Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1312: Chương 1312: Đại kết cục(52): Đáp lại




Chương 1312: Đại kết cục(52): Đáp lại

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Buổi tối, ánh đèn huy hoàng khách sạn Á Châu, tinh quang rạng rỡ! !

Vô số xe con màu đen, kiểu dáng đến từ khắp nơi trên toàn thế giới, nhao nhao lóe ra thứ ánh sáng kim loại đẹp mắt, dừng trước cửa khách sạn, người phụ trách tại Trung Quốc của các thương hiệu cao cấp đẳng cấp quốc tế vừa cùng hai nhà Tưởng Trang điện đàm, nhao nhao cất bước đi xuống siêu xe, Chanel, Dior, GUCCI, ELLE, MISS-SIXTY, CALVIN-KLEIN, GIANNI-VERSACE... Toàn bộ là những tập đoàn đẳng cấp mà Trang Ngải Lâm lựa chọn kĩ lưỡng để chuẩn bị cho hôn lễ của Đường Khả Hinh, bọn họ mỗi người đều trang phục thời thượng, thần thái sáng láng, khí chất cao quý từ từ cất bước đi vào bên trong đại sảnh khách sạn.

Hoắc Minh dẫn theo vài quản lý tức khắc cất bước đi ra, tiếp đón khách quý.

Trang Hạo Nhiên thì vẫn mặc T-shirt trắng cùng quần thường trắng, trực tiếp từ cửa sau đại sảnh nhanh chóng đi vào, rốt cuộc thở dốc nhìn thấy Bác Dịch đang mặc âu phục đơn giản, nới lỏng nút áo âu phục, tay cầm túi hành lý đen của mình đã dùng nhiều năm, đang đứng trước thảm đỏ, đón gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo một chút tịch mịch trái phải nhìn quanh, anh hơi tạm dừng bước chân, nhìn về phía bóng dáng cô đơn của bạn tốt, anh thở dài một cái, cuối cùng mới đi qua, chậm rãi gọi: “Bác Dịch!”

Bác Dịch xách túi hành lý, xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đang nhanh chóng đi qua, anh nhàn nhạt cười.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ thở dốc cất bước đi tới trước mặt bạn tốt, trực tiếp mất mát thất vọng nói: “Này! Tôi kết hôn sự kiện lớn như vậy, anh lại là ân nhân cứu mạng tôi, còn là bạn tốt của tôi, sao lại có thể rời đi vào lúc này được?”

Bác Dịch nghe lời này, khẽ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, pha trò nói: “Lễ nạp tài còn chưa qua, cậu đã nghĩ đến hôn lễ... Tôi quả thật có chuyện, vì cuộc thi hầu rượu vừa qua, việc thu hoạch nho, tôi đều giao cho người khác, nếu không phải là Hoàn Cầu đích thân cử người trông coi, tôi thật không yên lòng, đã sớm trở về. Thế nhưng đầu mùa đông sắp tới rồi, tuyết rơi đầu mùa, cậu nên biết một lượng lớn nho cuối mùa, chờ mấy ngày nay... Tôi phải quay về. Đợi đến lúc hôn lễ cậu, có lẽ tôi sẽ lại đến. Bất quá giữa chúng ta, làm tri kỹ nhiều năm như vậy, cậu hẳn là hiểu tôi.”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía anh, dừng lại một chút, mới thở dài một hơi, nói: “Anh không thể chờ thêm một chút sao? Hoặc là cố gắng thêm một chút. Tôi có thể hiểu rõ cảm giác trong lòng anh, chị của tôi đúng là người thường khiến cho người ta có cảm giác chán nản, bởi vì chị ấy không dễ dàng bị thuyết phục, cũng không thường xuyên thỏa hiệp, trừ phi chính chị ấy nguyện ý...”

Bác Dịch nghe lời này, hai tròng mắt nhàn nhạt lóe lên, mỉm cười nói: “Kỳ thực chị cậu không phải loại người như vậy... Cô ấy là một người tâm địa rất tốt, có cá tính, có tương lai, có lý tưởng. Cô ấy cũng không phải là người không dễ dàng thuyết phục, chỉ là có những kiến giải của chính mình mà thôi.”

Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ nhìn về phía Bác Dịch, có chút khổ sở nói; “Thực sự không thể chờ một chút sao? Tôi sẽ cho người giám sát toàn bộ quá trinh trong vườn nho của anh, bảo đảm làm theo chỉ thị của anh.”

Bác Dịch thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại mỉm cười nói; “Cậu và tôi đều là người có tính tình giống nhau, đối với sự việc và người yêu thương nhất, đương nhiên đều biết đích thân mình làm vẫn là quan trọng nhất. Lúc hôn lễ, tôi chắc chắn sẽ qua đây, cậu không cần lo lắng.”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mới tươi cười.

Bác Dịch nhìn chiếc xe con màu đen của mình đã chậm rãi lái tới, anh liền vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hạo Nhiên, nói: “Chuyện hôn lễ phải cố gắng lên... Tương lai còn có thật nhiều chuyện phải bận rộn, nhớ chú ý nghỉ ngơi. Rượu băng trong tiệc cưới của cậu, lúc trở lại, sẽ đích thân chuẩn bị thật tốt.”

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Bác Dịch người bạn tốt với dáng vẻ uất ức này, anh mới cuối cùng buông lỏng tâm tình, cười nói: “Kỳ thực... Tôi thực sự rất thích anh làm anh rể tôi!”

“... ...” Bác Dịch cố ý nhìn anh một cái, lúc này mới bất đắc dĩ cười rộ lên nói: “Thế nhưng tôi không thích cậu làm em vợ tôi, cậu và Khả Hinh đều quá phiền! Đi nhé!”

“Ừ! Lúc trở về làm đêm, cẩn thận một chút.” Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Bác Dịch, trong lòng lặng yên cầu khẩn cùng chúc phúc.

“Được.” Bác Dịch vừa xách túi hành lý muốn xoay người, ngồi vào xe của mình, lại nhìn thấy phía trước cất bước đi tới một thân ảnh quen thuộc, anh hơi giật mình.

Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu vàng kim, bên ngoài khoác tây trang trắng, kmái tóc dài cá tính tới eo, vừa bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce, lại nhìn thấy Bác Dịch mặc âu phục đơn giản, đứng trong bóng đêm, đang nhìn chính mình, cô lạnh lùng nhìn về người phía trước mặt, ánh mắt rơi vào túi hành lý trong tay anh...

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn thấy chị, lại liếc mắt một cái nhìn Bác Dịch, anh liền trầm mặc hướng bạn tốt gật gật đầu, liền xoay người rời đi ...

Bác Dịch tiếp tục nhìn về phía Trang Ngải Lâm, mặt bộc lộ vẻ thản nhiên, nhưng đôi mắt lại bộc lộ nồng đậm tịch mịch cùng thâm tình...

Trang Ngải Lâm nhìn về phí ánh mắt anh, không khỏi nhớ tới ngày đó trong hầm rượu, anh phi nhưbay vào trong cứu mình, rơi lệ nói lời kia, sắc mặt cô hơi thu lại, chậm rãi cất bước đi tới trước mặt anh, nhàn nhạt nói: “Anh muốn đi?”

Bác Dịch tiếp tục thật sâu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, chậm rãi gật đầu, nói; “Ừ! Việc thu hoạch nho cuối mùa sắp bắt đầu. Nếu như... Hôn lễ Hạo Nhiên anh không thể tham gia, như vậy... Hôm nay chính là... Từ biệt...”

“... ... ...” Trang Ngải Lâm nhàn nhạt nghe lời này, hai tròng mắt lưu chuyển, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

Trái tim Bác Dịch tức khắc vang lên một trận cường liệt mà đau đớn, anh lại nặng nề kiềm chế, thở dài một hơi, lúc này mới yếu ớt nhìn về phía ánh trăng sáng trên bầu trời kia, nhàn nhạt nói: “Anh vẫn cảm thấy mặt trăng trong vườn nho của anh là đẹp mắt nhất , bởi vì anh thực sự rất yêu nơi đó. Thế nhưng từ khi làm giám khảo cuộc thi hầu rượu sau một thời gian dài chờ đợi như vậy, anh mới hiểu được, bất luận ta đi thật xa, mặt trăng vẫn là mặt trăng kia, quá khứ chỉ là một mặt cố chấp mà thôi. Anh khuyết thiếu một chút năng lực cảm nhận, đối với người yêu thương nhất... Chút năng lực cảm nhận kia... Có lẽ thực sự vì anh từ nhỏ đã cô độc, anh xác thực không hiểu được yêu một người là thế nào... Rốt cuộc yêu một người là như thế nào, anh cũng không hiểu... Anh từng có một cơ hội như vậy, phải giao phó cả đời mới có được, là chính anh đã phá hủy nó .”

Trang Ngải Lâm lặng yên đứng ở nơi đó, không lên tiếng.

Bác Dịch quay mặt sang, thật sâu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, mỉm cười nói; “Ngải Lâm, anh rất vui vẻ, trong hành trình dài dằng dặc của anh, em đã vì cuộc đời của anh mà cho them một phần tưởng niệm... Loại cảm giác này rất tốt đẹp... Cám ơn em...”

Trang Ngải Lâm tiếp tục không nói lời nào, dường như có phần không buồn bực, lại nhìn phía sau xe con của anh, nói; “Anh phải trở về đêm nay sao? Như vậy rất nguy hiểm.”

“Không có việc gì... Thói quen rồi .” Bác Dịch lại nhìn Trang Ngải Lâm một cái, mỉm cười, nói: “Anh đi rồi, chăm sóc thật tốt bản thân mình!”

Anh nói xong, liền một mình xoay người mở cửa xe, xách túi hành lý ngồi vào trong ghế điều khiển, đem túi hành lý đặt ở bên cạnh, lại đóng cửa xe, lúc khởi động xe, hai tay nắm tay lái, quay mặt sang mỉm cười nhìn về phía Trang Ngải Lâm... Nói: “Anh đi đây... Hẹn gặp lại.”

Hai mắt Trang Ngải Lâm chớp chớp, trái tim đột nhiên dâng lên từng đợt sóng, trên mặt dường như có chút không nhịn được, nhưng vẫn chậm rãi gật gật đầu nói: “Hẹn gặp lại.”

Bác Dịch hai tròng mắt lóe lên, không nói nữa, mà nặng thở dốc, một tay nắm tay lái, để xe chậm rãi hướng về phía con đường tối tăm từ từ chạy tới...

Trang Ngải Lâm đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ là cảm giác trái tim dâng lên từng đợt sóng triều, toàn bộ hóa thành một cỗ chua xót, cô lại vẫn nét mặt căng thẳng, chớp chớp mắt, im lặng không lên tiếng, kỳ thực nhìn mặt trăng cũng như nhìn người, chỉ có một? Người phụ nữ này cảm giác chiếc xe kia chạy càng ngày càng xa, cô mới thở dốc, muốn xoay người, lại nghe phía trước truyền đến một trận tiếng thắng gấp lại, cô hơi giật mình...

Bác Dịch hai tròng mắt ẩn chứa nước mắt, mặt cuối cùng bộc lộ vẻ kích động không nỡ, nhanh chóng đi xuống xe, cũng không kịp đóng cửa xe, liền hướng phía khách sạn Á Châu nhanh chóng đi tới ————

Trang Ngải Lâm sững sờ tại chỗ, trái tim thở nhẹ.

Bác Dịch quả thực một lần nữa cất bước đi tới trước mặt Trang Ngải Lâm, cúi xuống dưới, mặt bộc lộ vẻ thống khổ tưởng niệm, nước mắt rưng rưng, lại xúc động không nhịn được vươn hai tay, nhẹ nắm hai tay Trang Ngải Lâm, run rẩy nghẹn ngào nói: “Ngày đó ở hầm rượu ra có khỏe không? Thân thể có nơi nào không thoải mái hay không... Có nhớ anh hay không... Anh rất nhớ em... Anh yêu em... Ngải Lâm... Anh sẽ ở vườn nho chờ đợi em... Chờ ngày em hồi tâm chuyển ý... Cho đến khi cuộc sống của anh kết thúc... Bất luận lúc nào, xuân hạ thu đông anh đều chờ em...”

Người đàn ông thâm tình mà tịch mịch này, nói xong câu đó, chậm chạp nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ trước mặt, nước mắt dọc theo khóe mắt run run lăn dài...

Trang Ngải Lâm hai tròng mắt ngấn lệ, môi khẽ nhúc nhích.

“Cho anh một điểm đáp lại, Ngải Lâm... Cho anh một điểm đáp lại... . . . Cầu xin em...” Bác Dịch nói xong, lại nghẹn ngào cúi mặt nhẹ ngậm lấy cánh môi Trang Ngải Lâm, thậm chí kích động thoát ra đầu lưỡi, cùng người phụ nữ này thật sâu dây dưa, giống như ngày đó trong bóng tối nếm dịch rượu ngọt ngào kia, hai cánh tay to lớn thậm chí mang theo thói quen bá đạo, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, để cho cô dán chặt vào lồng ngực đang kích động phập phồng của mình.

Trang Ngải Lâm ban đầu còn ngạc nhiên, khuôn mặt căng thẳng, tạm dừng động tác, lại cảm giác người đàn ông trước mặt, cường liệt mà nóng cháy ôm chặt chính mình, cái loại mị lực cùng sự bá đạo đó đến từ nguyên thủy nhất, lại bắt đầu nồng nhiệt xoay tròn quanh mình, trong đầu lóe ra tất cả hình ảnh quá khứ ở vườn nho, lòng cô khẽ động, không nhịn được mở ra môi mỏng, nhẹ vươn đầu lưỡi, nghênh đáp lại anh, hưởng thụ hơi thở mãnh liệt tỏa ra nơi lôgng ngực của anh, hai tay dần dần nắm cánh tay người đàn ông này, cảm giác cánh tay anh như sắt, truyền tới sự cứng rắn...

Bác Dịch quý trọng sự thỏa hiệp hiếm có này, trong nháy mắt lại ôm chặt Trang Ngải Lâm, nhẹ tay giữ sau gáy cô, cuồng nhiệt hôn đôi môi ngọt ngào của cô, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt...

Toàn bộ gió mùa thu lướt qua, khách sạn Á Châu vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách lui tới vẫn thật nhiều, hai người yêu nhau trước thảm đỏ, vẫn nóng cháy ôm hôn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đàn ông kia, đau tiếc cùng yêu thương sâu sắc nhẹ vỗ về bên hông người phụ nữ này, nhẹ nhàng vuốt ve...

Trang Ngải Lâm dường như say, tựa vào lồng ngực người đàn ông này.

Bác Dịch lồng ngực cũng như bị trúng một chùy thật nặng nề, nhưng trong nháy mắt đè nén những tưởng niệm của chính mình, bỗng chốc buông người phụ ữ trước mặt ra, nặng thở dốc, không dám lại ngẩng đầu lại nhìn cô, mà đau đớn khổ sở xoay người trầm mặc rời đi...

Trang Ngải Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác người kia cách càng lúc càng xa, mang theo sự mênh mông về tín ngưỡng của thế giới, càng đi càng xa, chính mình lại vẫn một thân một mình đứng trên thảm đỏ, hai tròng mắt cường liệt ngấn lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.