Chương 1356: Đại kết cục (96)
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Bệnh viện, dòng người chen chúc! !
Nghe nói sau ngày tân hôn của phu nhân tổng giám đốc Trang của tập đoàn, cư nhiên té xỉu nhập viện, dẫn tới ký giả toàn thành tràn vào bệnh viện, Hàn Văn Kiệt lúc này đã là quyền phó viện trưởng, dẫn mọi người trước đẩy ký giả ra bên ngoài, đối mặt mọi người phong dũng tới dò hỏi vấn đề, anh chỉ có thể nói không thể trả lời, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi đang ngồi trong xe Rolls-Royce, hướng bệnh viện chạy tới, bà thậm chí vừa ngồi ở sau xe chờ đợi chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh nhất, vừa cầm di động thở hổn hển hướng Thi Ngữ và Giai Kỳ nói: “Ta cố ý cử hai người các cô cùng nhau hầu hạ nó, chẳng lẽ các cô còn không biết là chuyện gì xảy ra sao? Sau ngày tân hôn liền té xỉu ở trong nhà, đây rốt cuộc là quá mệt mỏi, hay là xảy ra chuyện gì, vì sao không quan sát thật tốt! ! Tưởng gia Trang gia Đường gia, nhiều bác sĩ gia đình như vậy, các cô cư nhiên để thiếu phu nhân gặp chuyện không may! ! ?”
Thi Ngữ đứng ở hành lang bệnh viện, nghe Diệp Mạn Nghi lớn tiếng trách cứ, chính cô cũng sợ đến phát khóc, trước không nói ủy khuất, mà là từ lúc chăm sóc Đường Khả Hinh đến nay, đã chung sông với nhau như chị em, cô vừa trơ mắt nhìn Đường Khả Hinh sau khi tiếp nhận hồng bao, liền thân thể nằm bò giữa chén trà nóng bỏng, cô cũng sợ đến một câu cũng không nói được, chỉ là cùng mọi người như nhau, đau lòng khóc lao về phía cô, lo lắng nghi hoặc rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn !
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa thiếu chút nữa ngất đi.
Giữa phòng cấp cứu bệnh viện, Tô Thụy Kỳ đã dẫn các bác sĩ, cùng viện trưởng nhanh chóng đi vào bên trong hai cánh cửa màu trắng, cũng chưa kịp cùng người Trang gia chào hỏi, Ân Nguyệt Dung cũng đã khóc một trận hoa lê đẫm mưa, lo lắng nói không nên lời, Trang Tĩnh Vũ vừa đỡ vợ mình, cũng vừa khẩn trương đau lòng chờ đợi , Trang Hạo Nhiên thì cả người cơ hồ đã hoang mang lo sợ hai tay chống trên tường tuyết trắng, khẩn trương đến mức hai tròng mắt rưng rưng, không ngừng hồi tưởng toàn bộ quá trình hôn lễ ngày hôm qua, rốt cuộc có cái gì ngoài ý muốn, không dễ dàng phát hiện hay không, thế nhưng nhìn cô tối hôm qua lúc đi vào giấc ngủ, người vẫn còn rất tốt ... . . . Rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra vấn đề ?
Anh trong nháy mắt vung nắm đấm đấm mạnh vào mặt tường, tin như muốn vỡ ra, đau đến không thở nổi!
Đúng lúc này, Tưởng Thiên Lỗi mới dẫn tứ đại phó tổng Lâm Sở Nhai cùng đám người Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng vừa chạy tới, sau đó vợ chồng Đường Chí Long cũng lập tức chạy tới, vừa đi vào trong vừa khẩn trương hỏi: “Khả Hinh sao rồi?”
Trang Hạo Nhiên bỗng quay mặt sang, nhìn về phía Đường Chí Long hướng bên trong đi tới, tay giữ chặt lồng ngực, biết ông sau nhiều năm ngồi tù, trái tim vẫn không tốt, anh tức khắc áy náy đau lòng đi về phía trước, vừa đi vừa gọi; “Cha mẹ!”
Vợ chồng Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, nghe thấy vợ chồng Đường Chí Long tới, bọn họ cũng áy náy tới cực điểm, tức khắc nghênh đón, liên tục nói lời xin lỗi, không thể chăm sóc tốt cho Khả Hinh, khiến cô vừa vào cửa đã mệt mỏi đến mức té xỉu, thật là tội đáng chết vạn lần, nhất là Ân Nguyệt Dung khóc đến thương tâm cùng khổ sở, mới vừa nghe con dâu nói những lời cảm động như vậy, cô liền đã xảy ra chuyện, còn trơ mắt nhìn cô té xỉu giữa chén trà nóng, muốn đỡ cũng không kịp! !
Đường Chí Long vào lúc này, nghe mọi người nói, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn thông cảm nói: “Phát sinh chuyện như vậy, mọi người đều không muốn, hơn nữa tôi biết Hạo Nhiên cùng các vị đều vô cùng yêu thương và chăm sóc đứa bé này, tình huống bây giờ thế nào, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, chờ bác sĩ ra rồi hãy nói.”
Nói cho hết lời, hành lang thật dài màu trắng của bệnh viện, lại trong nháy mắt đi tới một đám bác sĩ phụ khoa mặc áo màu phấn hồng, mỗi người bộc lộ thần sắc cẩn thận mà nghiêm túc, tay cầm giấy xét nghiệm, nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu.
Mọi người thấy bọn họ, đều khẩn trương không dám lên tiếng! !
Lúc này, Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi mới cấp tốc chạy tới, bọn họ cũng bộc lộ thần sắc lo lắng cùng đau lòng, nhanh chóng hỏi Trang Hạo Nhiên rốt cuộc từ đêm qua đến sáng nay phát sinh chuyện gì? Thế nào một đứa bé đang êm đẹp, lại đột nhiên ngất xỉu như vậy?
Trang Hạo Nhiên bị vô số người đề hỏi vấn đề này, anh cũng lo lắng nói không nên lời, chỉ nhanh chóng xoay người, nhìn về phía phòng cấp cứu kia, khẩn trương đến mức cả người như bị xé nát, khổ sở nghi ngờ nói: “Khả Hinh... Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bên trong phòng cấp cứu, tạm thời mở ra phòng siêu âm! !
Đường Khả Hinh mặc y phục bệnh nhân màu trắng, sắc mặt tái nhợt, dường như thoi thóp nằm trên giường bệnh, tay trái cắm kim châm nhỏ, vừa mới đâm vào lập tức được rút ra, bên phải không khí ẩm ướt từng đợt phóng xuất ra trận trận hơi ấm, cô lại như không thể cảm nhận được, nhắm chặt mắt, hỗn loạn ngủ.
Viện trưởng dẫn theo Hàn Văn Kiệt, Tô Thụy Kỳ cùng các bác sĩ, ở bên ngoài phòng siêu âm, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, thật khẩn trương nhìn vào bên trong, nhất là Tô Thụy Kỳ, càng lo lắng như bị thiêu đốt nghiêng người về trước, đau lòng nhìn, nghĩ cuộc sống hôn nhân còn chưa có bắt đầu, cô rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?
Nữ giáo sư đứng đầu phụ khoa của bệnh viện, gần năm mươi tuổi, chỉ thấy bà mặc áo bác sĩ màu phấn hồng, dẫn mọi người cất bước đi tới trước giường bệnh của Đường Khả Hinh, đầu tiên là thật sâu liếc mắt nhìn cô một cái, liền mới nhanh chóng đeo găng tay cao su, cùng hộ lý nhấc y phục bệnh nhân dưới bụng của Đường Khả Hinh lên, bà tự mình cầm lên hỗn hợp thuốc siêu âm, từng chút đặt vào giữa bụng bằng phẳng của Đường Khả Hinh, lúc này mới ngồi xuống, cầm cây siêu âm, bắt đầu ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình LCD rộng lớn trước mặt, bà vừa trượt, vừa hơi nghi hoặc, nheo mắt chuyên chú nhìn...
Các hộ lý cùng bác sĩ phụ khoa đều đang khẩn trương nhìn, biết Đường Khả Hinh là phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu, thân phận cao quý, không dám tùy tiện liền thông qua phỏng đoán, sơ bộ kiểm tra, liền nói ra kết quả!
Nữ giáo sư tiếp tục cầm cây siêu âm, không ngừng trượt qua trượt lại giữa bụng Đường Khả Hinh, bằng kiến thức chuyên môn, nhìn vào một điểm sáng nào đó, ánh mắt sáng lên! !
Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi, Ân Nguyệt Dung đã khẩn trương đến sắc mặt tái nhợt, tay chống nơi lồng ngực, cảm giác mình sắp sửa mắc bệnh tim, Trang Hạo Nhiên đã gấp đến độ sắp vọt vào phòng bệnh, hoảng loạn nói không nên lời, bất luận như thế nào, anh chưa bao giờ khẩn trương thành như vậy, Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ này của anh, mình cũng lo lắng nói không nên lời, đã trong vô thức hồi tưởng lại hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bên trong phòng cấp cứu!
Nữ giáosư bỗng dừng lại cây siêu âm, xoay người nhỏ giọng phân phó nữ hộ lý phía sau, nữ hộ lý tức khắc gật gật đầu, xoay người hướng khay thiết bị phía trước, lấy thêm một thiết bị không dây tinh vi khác đưa tới, bà trong nháy mắt nhận lấy, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi đem thiết bị này, chuẩn xác hướng rốn cô nhẹ nhàng đặt vào, cư nhiên bên trong bụng, trong nháy mắt truyền đến: Bang bang... Bang bang... Bang bang... Bang bang... Bang bang...
Ân Nguyệt Dung cùng mọi người, đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, cư nhiên tức khắc nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp mà thần bí kia, bang bang, bang bang, bang bang vang lên như tiếng trống, Trang Hạo Nhiên cũng mặt bộc lộ vẻ khó hiểu, ngẩng đầu, nhìn về phía máy phóng thanh bên ngoài phòng cấp cứu, lại trận trận truyền đến tiếng tim đập gấp gáp kia bang bang, bang bang, bang bang, anh không hiểu hỏi; “Chuyện gì xảy ra?”
Nữ giáo sư phụ khoa lấy thêm một thiết bị tiên tiến nhất, nhẹ đặt lên một vị trí khác trên người Đường Khả Hinh đang hôn mê, trận trận tiếng tim đập, lại bang bang... Bang bang... Bang bang... Đầy sức sống lại truyền đến! !
“Bang bang... Bang bang... Bang bang...” Tiếng tim đập này lại gấp gáp truyền đến, còn tức khắc đi qua phòng cấp cứu, mở rộng ra bên ngoài! !
“Bang bang... Bang bang. . . Bang bang...” Ân Nguyệt Dung sợ đến trái tim mình cũng một trận bang bang vang, thậm chí gần như muốn khóc lên gọi; “Đây rốt cuộc là tiếng tim ai đập a! ? Đây có phải là tiếng tim của tôi đập?”
Đường Chí Long cùng mọi người cũng nghi ngờ nhìn, chờ đợi.
Tức khắc! ! Viện trưởng rốt cuộc dẫn nữ giáo sư phụ khoa cùng các bác sĩ, bao gồm Tô Thụy Kỳ cùng Hàn Văn Kiệt, mặt tươi cười cất bước đi ra khỏi phòng cấp cứu, đầu tiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, hơi hưng phấn cao giọng nói: “Chúc mừng Tổng giám đốc Trang, chúc mừng chủ tịch cùng phu nhân, Trang thiếu phu nhân vừa té xỉu, là bởi vì có tin vui! Bởi vì cô ấy mang song thai, cho nên khi thai lưu lại trong cơ thể, liền sẽ đối với tổ chất thân thể yêu cầu rất cao, mới dẫn đến việc cô ấy té xỉu! Các vị vừa rồi ở bên ngoài phòng cấp cứu nghe thấy , là thai âm của hai đứa nhỏ! !”
Mọi người tức khắc còn chưa kịp vui sướng, liền một trận khiếp sợ mở to mắt, Trang Hạo Nhiên cũng tức khắc như bị điểm huyệt, hai tròng mắt nhanh chóng kịch liệt hồng hào, cho rằng chính mình đang nằm mơ, vui sướng này làm cho anh trong nháy mắt nhẹ như bay, cảm giác được một trận không chân thực, anh vẫn còn có chút không thể vững tin, mọi người ở đây còn đang khiếp sợ ngây ngốc đứng tại chỗ, chính anh đã trước một bước thân thể kích động gần như run run đến gần viện trưởng, thở hổn hển thật lâu, mới từng chữ từng chữ cẩn thận từng li từng tí hỏi; “Viện trưởng! ! Ông lại nói cho tôi biết một lần nữa! Ý của ông là nói... Khả Hinh... Bà xã tôi cô ấy... Cô ấy mang thai! ! Hơn nữa còn là song thai, đúng không?”
Viện trưởng thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Cô ấy mang song thai, tổng giám đốc Trang!”
Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt cúi mặt cười.
Nhã Tuệ cùng mọi người lúc này mới tức khắc cảm thấy chân thực kinh hô lên, mà Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi cùng Trang Tĩnh Vũ Đường Chí Long Lý Tú Dung, cũng tức khắc vui sướng tràn lệ bật cười, nhưng xin mọi người tha thứ, Trang Hạo Nhiên người như vậy, nghe thấy tin tức này, anh lại muốn khóc, nhất là nghe thấy thai âm hai đứa trẻ, vẫn như cũ không ngừng truyền đến, anh nghẹn ngào vui sướng nói không nên lời, tức khắc xoay người, cười kêu: “Mẹ, cha! Khả Hinh mang thai! !”
“Ai! !” Ba cặp cha mẹ cơ hồ đồng thời kích động vui sướng lên tiếng trả lời, chỉ có Ân Nguyệt Dung cả người vẫn dường như bị dọa cho ngây ngốc, trợn to mắt như hạt châu, nghe lời viện trưởng nói vừa rồi, tiện đà chân chân thật thật nghe thai âm kia vô cùng có tiết tấu bang bang phanh vang lên, bà đầu tiên là căng khuôn mặt, dường như muốn cố sức suy nghĩ vài phần, nhưng trong nháy mắt phịch một tiếng, cả người bỗng ngất đi!
“Ai! ! Bà xã!” Trang Tĩnh Vũ nhìn vợ mình ngất đi như vậy, sợ đến một trận kinh hãi đảm chiến, nhanh chóng đỡ bà, mọi người cũng tức khắc bổ nhào về phía Ân Nguyệt Dung, Trang Hạo Nhiên cũng khẩn trương lao về phía mẹ, Diệp Mạn Nghi lại một trận vui sướng níu chặt anh, nói: “Đừng để ý tới mẹ con! Đoán chừng là vui quá mới ngất đi! Nhanh đi xem vợ con xem!”
“Vậy...” Trang Hạo Nhiên mới chịu lên tiếng trả lời, nhưng trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu mở ra, bên trong phản chiếu một bóng người ôn nhu, đôi mắt anh tức khắc ngấn lệ, thong thả cất bước, hạnh phúc cùng xúc động thở dốc, đi vào bên trong...
Đường Khả Hinh đã tỉnh lại, nằm nghiêng trên giường bệnh, nghe nói mình mang thai, cô cũng một trận vui sướng kích động nức nở thất thanh, tay nhẹ vuốt ve bụng mình, nghĩ bên trong có hai tiểu bảo bảo, nước mắt cô như hạt đậu, rầm rầm trận trận chảy xuống, vừa muốn cười vừa muốn khóc...
Trang Hạo Nhiên cũng thong thả mà kích động đi vào phòng bệnh, hai tròng mắt rưng rưng nhìn về phía vợ mình, nghĩ muốn lên tiếng kêu to, lại cảm động một câu cũng không nên lời, cho đến cuối cùng, mới thâm tình kêu lên một tiếng: “Khả Hinh...”
“Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay nghẹn ngào cầm lấy tay anh, vừa cười vừa khóc nói: “Anh vừa rồi có nghe hay không? Tiếng tim bảo bảo đập, thực sự thật thần kỳ, nghe rất hay a! Đó là tiểu bảo bảo của chúng ta! Em mang thai con của anh! Em mang thai con của anh, trời ạ! Có hai sinh mệnh thần kỳ, rốt cuộc đem chúng ta chặt chẽ mà gắn kết với nhau rồi! ! Anh đồng ý với em, bất kể là con trai hay con gái, anh đều phải thương yêu ! Không thể thiên vị! Không thể bởi vì nó là con trai, anh lại không thương yêu nó! Bọn chúng có thể, rất đáng yêu rất đáng yêu! !”
Trang Hạo Nhiên nghe lời nói ngốc nghếch này, lập tức một trận bật cười rơi lệ, thật sâu cúi người, đem vợ mình ôm vào lòng, nghẹn ngào rất lâu, mới rốt cuộc mỉm cười gọi: “Đồ ngốc, anh phải làm thế nào để nói cho em biết, anh bây giờ hạnh phúc cùng vui sướng biết bao, kích động vui vẻ muốn chết rồi...”
Đường Khả Hinh dựa sát vào lòng Trang Hạo Nhiên, nghe lời chồng mình, lúc này mới yên tâm vui sướng rơi lệ.