Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 708: Chương 708: Giẫm trên lưng




Hoàng hôn, giữa những cơn sóng lớn ập vào bờ, lại lặng yên mà đến, vì mưa phùn, nên không có ánh chiều tà.

"Biệt thự Trúc Xanh" tọa lạc tại phần cuối của khách sạn Á Châu, giống như phong cách ở Maldives, phòng VIP là một căn phòng nằm riêng biệt, bước qua con đường có những bụi trúc xanh, quang co đi về phía trước, thỉnh thoảng có thể thấy được sự tĩnh mịch của cảnh sắc và những căn nhà hết sức lãng mạn, lúc này vừa vặn có những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống... Khi người ta ở trong hoàn cảnh này, tâm trạng tự nhiên được thả lỏng, đáy lòng cũng vô cùng dễ chịu.

Trang Hạo Nhiên đứng ở "Biệt thự Trúc Xanh", quản lý bộ phận tôn kính mở dù ra, lại dẫn hai vị trưởng bộ phận cùng nhân viên, tại nơi yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi róc rách này, bước chân trên con đường mòn ẩm ướt, đi về phía phòng của Tiêu Hào Oánh.

Đi bộ được một lát, rốt cuộc mới đến nơi gần bờ biển nhất, nhìn thấy có một căn phòng VIP nằm tách biệt, bị những bụi trúc xanh lờ mờ che khuất, rơi xuống những giọt mưa, giống như một loại sơn được quét trên lá trúc, sáng lên lấp lánh.

Trang Hạo Nhiên đi bộ tới cửa chính ở trước sân, dừng lại, xoay người vươn tay nói: "Đưa dù cho tôi, các người vất vả rồi."

"Vâng!" Quản lý đưa dù cho Trang Hạo Nhiên, lại hướng về phía anh tôn kính khom người gật đầu, liền im lặng rời khỏi.

Trang Hạo Nhiên đứng trước sân, thấy trời đã tối, khắp nơi sáng lên những chiếc đèn ly nhỏ xanh biếc, lấp lánh nhấp nháy, hết sức mộng ảo mê người, anh nặng nề thở hổn hển một hơi, liền nhấn chuông cửa.

"Mời vào..." Cây dừa với những cành lá rũ xuống trước cánh cửa kiểu cổ, sáng lên màn hình máy tính nhỏ, truyền đến giọng nói của Tiêu Hào Oánh.

Trang Hạo Nhiên đẩy cửa ra, vừa bước vào sân, giữa tiếng sóng biển mãnh liệt cuộn trào, nhìn những cây nến màu đỏ sẫm được thắp trên mặt đất, ánh nến lại được đặt trên những cái đĩa to có hình lá sen, giữa chiếc đĩa nhỏ vào vài giọt tinh dầu, khi nước mưa rơi xuống, lập tức hòa quyện cùng với tinh dầu hoa hồng đang nóng bốc hơi lên, tỏa ra xung quanh một màn sương mù màu hồng phấn, bao phủ toàn bộ cái sân nhỏ cổ kính này... Anh đứng trong sân, mỉm cười bình tĩnh nhìn tất cả những thứ này...

Một loạt tiếng giày cao gót , từ trong nhà truyền đến.

Trang Hạo Nhiên che dù, đứng giữa con đường mòn, ngẩng đầu.

Tiêu Hào Oánh mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm có đai lưng bằng tơ tằm phía trước, để lộ xương bả vai đẹp mê hồn, quyến rũ tao nhã cất bước, đi ra sàn tàu, tay vịn trên chiếc cột tròn bên ngoài không gian rộng lớn, mập mờ động lòng người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cô không mặc nội y, bầu ngực hơi nhô lên nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ, dọc theo chiếc váy dài bó sát bằng tơ tằm, hiện ra đôi chân thon dài gợi cảm... Cô nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khẽ cười .

Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô, cười.

Tiêu Hào Oánh đứng giữa những ngọn nến lung linh, xoay người nhìn về phía hồ sen nho nhỏ bên cạnh, giữa hồ có hai con thiên nga xinh đẹp đang vỗ cánh... Nét mặt cô thoáng qua chút dịu dàng, mỉm cười nói: "Mặc dù tôi đang ở nước ngoài, nhưng lại vô cùng yêu thích nền văn hóa của Trung Quốc, đáng tiếc là trình độ tiếng Trung không được sâu sắc, thỉnh thoảng có đọc một bài thơ Đường, cũng cảm nhận được một chút luân thường đạo lý và những phồn vinh tươi đẹp của nó... Có lần tôi về nước, tình cờ trên máy bay, nghe thấy một cô gái trẻ, đang đọc “Hồng Lâu Mộng”, cô ấy không hiểu sao đọc lên một câu thơ về hồ sen của Lâm Đại Ngọc, thích nhất câu thơ: Sen tàn nghe tiếng mưa rơi... Tôi lập tức cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng bay bổng, muốn biết đất nước mấy ngàn năm lịch sử này, rốt cuộc lắng đọng được bao nhiêu tinh hoa trí tuệ, một câu nói đã có thể làm cho người ta bay bổng bồng bềnh..."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười trầm mặc nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh cũng ôn nhu nhìn anh nói: "Lần đầu tiên tôi gặp anh, là trong bữa tiệc tối của Công tước Willy, anh lúc đó, cũng mặc một âu phục trắng, nhiệt tình tươi cười, nâng ly rượu, đứng giữa khách mời tỉnh táo nói chuyện, lời nói anh bộc lộ tư tưởng phương Tây, nhưng tâm hồn lại là người phương Đông ... Trong nháy mắt tôi có thể cảm nhận được, anh mang đến cho người khác sự nhớ mong về dáng vẻ hấp dẫn và gợi cảm của chính mình.”

Trang Hạo Nhiên thực sự không còn cách nào chỉ đành mỉm cười, che dù đi về phía trước, nói: "Quả nhiên là phóng viên. Từ ngữ trau chuốt, từng chữ một đều thích hợp, không nhiều hơn, cũng chẳng ít đi, miêu tả một cách chân thực mọi chuyện phát sinh, làm cho người ta có cảm giác lâng lâng."

"Anh cũng lâng lâng sao?" Tiêu Hào Oánh dựa trên cột tròn, ung dung tự tại nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đi lên bậc thang, bước lên sàn tàu, mới buông dù, đặt một bên, cười nói: "Có một chút. "

"Tôi không tin..." Tiêu Hào Oánh xoay người, ôm vai nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười, nói: "Người như anh, nhìn có vẻ tự do phong lưu, nhưng lại hết sức tỉnh táo. Sẽ không dễ dàng bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình, có thể chịu được rất nhiều áp lực, tôi rất ngạc nhiên, không biết sức lực của anh đến từ nơi nào, lại muốn đi đến tận đâu đây?"

Trang Hạo Nhiên hơi xoay người, đôi mắt lưu chuyển nhìn thấy Tiêu Hào Oánh xinh đẹp dựa vào cột tròn, mỉm cười mà chân thành nói: "Đẹp quá..."

"Năng lực thưởng thức những thứ đẹp đẽ của Tổng giám đốc Trang, nhất định rất cao... Tôi tin những lời này của anh..." Tiêu Hào Oánh nói xong, chậm rãi bước lên, vươn cánh tay trắng tuyết đặt trên vai Trang Hạo Nhiên, khẽ nâng khuôn mặt quyến rũ nhu hòa nhìn anh, mỉm cười nói: "Tục ngữ có câu, những thứ xinh đẹp, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể ngắm trong khoảng cách gần... Vậy anh cảm thấy... Tôi khi nhìn gần thì thế nào?"

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cúi xuống dưới nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Tiêu Hào Oánh, lông mi thật dài, lông mày thanh tú đôi mắt quả hạnh, chiếc mũi con lai cao nhọn, vô cùng gợi cảm, môi mỏng khẽ mím lại, lộ ra ánh sáng rực rỡ mê người, anh nặng nề thở dài một hơi, cười nói: "Nhìn gần vẫn rất đẹp..."

"Được, vậy cùng tôi khiêu vũ... Ôm cũng không dám sao?" Tiêu Hào Oánh nói xong, từng bước di chuyển giày cao gót về phía trước, thân thể mềm mại dán chặt vào bóng dáng to lớn của Trang Hạo Nhiên, bộ ngực đẫy đà mê người kia, cũng nhẹ nhàng áp sát lồng ngực kiên cố của anh, gợi cảm đột nhiên trêu đùa dụ dỗ dường như muốn kích thích dục vọng nguyên thủy của đàn ông trỗi dậy, cô khẽ cắn môi dưới, mỉm cười nhìn anh... Có chút yêu kiều quyến rũ.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc đứng đó...

"Ôm tôi đi... Chúng ta vừa khiêu vũ... Vừa trò chuyện... Rốt cuộc người thanh niên thần bí trộm rượu đỏ kia đang ở nơi nào..." Tiêu Hào Oánh nói xong, đã di chuyển theo điệu nhảy...

Trang Hạo Nhiên cũng đưa tay ra, khẽ nắm lấy eo nhỏ nhắn của cô, cùng cô khiêu vũ...

***

Mưa róc rách , rơi xuống càng lúc càng lớn.

Có hai bóng người, dựa vào cùng một chỗ, vừa bước đi về phía trước, vừa nhìn khắp nơi! !

"Khả Hinh?" Tiểu Nhu mặc áo liền quần màu đen, thắt lưng đen, tóc cột cao hai bên, cầm cây dù màu đen, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, kỳ quái hỏi: "Khả Hinh, cô thực sự muốn làm như vậy sao?"

Đường Khả Hinh cũng mặc T-shirt đen, quần cao bồi đen, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, vừa đi về phía trước, vừa cảm giác lồng ngực mình đang có một trận khí nóng đè nén, đang muốn tràn ra , cô lại nặng nề thở dốc, nói: "Chắc chắn!"

"Ừ ! !" Tiểu Nhu lập tức gật đầu.

Đường Khả Hinh nghe những lời này, vừa hướng về con đường mòn ẩm ướt đi về phía trước, vừa nhìn cô nói: "Cô... Cô... Cô cảm thấy tôi làm như vậy có đúng không?"

"Tôi không biết!" Tiểu Nhu lắc đầu, rất thẳng thắn nói.

"Vậy sao cô còn giúp tôi?" Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu, có chút lúng túng nói.

Tiểu Nhu lập tức nói: "Thế nhưng tôi biết, nếu như bạn bè muốn làm việc gì, cho dù là sai lầm , hay là đúng đắn, trước hết đều phải ủng hộ họ! !"

"... ... ..." Đường Khả Hinh trong nháy mắt quay đầu nhìn Tiểu Nhu.

"Chị tôi thường xuyên giúp những người bạn bè tốt trong thôn đánh nhau, trước tiên đánh người khác. Rồi quay lại dạy dỗ bạn bè của chị ấy sau! Như vậy tình cảm bạn bè mới có thể bền chặt mãi mãi!" Tiểu Nhu nói xong, đôi mắt sáng long lanh.

"Chị của cô dạy rất phải." Đường Khả Hinh không nhịn được cười rộ lên.

"Tôi cũng cảm thấy đúng! Cho nên cô muốn làm gì, thì làm ngay đi! Tôi ủng hộ cô!" Tiểu Nhu lại ngây thơ đơn thuần gật gật đầu, nắm nắm đấm giơ lên cười nói.

Đường Khả Hinh nặng nề thở hổn hển một hơi, cười đến mức muốn rớt tim, lập tức kéo cánh tay của nàng, vừa đi về phía trước vừa nói: "Đúng rồi, cô thực sự điều tra ra phòng của Tiêu Hào Oánh ở đâu sao?"

Nguồn : thichdoctruyen.com

"Đúng vậy đúng vậy! Tôi có hỏi anh trưởng ca ở đây, đồng ý cho anh ấy hai cái đầu heo, anh ấy liền cho chúng ta vào !" Tiểu Nhu vui vẻ cười nói.

"Vậy cô nói với anh ấy, cô muốn vào làm gì?" Đường Khả Hinh lại tò mò hỏi, có lẽ sau này có thể tham khảo được.

"Tôi nói tôi muốn ăn măng, muốn vào đào vài cây, anh ấy liền cho tôi vào!" Tiểu Nhu ranh mãnh khôn ngoan cười nói.

"Cô thật quá lợi hại !" Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu, thật sự khâm phục.

"Tôi cũng cảm thấy vậy!" Tiểu Nhu cười đến đôi mắt muốn dài ra cả mét!

"Cô không sợ người khác nói cô ngốc sao?" Đường Khả Hinh nhìn cô cười nói: "Hai đầu heo đổi lấy mấy cây măng!"

"Chính phải ngốc như vậy, người khác mới tin tưởng đấy!" Tiểu Nhu lại cười hì hì nói.

"Được! Chị em tốt! ! Đi thôi !" Nói xong, Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lại theo số phòng đã xác định, dọc theo con đường nhỏ ẩm ướt róc rách, cuối cùng nghe thấy phía trước có một điệu nhạc lãng mạn mà mờ ám... Các cô lập tức bước về phía bên đó, đi đến trước cửa một căn biệt thự nằm tách biệt, đón tiếng róc rách của nước mưa cùng tiếng sóng biển cuộn trào, dường như nghe được giọng nói của một nam một nữ vọng ra...

"Chính là... Này..." Miệng Tiểu Nhu thoáng cái bị bịt kín, quay đầu mở to mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, làm động tác xuỵt xuỵt lắc lắc đầu.

Tiểu Nhu lập tức gật gật đầu.

Đường Khả Hinh im lặng ngồi xổm trước cửa biệt thự, ngẩng đầu nhìn kiến trúc khu này thật khiến người ta ghê tởm, lại có thể mờ ám như vậy, cô thật cẩn thận lùi về sau hai bước, nhìn bức tường ngoài cùng với những cây dừa của căn biệt thự này, cũng không phải là quá cao, cô vừa muốn tìm nơi nào đó, đạp lên tường, bò lên xem bên trong đang làm thứ gì một chút... Thế nhưng giữa lúc cô đang tìm tòi khắp nơi trong bóng đêm, đã nhìn thấy Tiểu Nhu ngồi xổm phía trước cách tường không xa, cuộn người lại giống như một con mèo, vẫy tay về phía mình, nhẹ giọng nói: "Mau, đứng trên lưng tôi đi!"

"Như vậy sao được?" Đường Khả Hinh sốt ruột ngồi xổm trước mặt Tiểu Nhu, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, đau lòng muốn kéo cô đứng lên, nói: "Cô mau đứng lên! Ngay lập tức!"

"Không cần lo cho tôi..." Giọng nói Tiểu Nhu từ trong cổ họng phát ra, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi đều để lưng cho chị tôi giẫm lên như thế này, nhảy vào vườn nhà hàng xóm trộm nho, tôi quen rồi , mau lên đây! Mau lên!"

Đường Khả Hinh lại nhìn cô một cái.

"Mau, cho dù cô không giẫm lên, chị tôi vẫn giẫm lên mỗi ngày mà thôi." Tiểu Nhu lại hối thúc .

"Chị em tốt!" Đường Khả Hinh nặng nề thở hổn hển một hơi, lập tức muốn cởi giày...

"Không cần cởi giày, không sợ bẩn." Tiểu Nhu lại nói: "Tôi vốn từ thôn quê vùng núi đến đây, không sợ bẩn đâu."

Đường Khả Hinh do dự một hồi, liền hạ quyết tâm, nhẹ nhàng bước lên lưng Tiểu Nhu, nói câu cô đứng vững, thoáng cái tự mình nâng người, hai tay níu lấy lá cây, mở to mắt nhìn vào trong...

Đêm mưa lãng mạn, dưới ánh đèn huyền ảo, từng đợt mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, Tiêu Hào Oánh lúc này, lại vây chặt Trang Hạo Nhiên, không biết đang nói gì, vừa cùng anh xoay tròn khiêu vũ, vừa gợi cảm run run thân thể, khẽ cười rộ lên, ngực áp lại thật gần, dường như sắp sửa muốn vượt ra ngoài...

"Xèo xèo... ..." Từng đợt tiếng lá cây dừa gãy vang lên!

Đường Khả Hinh mở to hai mắt, nắm chặt cành lá cây, gấp đến mức nghiến răng nghiến lợi! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.