Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nghe Đông
Anh nhanh chóng báo cáo chuyện của câu lạc bộ Á Châu, chính phủ sẽ bố
trí bộ phận chủ trì cuộc đua ngựa vào ở khu biệt thự của Câu lạc bộ, bộ
phận tuyển thủ quốc gia sẽ bố trí vào ở làng Olympic, đây cũng là vì
muốn tiết kiệm chi phí, nhân lễ hội tranh tài lần này, chính phủ đã phái nhân viên Bộ Tài Chính thành lập một Tổ công tác chuyên môn để kiểm tra theo dõi việc sử dụng ngân sách.
Tưởng Thiên Lỗi hơi gật đầu, dừng ở trước quảng trường khách sạn, chờ xe của mình tới, lại căn dặn: "Số người vào ở trong khách sạn và câu lạc
bộ rất có thể sẽ tăng nhanh trong thời gian ngắn, cho nên nói quản lý
các nơi cẩn thận một chút, đối với người chủ trì cuộc đua ngựa, nói Giám đốc câu lạc bộ đích thân chăm sóc."
"Vâng!" Đông Anh lập tức gật đầu.
"Khi nào Thủ tướng đến?" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, hỏi tiếp.
Đông Anh mỉm cười nói: "Bảy giờ tối nay Thủ tướng sẽ mang theo các quan
chức chính phủ và cậu chủ Tô, Tô tiểu thư cùng đến câu lạc bộ đua ngựa,
đi thăm quan tình hình trước trận đấu, nghe nói Tô tiểu thư rất thích
cưỡi ngựa, đối với cuộc tranh tài lần này hết sức hào hứng, hơn nữa cô
ấy đã từng cùng bạn học ở học viện Hoàng Gia Anh đặc biệt ngồi máy bay
tư nhân về mua nhiều chỗ VIP sang trọng của khách sạn chúng ta, bắt đầu
từ tối nay sẽ mở party cho đến khi kết thúc cuộc tranh tài."
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền gật đầu, nhắc cổ tay, nhìn thời gian
không còn sớm, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía đoạn đường bên
kia khách sạn, tại sao hôm nay xe của mình còn chưa đến, ánh mắt hơi
chuyển qua bên trái đằng trước một chiếc xe chuyên dụng khách sạn, lại
nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang xếp hàng.
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, núp sau một nam đồng nghiệp, trái tim bị bóp chặt, nhớ lại đêm mưa bão mình ném điện thoại di động ở trên
người anh, nói những lời đó, hiện tại mới phát hiện, mình thật sự ăn gan chó rồi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng đó nhanh chóng co lại, thậm chí muốn chen đến gầm xe, mặt không lộ vẻ gì, hỏi: "Chiếc xe phía trước đang làm gì?"
Đông Anh cũng hơi nghi ngờ nhìn về phía chiếc xe buýt màu xanh dương ở
trước mặt, hỏi trợ lý ở sau lưng: "Xe buýt phía trước đang làm gì?"
Trợ lý lập tức tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Câu lạc bộ Á Châu, Câu lạc bộ
rượu và người của phòng ăn không đủ, cho nên điều động nhân viên khách
sạn của chúng ta, có lẽ số nhân viên này được điều động sang hỗ trợ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lại thấy bóng dáng đó nhanh chóng co lại, nhìn chăm chú không lên tiếng.
Quản lý phòng ăn Câu lạc bộ Á Châu nhanh chóng đi tới, hướng về phía đám nhân viên vỗ vỗ tay nói: "Tất cả các vị đồng nghiệp, thời gian đã đến,
mời lập tức lên xe!"
Tất cả nhân viên được điều động nghe xong chỉnh tề xếp thành một hàng,
từng bước từng bước đi lên xe buýt sang trọng, Khả Hinh cũng hết sức cẩn thận thấp thỏm đi theo đồng nghiệp tiến lên. . . . . .
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cô.
Một luồng gió biển thổi mạnh, mang theo hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xông về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cố gắng chen
vào trong đồng nghiệp, thậm chí chen ngang nhảy lên trên xe, phát điên
tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, có chút căng thẳng tò mò nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn ánh mắt hoảng sợ bên trong cửa
sổ, không nói gì, im lặng xoay người, đi lên chiếc Rolls-Royce mới vừa
lái tới, nghe tài xế nói lúc nảy có chút kẹt xe, Đông Anh biết Tưởng
Thiên Lỗi không vui, lập tức nói: "Lần sau cẩn thận một chút, lập tức
đến Câu lạc bộ! !"
"Vâng!" Tài xế lập tức nắm chặt tay lái, chạy đi.
Xe buýt cũng chạy theo chiếc Rolls-Royce của Tổng Giám đốc và xe của đám vệ sĩ.
Một hàng xe thật dài, vòng qua đường lớn Tân Hải thật dài và đường ven
biển thật dài, chạy hơn mười phút cũng đã tới Câu lạc bộ hàng đầu thế
giới do mười hai nóc tòa nhà màu trắng đặt cạnh nhau tạo thành, câu lạc
bộ có hình dáng con chim biển bay lượn ở giữa bầu trời xanh biển biếc,
vô cùng đồ sộ và kinh điển, vô số thuyền buồm trên biển đón gió ra biển, ca-nô lao đi ở trên mặt biển như mũi tên, văng lên bọt sóng màu trắng,
thậm chí có thể nhìn thấy tòa nhà câu lạc bộ ở ven biển, có một cây cầu
dài Quan Hải màu trắng, bên kia là một chiếc du thuyền sang trọng, vô số danh viện trong và ngoài nước, tiểu thư, minh tinh, hay công tử quý tộc trẻ tuổi cùng những người đàn ông lịch sự đẹp trai của Câu lạc bộ đang
đứng ở trước du thuyền sang trọng, đón gió biển nhẹ nhàng khoan khoái,
nâng ly chè chén. . . . . . . . . .
Thật sự xa hoa không kể xiết, cảnh đẹp lãng mạn.
Tất cả đồng nghiệp trên xe buýt, rối rít ghé vào trên cửa sổ, nhìn cảnh
đẹp trước mặt, lập tức kêu to: "Thật đẹp a. . . . . . Ở câu lạc bộ náo
nhiệt hơn nhiều so với khách sạn chúng ta."
"Dĩ nhiên! Hơn nữa câu lạc bộ đua ngựa của chúng ta còn tổ chức cuộc
tranh tài cưỡi ngựa quốc tế, làm sao không náo nhiệt?" Có một nữ nhân
viên trẻ tuổi quầy bar, rất khao khát ghé vào trước cửa sổ xe, lúc xe
chạy tới gần chiếc du thuyền thì thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp, mặc
quần áo tắm màu xanh biển, eo thon thắt khăn lụa Hawai rất phong tình
mộng ảo, đang cầm ly rượu, tựa vào lan can ngoài biển, vui vẻ nâng chén
uống, vô cùng hấp dẫn. . . . . . Nhân viên này lập tức ôm tay, tỏ vẻ
thật hâm mộ nói: "Nếu tôi có thể lên du thuyền đó dù chỉ một ngày thôi,
tôi chết cũng cam lòng."
"Tôi cũng thế." Một cô gái khác cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía đó
nói: "Nghe nói chiếc du thuyền này là Chủ tịch của chúng ta mua tặng cho phu nhân, nhưng phu nhân cảm thấy mình độc chiếm một chiếc Du thuyền là quá xa xỉ lãng phí, cho nên tặng nó cho Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta
đặt ở Câu lạc bộ dùng để kinh doanh, bên trong thiết kế và bố trí giống
nhau, có phòng nhảy đầm, có phòng nghỉ sang trọng, thậm chí còn có hồ
bơi và sòng bạc nhỏ. . . . . . Rốt cuộc những người có tiền, từ nơi nào
tới vậy?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười.
Đường Khả Hinh ngồi ở bên cửa sổ cũng bật cười, nhớ tới đêm hôm đó, cùng Tưởng Thiên Lỗi đi mua bánh bao, mười mấy đồng tiền lẻ người này cũng
muốn thu lại, cô chắc lưỡi một tiếng.
Chiếc xe của Tổng Giám đốc và chiếc xe buýt sang trọng cùng nhau lái vào bốn cửa hình trụ giống như cung điện của câu lạc bộ, dọc theo hàng rào
hoa hồng gần một cây số có sáu làn xe, chạy qua đại sảnh lộng lẫy của
câu lạc bộ, quẹo trái tiếp tục chạy tới phía trước, chạy qua Câu lạc bộ
thuyền buồm, Câu lạc bộ xì gà, tiệm spa, nhà khách Đại Dương, lại quẹo
trái, chạy qua sân đánh Golf, càng chạy sâu vào càng nhìn thấy vô số vận động viên trong và ngoài nước tham gia cuộc đua ngựa lần này, kỵ sĩ,
người chăn ngựa, còn có ký giả, tất cả đi tới đi lui, nhân viên trường
đua và nhân viên phụ trách đua ngựa nhàn nhã giải trí, trong trong ngoài ngoài hết sức hết sức náo nhiệt.
Tưởng Thiên Lỗi đi ra trước, Giám đốc Câu lạc bộ, cả đám lãnh đạo cấp
cao và Trưởng Câu lạc bộ lập tức đi về phía anh, anh hơi giơ tay, nhanh
chóng dẫn mọi người đi vào rào cảnh báo, đi tới đại sảnh Câu lạc bộ.
Bọn người Khả Hinh cũng lập tức đi xuống xe, tiến vào một gian phòng nhỏ đến khu vực không dịch bệnh, theo quy củ, thông qua chất tẩy trừ đặc
biệt, tắm rửa gội đầu, sau đó thay mới đồng phục câu lạc bộ đua ngựa lần nữa, áo sơ mi tay ngắn màu trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen, ủng ngắn màu đen, đi vào khu vực không dịch bệnh, nhìn thấy nhân viên chính phủ và nhân viên của tổ chức y tế thế giới, người mặc áo bác sĩ màu
trắng, mang khẩu trang màu xanh nhạt, để cho Đường Khả Hinh đo nhiệt độ
trước, lại trải qua xét nghiệm máu nhanh, xác định thân thể cô khỏe
mạnh, thân thể không có những thứ vi khuẩn khác, mới để cho cô đi vào
rào chắn bằng gỗ của Câu lạc bộ, sau đó nhận lấy thẻ công tác đặc biệt
của trường đua do nhân viên làm việc Câu lạc bộ đưa cho mình, đeo lên,
mới biết hôm nay phải ở lại trường đua ngựa liên tục ba ngày, ba ngày
sau mới có thể đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại phải tiếp nhận
kiểm dịch lần nữa!
Đi vào khu vực thi đấu quốc tế, cô bắt đầu càng lúc càng căng thẳng và
cẩn thận, dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc câu lạc bộ, bọn họ
cùng nhau đi về phía một tòa nhà nóc đen tường xám khoảng ba mươi nghìn
mét vuông, đi tới đại sảnh câu lạc bộ, nơi đó có vô số kỵ sĩ và người
chăn ngựa ra vào, ở chỗ này ký giả bị nghiêm cấm tiến vào, cho nên trên
mặt của bọn họ biểu lộ hết sức nhàn nhã và thoải mái, Khả Hinh theo
phương hướng chỉ dẫn, đi qua đại sảnh Câu lạc bộ, đi lên lầu hai, rốt
cuộc nhìn thấy quầy bar to lớn, ánh đèn màu vàng nhạt rõ ràng khác biệt
với náo nhiệt dưới lầu, lúc này hầu như khách đều đi đến nhà hàng rồi,
chỉ có vài người khách ngồi ở phòng ăn gỗ, lá dừa che lên ban công, vừa
uống bia, vừa hưởng thụ tắm nắng. . . . . .