìm kiếm thanh âm Hách Lệ, hai tay nắm chặt , móng tay thiếu chút nữa lại đâm vào trong da thịt ————
“Các vị tuyển thủ, đã để các vị phải đợi lâu!” Hách Lệ mỉm cười cầm văn kiện, đứng ở trước mặt mọi người cùng vô số camera thông báo kết quả cuối cùng của ban giám khảo, mang theo vài phần vui thích, mỉm cười nói: “Đầu tiên tôi xin tuyên bố tuyển thủ đạt điểm cao nhất trong vòng thi đấu thứ 2 này! !”
Các tuyển thủ đều nhất nhất im lặng mà khẩn trương nhìn về phía Hách Lệ, ở bên ngoài mọi người cùng đám phóng viên cũng tụ tập lại trước màn hình lớn, cơ hồ cầm chắc máy ảnh trong tay, mắt cũng không thèm nháy, chăm chú dõi theo! !
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết lại, toàn thế giới yên tĩnh lại! !
Hách Lệ dừng lại một hồi, nhìn số điểm trong tay, cuối cùng mới lộ ra tươi cười nói: “Đợt lý luận thứ hai này, tuyển thủ đạt số điểm cao nhấ là —— Đường Khả Hinh tiểu thư! ! Xin được chúc mừng cô! !”
Xôn xao —————— bên ngoài tất cả ký giả cùng Trung Quốc cùng toàn thể khách quý hét toáng lên. Nhã Tuệ thật như muốn phát điên để Từ Trạch Minh ôm cô, cô lại vẫn như cũ không dám tin mở to mắt, nhìn về phía màn hình lớn, giữa màn hình lập tức lóe lên hình ảnh Đường Khả Hinh, một tuyển thủ người Trung Quốc, đạt được chín mươi tám điểm! ! Cô lúc này mới kinh hỉ kêu lên, nhẹ kéo tay đồng nghiệp, vừa khóc lại lại vừa cười! !
Bên trong! !
Đường Khả Hinh cũng theo tiếng kêu kinh hỉ của Á Lạc, xác định chính mình đứng thứ nhất, cô vẫn như cũ không dám tin những gì chính mình nghe thấy , mở to mắt, mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn là khẩn trương mà nhanh chóng nắm chắc tay Á Lạc, la hoảng lên: “Tôi đứng đầu? Còn đạt 98 điểm? Tôi không phải bị trừ 6 điểm hay sao?”
Đây là cũng là nghi vấn chung của mọi người.
Fenain ở bên trong đấu trường, nhận lấy câu hỏi của phóng viên, anh đứng giữa những ánh đen Flash, tươi cười trực tiếp nói: “Tôi vô cùng thưởng thức câu nói kia của vị tuyển thủ này, chúng ta luôn phải có đủ dũng khí để nhận lấy câu trả lời của thời gian. Ở đây, trí tuệ, dũng khí cùng sự quyết đoán của cô ấy đã hoàn toàn lấy đựơc sự than phục của tôi. Đã thật lâu rồi tôi không có đặt mình vào trong tình huống khẩn trương như vậy, đây thực sự là một cô gái 23 tuổi hay sao?? Cô ấy không chỉ có được một tinh thần dân tộc bất khuất, mà cô ấy còn mang trong mình cái nhìn của toàn thế giới! Thị trường rượu đỏ Trung Quốc tương lai sẽ là một thị trường lớn trên thế giới.Tôi nghĩ chúng ta càng cần nhiều hơn những tuyển thủ như vậy, có thể vì cả thế giới mà cống hiến hết mình! ! Xác thực, đây không chỉ là mâu thuẫn của một đất nước mà còn là mẫu thuẫn của toàn thế giới! Cho nên tôi đã cho cô gái này 100 điểm tuyệt đối phần diễn thuyết, còn hướng giám khảo cùng đoàn bình phẩm xin cộng cho cô ấy thêm 10 điểm! ! Xin giới truyền thong hiểu cho, phần thêm điểm này đã được chúng tôi quyết định thông qua phần bỏ phiếu, nên đây tuyệt đối là minh bạch cùng công bằng!!! Hơn nữa, tôi cũng xin nói rõ, vì cô ấy mà cộng thêm điểm không chỉ có mình tôi! !”
Phu nhân George cũng đứng ở giữa đám phóng viên, mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Tôi vô cùng thích sự dũng cảm cùng chí khí trong cô gái này, điều này đồng thời cũng nhắc nhở tôi, chỉ cần tinh thần không chết, tương lai vĩnh viễn có hi vọng! ! Tôi tin rằng sẽ có một ngày, cô gái này mặc sườn xám Trung Quốc, dùng quốc ngữ mà nói ra tiếng lòng cho cả thế giới biết! !”
Toàn thế giới ký giả đều nhanh chóng ghi lại những lời nói này của phu nhân George! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
“Hiển nhiên! !” Phu nhân George mỉm cười nhìn về phía mọi người nói: “Chúng tôi là có chút đắc ý, đây chỉ là đợt thứ hai thi đấu! Nhưng chúng tôi đều cảm ơn cô ấy đã mang đến cho chúng tôi một màn diễn thuyết đặc sắc như vậy! Hi vọng vòng thi đấu thứ 3 cô ấy có thể tiếp nhận được đề thi của ban giám khảo! Đồng thời, tôi cũng xin chúc mừng các tuyển thủ thuận lợi qua vòng ! ! Hết sức xin lỗi, tuyển thủ Hujie Tây Ban Nha không thể đi tiếp! Cậu ấy kỳ thực cũng là một tuyển thủ ưu tú! !”
Bên ngoài! !
“A ——————” Đường Khả Hinh cùng Á Lạc hết sức kích động ôm nhau loạn thành một đoàn, hai người trong mắt đều là cảm kích cùng vui sướng, vừa khóc lại vừa cười. Các tuyển thủ cũng theo tới chúc mừng Đường Khả Hinh, Kerry thậm chí ôm cô, thật tình thật ý chúc mừng cô! !
Đường Khả Hinh ở trong trận trận tiếng chúc mừng, kích động mà khiêm tốn gật đầu,cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người...
Mộc Tử Linh lạnh băng mà phẫn hận đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh biểu tình kích động, hai mắt lập tức xẹt qua một tia tàn nhẫn, bàn tay xiết chặt, hồi tưởng lại chính mình vừa mới mới nhìn thấy ánh mắt của cô tán loạn, lại nhìn đến tai nghe không dây của Á Lạc, cô đã sớm hoài nghi ánh mắt của cô ta không nhìn thấy! ! Mộc Tử Linh nghĩ tới đây, lập tức nhanh chóng xoay người, muốn một lần nữa đi vào chỗ bình thẩm đoàn, phải đem chuyện này của cô vạch trần trước mặt mọi người!
“Cô muốn đi đâu?” Giang Dĩ Thần đứng ở trong đám người náo nhiệt, cản trở Mộc Tử Linh, thanh âm băng lãnh, lạnh lùng hỏi.
**************************************************