Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 825: Chương 825: Đã trở về.




Thời gian từng chút một trôi qua !

Tài xế rốt cuộc nghe thấy chỉ thị của tổng giám đốc, xoay người, yên lặng trở lại trong xe, nhanh chóng điều khiển xe chạy ra khỏi lâm viên u tĩnh, hướng đường lớn chạy tới.

Trang Hạo Nhiên một tay ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, một tay nhẹ vuốt tóc cô, cúi người xuống vừa yêu thương vừa hôn cô.

Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, tựa ở trong lòng Trang Hạo Nhiên, nghe nhịp tim vừa kiên cường vừa có lực của anh, nhớ tới hai người vừa ở trong buồng xe kích tình, cô có chút kích động, xuẩn tâm dạt dào, kìm lòng không được vươn tay, quấn quanh cái hông của anh, mặt dán vào trước lồng ngực của anh, hưởng thụ tình cảm mãnh liệt ấy, tồn tại cảm giác ôn nhu cùng an toàn.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống phía dưới, nhìn về phía Đường Khả Hinh như chim nhỏ nép vào bên người, trong lòng có thứ tình cảm kiên định, lại nhẹ bắt lấy cái cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thâm tình nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng không chút nào che giấu, ôn nhu động lòng người nhìn về phía anh, dường như nhìn ra người đàn ông này đã vì mình tịch mịch, cô đơn lâu ngày, kìm lòng không được lại vươn hai tay, kéo cổ của anh xuống, tặng cho anh một nụ hôn nồng cháy.

Trang Hạo Nhiên cảm xúc dâng trào tươi cười, vươn tay ôm eo của cô, thâm tình hôn cô.

Lúc này, chân trời là một dải lụa màu hồng, chẳng biết từ lúc nào, trời cũng đã tối, một làn gió mang theo sự tươi mát ngọt ngào thổi đến, mưa nhỏ lất phất, toàn cảnh giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lãng mạn .

5 giờ 45 phút , xe thắng gấp ở trung tâm đổi tiền thưởng lớn nhất thành phố.

Đường Khả Hinh cũng không kịp mở dù, liền đẩy cửa xe ra, đón làn mưa phùn nhỏ phiêu lãng, nhấc lên làn váy thật dài , ôm cái hộp nhỏ, hưng phấn chạy lên bậc thang.

"Ai! Đi chậm một chút, đừng để ngã !" Trang Hạo Nhiên vừa mới đi ra khỏi xe,đã nhìn thấy Đường Khả Hinh tiến vào đại sảnh, anh nhịn không được cười rộ lên.

Tài xế tức khắc từ sau cốp xe, cầm lên một cậy cây dù trong suốt, mở ra, nói với Trang Hạo Nhiên: "Tổng giám đốc, dù của ngài!"

Trang Hạo Nhiên nhìn tài xế đẹp trai liếc mắt một cái, nhớ tới chuyện vừa rồi ở trong xe, liền cười cười vỗ bờ vai của cậu ta nói: "Làm tốt lắm."

Phốc! !

Gương mặt Hà Đào lập tức có chút lúng túng cười gật gật đầu...

Tay Trang Hạo Nhiên cầm cây dù, vừa muốn đi lên cầu thang, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh tay cầm hộp nhung thẫn thờ ngây ngốc đi ra, mưa phùn nhẹ rơi trên tóc cô ,không hề hay biết... Anh sửng sốt che dù, đi lên phía trước, nhìn về phía biểu tình ngốc nghếch của cô, hỏi: "Thế nào rồi?"

" Trung tâm đổi thưởng tan tầm rồi, thật đáng ghét! !" Đường Khả Hinh mơ màng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần tức giận nói.

Trang Hạo Nhiên tức khắc cười rộ lên, trấn an cô nói: "Được rồi, hôm nay đổi không được, ngày mai vẫn có thể đổi mà?"

"Không cần! Loại này cảm giác hạnh phúc này, tại sao có thể để đến ngày mai? Em đã nghĩ kỹ, nếu như em cầm ba trăm ngàn,thì phải xài như thế nào rồi ! !" Đường Khả Hinh càng nói lại càng tức giận.

"Đứa ngốc! Dù cho em có ba trăm ngàn, cũng không có khả năng xài hết trong một ngày a?" Trang Hạo Nhiên tươi cười nói: "Nếu như em thật muốn như vậy, anh đưa cho em là được !"

"Ai muốn của anh ! !" Đường Khả Hinh còn rất thất vọng.

Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, nhíu mày cúi đầu nhìn về phía cô, nửa cười nửa không, nói: "Anh thì không phải là của em sao?"

"... ..." Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh.

"Hử?" Trang Hạo Nhiên tới gần cô, một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, cúi đầu, sủng nịch điểm cái trán của cô, hỏi lại: "Anh không phải của em sao? Hay em không phải là của anh?"

Lời này nói ra cũng thật thâm sâu! !

Cô bé này nghe còn có vẻ không hiểu lắm đâu, nhưng vẫn nghe ra nửa câu đầu, cảm xúc có chút kích động ngẩng đầu, cười ngọt ngào nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của cô như vậy, liền không kìm nén được tình cảm ôm chặt cô, ở trên môi của cô, triền miên, vừa hôn, vừa vươn đầu lưỡi ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, đùa giỡn kích tình...

"Uhm..." Đường Khả Hinh đón lấy cái hôn nồng cháy của anh, hiểu rõ anh muốn dùng tình cảm nồng ấm ấy để sưởi ấm cùng trấn an cô, cho nên trái tim cô loạn nhịp thật rồi, thực sự rất rất thích anh.

"Đừng tức giận, uhm?" Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, hôn lên cái trán của cô, mềm giọng an ủi.

Trên môi Đường Khả Hinh, còn lưu lại cảm giác tê dại mà Trang Hạo Nhiên mang lại, dường như những nụ hôn của anh đều luôn kéo dài, cô cúi đầu cười một tiếng, nói: "Đồ ngốc, là em gạt anh đấy! ! Trình tự thứ nhất để đổi tiền cũng đã làm xong, vừa vặn xác nhận xong thân phận! ! Ngày mai mới là ngày chính thức đổi tiền!"

"... ..." Trang Hạo Nhiên ngẩn ra!

"Ha ha ha..." Đường Khả Hinh không nói hai lời, cũng đã đứng ở trong làn mưa phùn , vung lên tà váy thật dài, tươi cười ngọt ngào giống như hoa hồ điệp, đi xuống cầu thang.

Trang Hạo Nhiên nhất thời bất đắc dĩ đứng ở trên bậc thang, nhìn về phía thân ảnh đáng yêu động lòng người của cô, cười kêu lên: "Tại sao lại muốn gạt anh?"

Đường Khả Hinh chỉ là trầm mặc chớp chớp mắt cười xoay người, nhìn về phía anh, tịnh không nói lời nào.

"Anh bắt được em sẽ trực tiếp ăn sạch! Dù sao hiện tại anh đang rất đói bụng!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền tức khắc cởi áo khoác, dường như muốn tức giận đuổi theo.

Đường Khả Hinh khí thế hừng hực đi xuống, cô lập tức cười to, tránh anh đuổi kịp, ở trong làn mưa kêu lên; "Cứu mạng a!"

Cô đang muốn vòng bên này xe đi...

Trang Hạo Nhiên đã hướng bên kia chạy tới, trong lúc nhất thời liền ôm lấy Đường Khả Hinh, trực tiếp nhét cô vào trong xe, lại trực tiếp phân phó tài xế lái xe, liền đè lên người cô, mạnh mẽ hôn cô.

"Uhm..."

Thanh âm e thẹn, từ trong xe truyền đến.

Mưa phùn bay tán loạn.

Giữa lúc đó.... Trời cũng đã tối rồi...

Nhà hàng " Hoa hồng", tọa lạc ở ngoại thành gần tòa nhà chính phủ, phía trước là một mảnh rừng trúc, sau đó là công viên chính, bầu không khí vô cùng tốt.

Sảnh phòng VIP.

Ánh nến giữa phòng lung linh nhẹ nhàng lay động.

Phủ lên chiếc bàn hoa sen thủy tinh, thật nên thơ hữu tình.

Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh, trong lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, hôn nhẹ lên môi cô, trong lúc mút lấy đầu lưỡi của cô, có để ý đến nhân viên phục vụ rời đi, tay đã khẽ xoa nắn, vỗ về nơi đầy đặn của cô...,

"Uhm!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, vì sợ người khác nhìn thấy, nên nhẹ đẩy anh ra, nói; "Được rồi, em đói bụng."

Trang Hạo Nhiên chỉ phải đè xuống kích tình, hôn nhẹ mặt cô, tay cách y phục mỏng manh, nhẹ vỗ về cặp đùi tuyết trắng, nói: "Ăn xong cơm, về nhà anh ăn điểm tâm ngọt, anh đã chuẩn bị rượu lạnh tốt nhất, nếu như em đoán được nơi sản xuất ra nó, anh sẽ thưởng cho em!"

Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng ngọt như nếm mật, ánh mắt lóe sáng, nhìn về phía anh, ôn nhu hỏi: "Thưởng cái gì?"

Trang Hạo Nhiên khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi con ngươi nóng bỏng nói: "Trở lại em sẽ biết."

"Em mới không cần đến nhà anh! Nhã Tuệ sẽ lo lắng..." Đường Khả Hinh đáy lòng ngọt ngào trả lời.

"Quên đi, chính cô ấy sẽ tự chiếu cố tốt chính mình ..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

"A?" Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh: "Có ý gì chứ?"

"Ách, không có việc gì..." Trang Hạo Nhiên thúc giục Đường Khả Hinh, cười nói: "Mau ăn đi! Em nhất định là đói bụng."

Đường Khả Hinh nói xong, liền thực sự cảm thấy đói bụng, lập tức cầm dao dĩa, cắt một miếng thịt bò, nhai, sau đó nâng lên một ly Pinault 1996, nếm thử một ngụm, lập tức cảm nhận được hương vị hoa hồng, hạnh nhân, lần lượt đi tới, cô hết sức kinh ngạc nâng ly rượu đỏ, cảm thán khẽ mím môi nhìn chất lỏng trong ly, dường như say cười nói: "Pinault tạo cho em cảm giác vị rượu vẫn chưa ổn định, đây là một khảo nghiệm rất lớn đối với công lực của ngừơi ủ rượu, bởi vì nó quá tự phụ, quá lơ lửng... Thế nhưng người có thể bắt được hương vị của nó, tựa như tìm được người yêu, có một loại cảm giác chìm đắm trong vui sướng, tràn đầy biến hóa, cuối cùng bị cảm giác hạnh phúc, toàn bộ dung nhập ..."

Trong bóng tối,có một đôi mắt , mị nhãn như tơ, chăm chú nhìn cô.

Dưới ánh nến, Trang Hạo Nhiên tràn đầy thâm tình cùng cưng chiều nhìn về phía cô, cười nói: "Anh rất vui, vì mặc dù em mất trí nhớ, thế nhưng nhận thức đối với rượu đỏ, một chút cũng không có sai."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, ôn nhu nhìn về phía anh.

Thanh âm mơ hồ truyền đến.

"Pinault 1996, nghe nói năm ấy, khí trời nhiệt độ ngày đêm chênh lệch đến cực đại, khảo nghiệm vô số vườn nho ở Pháp, nhưng không ngờ, nguyên nhân chính là do sự khắc nhiệt của thời tiết, lại sản sinh không ít mật rượu trân quý truyền lại đời sau. Pinault ở năm đó, lại càng được thiên nhiên ưu ái, nó có thể làm cho người tự phụ nhớ tới tình yêu mất đi, còn có thể khơi gợi lại ký ức đã biến mất..." Một người phụ nữ chừng hơn 40 tuổi, tóc quăn, mặc mặc áo tơ tằm màu lam đậm, váy ngắn bó sát người, tay nâng một ly Xích Hà Châu 1980, đến gần bàn ăn, khuôn mặt như đã trải qua vô hạn tang thương, đằng sau lớp son phấn kia, là cặp mắt như nhìn thấu trần đời.

Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ, ngạc nhiên hỏi: "Phu nhân... Xin hỏi người là..."

"Chủ nhân nhà hàng Hoa Hồng này..." Ánh mắt người phụ nữ mị nhãn như tơ, đối với Đường Khả Hinh rất có hứng thú.

Đường Khả Hinh cũng bị ánh mắt của bà hấp dẫn, kìm lòng không được nhìn về phía bà.

" Đưa cho cô gái này , một ly rượu lạnh!" Người phụ nữ thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.

"Ách..." Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía bà, tâm tình không hiểu có chút khẩn trương.

Trang Hạo Nhiên cũng cảm giác được chuyện này có chút đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía vị phu nhân này.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng từ phía trước, nâng ly rượu bày trước mặt Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh thất thần nhìn về phía chất lỏng màu vàng óng trong ly rượu này, dưới ánh nến lộ ra tình ý dạt dào, nhất là từ xa đã có thể ngửi thấy một trận hương thơm nồng đậm của hoa bách hợp, hoa hồng, cùng vị quýt, làm người ta không khỏi tìm ra nới phát ra hương thơm mê hoặc này, cô có chút không thể chờ đợi được, nhẹ lắc lắc ly rượu, liền ngẩng đầu nếm thử một ngụm, tức khắc một trận hương vị hấp dẫn lan tỏa, còn có vô số hương thơm hoa quả trong veo, mát lành, quanh quẩn trong không gian, hương thơm như được dẫn đến từ thiên đường... Cô có thể rõ ràng phát hiện ra, hương thơm của nó đang cẩn thận ôn nhu đặc biệt thâm tình vây quanh cô...

Đôi mắt của cô không khỏi ẩm ướt.

Ngừi phụ nữ thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, dùng một loại ngữ khí như đã trải qua vô hạn tang thương, thong thả nói: "Xích Hà Châu là được cất giấu trong núi lửa, nó phải đã trải qua mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm, mới có thể phun trào nhiệt tình, làm cho người ta không chịu nổi, làm cho người ta không thể nắm bắt được, Pinault được cất giấu ở sâu trong khe núi, khi cô bắt được nó, tựa như cô có thể bắt được cái tâm của người đàn ông, tựa như cùng nó hôn môi, đầu tiên là một trận cảm thán, sau lại bị hương thơm ấy mê hoặc, khiến cho ý loạn tình mê, lúc này, cô sẽ không muốn nói chuyện nữa, trở lên mê muội, nhìn về phía trước... Bất kể là người đàn ông thâm tình, hay là người đàn ông đã vứt bỏ cô, cô cũng sẽ không hiểu sao nhớ tới họ, cũng không hiểu sao sẽ tha thứ cho những đau khổ mà người đàn ông đó mang lại cho cô , lúc này đều chỉ một mình cô cảm thụ được..."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, yếu ớt lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên lại nghi hoặc thật sâu nhìn cô.

Ánh mắt người phụ nữ lại lóe ra tia sáng nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt cười nói: "Nhưng rượu lạnh này lại bất đồng, nó sinh ra tựa như đã mang theo sự nhiệt tình ấp ủ, tựa như trên cái thế giới này, sở hữu hàng ngàn đóa hoa mỹ lệ, hồng , vàng , lam , trắng , tím ,... Tạo thành một loại mộng ảo, mang theo gió mát từ thiên đường, ánh sáng từ thiên đường, tình yêu từ thiên đường, phiêu lãng... Cô không cần phải đi tìm nó, nó sẽ tự giác đến gần cô, bộc lộ sự nhiệt tình đối với cô, phô diễn hương thơm đặc trưng đối với cô, nó sẽ tự động bắt lấy linh hồn của cô, giúp cô tìm thấy nguồn suối của sự vui vẻ, kích thích thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô nở rộ! Có đôi khi, cô cảm thấy được sứ mệnh của nó đã hoàn thành, thế nhưng nó vẫn sẽ ở đó! ! Ở một góc nào đó mà cô không hề hay biết,....! !"

Sắc mặt Đường Khả Hinh trong nháy mắt tái nhợt ngẩng đầu, nhìn về phía bà.

Trang Hạo Nhiên cũng tức khắc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ này.

Người phụ nữ này ánh mắt thâm trầm, nhìn về phía Đường Khả Hinh, dường như xuyên thấu linh hồn của cô, yếu ớt nói: "Có lẽ, hương thơm kia bất tri bất giác, đã giúp cô trở về!"

Trái tim Đường Khả Hinh chấn động, hai mắt lóe ra một loại kinh hoàng , trong nháy mắt đứng lên, nói: "Xin lỗi, em đã ăn no, em đi trước! !"

Cô nói xong, cả người liền thất hồn lạc phách đi ra ngoài! !

"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên nhất thời đứng lên, giật mình đuổi theo ! !

Người phụ nữ nói xong, cũng đã ngẩng mặt, nhìn về phía trước, nhàn nhạt cười.

Mưa to tầm tã, cuồng phong loạn vũ!

Đường Khả Hinh cả người ướt đãm, điên cuồng đi trong mưa gió, nhớ lại những lời nói cỉa người phụ nữ kia, cô lại một trận thở dốc đi về phía trước.

"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên mau chóng đuổi theo, nắm chặt lấy cánh tay của cô, đón gió to mưa lớn, khẩn trương hỏi: "Em bị làm sao vậy?"

Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh tràn đầy nước mưa, vô số những giọt nước, tràn qua đôi mắt nóng bỏng mà kích động nhìn về phía người đàn ông trước mặt...

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn về phía cô, cũng tùy ý để làn mưa quất vào khuôn mặt từng giọt chảy xuống, khẩn trương hỏi: “ Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ kia nói cái gì khiến em thương tâm sao ?"

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ là thần sắc kích động bước lên phía trước, ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, đón mưa lớn, tựa ở trước ngực anh, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào, kiềm chế tâm tình mình thở dốc nói: "Không có việc gì, em chỉ là ngửi thấy hương hoa hồng kia, đột nhiên cảm thấy sợ hãi... Có một loại đau đớn... Không thể diễn tả... Đau quá"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.