Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 961: Chương 961: Giới hạn nhỏ




Chương 961: Giới hạn nhỏ

Ngoài cửa sổ gió đang thổi mạnh, rất nhiều cây cối ở sườn núi mạnh mẽ lay động!!

Trong căn phòng, vẫn một màu đen tối, cánh cửa phòng rửa tay kia nhẹ nhàng khép lại, cô gái trước mắt, giống như biến mất trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt trong suốt nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông trước mặt, ….

Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ, tim đập nhanh và loạn nhịp nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm giác được gió ngoài cửa sổ ngày càng trở nên mãnh liệt, anh nhẹ bước đến trước mặt cô gái mặc váy mỏng, tóc dài uốn lượn xõa xuống ngang vai cô, trong bóng đêm, có thể cảm giác được khuôn mặt trái xoan của cô, cặp mắt trong suốt phát sáng, còn có bờ môi anh đào ngọt ngào, anh không khỏi nuốt nuốt nơi cổ họng, lại có chút không thể tin kêu ︰”Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh mỉm cười đứng trong bóng đêm, nện những bước chân mềm mại thong thả đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cô hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nói ︰”Trong quá khứ, em từng có một đoạn tình cảm yêu đến muốn chết , thậm chí vì yêu, cầm một bó hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ người ấy. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở trong bóng đêm, kích động nhìn cô.

Đường Khả Hinh không khỏi ôn nhu biểu lộ tình cảm của mình, cô nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt cụp xuống lộ ra vành mắt đỏ ửng nước, chân thành nói ︰”Em vẫn cảm thấy, không còn cách nào có thể tìm được tình yêu mơ mộng như vậy nữa. Cho đến khi gặp được anh, em mới chính thức hiểu được, ý nghĩa của theo đuổi tình yêu. . . . . . Nó làm cho em trở nên càng lúc càng hạnh phúc! Em luôn nghĩ rằng, mình muốn có tình yêu như thế nào, mới có thể vượt qua quá khứ ?”

Trang Hạo Nhiên dừng lại, lại không nhịn được mỉm cười nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không khỏi mỉm cười nói ︰”Em nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nghĩ ra cách làm không ra hồn này! Nhưng mà em thật lòng rất yêu!! Mong anh đồng ý!”

Cô vừa nói xong, đột nhiên mở hai bàn tay, ngón tay gõ một cái trong không trung!!

Bên ngoài nơi treo hoa lan như giật mình. Hai luồng ngọn lửa màu xanh, chậm chạp sáng lên trong căn phòng đen tối này, thậm chí chiếu sáng đến biển hoa hồng màu trắng trong góc, rất nhiều cánh hoa lóe lên ánh sáng trong suốt, mơ mộng giống như trong truyện cổ tích!

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn một màn này, trong lòng không khỏi rung động!

Đường Khả Hinh lại cười ngọt ngào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tình cảm trong mắt không khỏi tràn đầy nước mắt, lại lần nữa đưa tay, liền vươn ngón tay, không ngừng phát ra âm thanh bá bá, cả căn phòng giống như có rất nhiều tinh linh nhỏ, hai luồng ngọn lửa màu lam cháy lên, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió giữa không trung, chiếu sáng khắp biển hoa hồng trắng, vô số ánh đèn được giấu ở trong biển hoa, liền lóe ra ánh sáng rực rỡ. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên chấn động nhìn cảnh này, có chút ngây người, lại trong nháy mắt thấy rõ Đường Khả Hinh vốn là mặc váy dài gợi cảm màu xanh lam để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, tóc dài xõa tới vai, đeo bông tai ngọc trai, cô thuần khiết lại lộ ra vẻ gợi cảm như vậy, ngọt ngào yêu kiều giống như một đóa hoa nhỏ, đang nhìn về phía anh. . . . . . Trong lòng của Trang Hạo Nhiên vô cùng kích động nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại nhếch môi cười dịu dàng, nắm tay Trang Hạo Nhiên, đi tới trái tim hình hoa hồng trên mặt đất trước mặt, giữa có đặt một chiếc hộp nhung màu xanh đậm!

Tim Trang Hạo Nhiên đập mạnh và loạn nhịp đứng ở trước biển hoa hồng, lại ngồi xổm xuống, nhìn về phía phía hộp nhung màu xanh đậm. . . .

Đường Khả Hinh cũng thong thả ngồi xuống, hít một hơi thật sâu mới cầm hộp nhung lên, nắm trong lòng bàn tay, mới ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên ︰” Trang Hạo Nhiên thân mến, cảm ơn anh đã ở bên em trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, đem đến cho em một cuộc sống tốt nhất, dẫn em đi trên hành trình rượu đỏ tinh xảo, cũng cảm ơn anh, ở trong năm tháng qua, vì em che mưa chắn gió, thậm chí đi qua những thị trấn nhỏ ở Pháp, vì em rải xuống thật nhiều đóa hoa hồng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không nén nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh thở gấp, khẩn trương nắm cái hộp nhung, chân thành nói ︰” Em muốn bày tỏ tình yêu chân thành nhất của em đến anh. . . . . . Đêm nay, buổi tối này chúng ta gặp lại nhau ở nơi từng trải qua sống chết, muốn ở trong căn phòng đầy hoa hồng này cầu hôn với anh. . . . . . Anh nguyện ý lúc em ở trận đấu đoạt được giải quán quân rượu đỏ, cưới em làm vợ hay không?”

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên rung động nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lúc nhất thời bối rối không thể nói được.

“Anh có đồng ý lấy em không?” Đường Khả Hinh dịu dàng động lòng người nhìn về phía anh, đôi mắt tràn đầy ánh nước.

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên không nói nên lời, chẳng qua là thở hổn hển đến lồng ngực phập phồng, kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói ︰”Anh có nguyện ý không, cho dù nghèo khổ, khó khăn, hoạn nạn hay ngọt ngào, đều cùng em vượt qua, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Không rời xa, mãi mãi không bao giờ thay đổi!”

Trên khuôn mặt của Trang Hạo Nhiên xúc động, nhìn về phía cô, ngừng lại một chút, mới nghẹn ngào cảm động cười nói ︰”Anh đồng ý. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nụ cười vui vẻ lại không khỏi giương lên, nhìn về phía anh nghẹn ngào nói ︰”Trong tương lai em, Đường Khả Hinh, cho dù nghèo khổ, khó khăn, hoạn nạn hay ngọt ngào, đều nguyện ý cùng anh Trang Hạo Nhiên vượt qua, nguyện mãi mãi ở cùng một chỗ, không rời xa, không thay đổi! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.