Chương 1113: Không bớt lo
Editorr:Thanh Vũ
Phòng tổng thống! ! !
Buổi trưa! Trang Ngải Lâm khó có được mặc áo T-shirt trắng cùng quần jean màu lam, tại đây cái dương quang xán lạn lúc buổi trưa, về nhà ăn cơm, ai biết cô vừa đi đến tiền hoa viên, để mắt thấy Trang Tĩnh Vũ đứng ở giữa phòng khách chỗ xa hoa đang tức giận, chính là vung gậy đánh gôn chuẩn bị thử, tư thế kia đối diện với cửa phòng của em trai, hình như chỉ cần ở trong đó có một chút động tĩnh, liền đem người kia triệt để đánh tan, cô hơi nhíu lông mày, mặt bộc lộ một điểm tươi cười bỏ đá xuống giếng, thái độ một bộ nhàn rỗi, từ chiếc xe đua màu vàng của mình đi xuống, nhìn dì Lý dẫn cả đám người hầu, nơm nớp lo sợ đứng, đều đang lo lắng bình hoa trong nhà a, đồ cổ, bình hoa, cái giá các loại a, cô trực tiếp lạnh lùng đi vào trong nhà, hỏi: “Nhà của chúng ta có cái gì cha không muốn đổi , đem nó đưa đến phòng của em trai ta, để tập trung ở đó!”
“Đại tiểu thư! !” Dì Lý cố ý nhìn Trang Ngải Lâm! !
Trang Ngải Lâm lại bộc lộ một điểm đắc ý, đi vào trong nhà, lập tức nghe thấy được hương cơm, quay đầu nhìn người hầu trong trong ngoài ngoài đưa vào mỹ thực, đều tinh xảo như nhau, được bày đầy một bàn hoàn chỉnh, liền kỳ quái hỏi: “Hôm nay có người tới nhà ăn cơm?”
Trang Tĩnh Vũ một bên thong thả huy gậy golf, một bên nóng mắt sắc bén nhìn chặt cánh cửa phòng kia, tàn bạo, trầm giọng nói: “Hôm nay có người tới nhà ăn cơm!”
“Yo? Ai a?” Trang Ngải Lâm vừa ngồi ở trên sô pha, tiếp nhận trà sâm của dì Lý, khẽ nhấp một ngụm, mới ngẩng đầu kỳ quái hỏi.
“Tưởng thúc và dì Diệp a!” Trang Tĩnh Vũ hai tay nắm gậy golf thong thả buông, đỉnh nhẹ để chỉ gôn màu trắng kia, cũng nhân cơ hội luyện tay một chút...
Trang Ngải Lâm kỳ quái hỏi: “Vì sao a?”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
“Thúc thúc và a dì tới dùng cơm, có cái gì kỳ quái đâu?” Trang Tĩnh Vũ nói chuyện với con gái bao giờ cũng như vậy, đều nhẹ nhàng cùng cưng chiều.
“Tưởng thúc và mẹ ngồi cùng một chỗ, tựa như thiên lôi câu địa hỏa, hai người xem đều không vừa mắt! Không có chuyện gì cùng nhau ăn cơm a...” Trang Ngải Lâm không hiểu mà đem lời nói vừa mới nói xong, cũng đã nghe thấy một trận tiếng động, hai mắt của cô chợt lóe, tức khắc dương lên khuôn mặt tươi cười đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên thấy Tưởng Vĩ Quốc dìu Diệp Mạn Nghi đi xuống xe, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng trên một chiếc xe khác đi ra, cùng với cha mẹ đi vào trong...
“Tưởng thúc! Dì Diệp!” Trang Ngải Lâm tức khắc đi hướng Diệp Mạn Nghi, làm bộ mấy phần yêu kiều giơ tay đỡ cánh tay của bà, sắc mặt vừa thu lại, nhìn thấy Bác Dịch cũng vào lúc này đi xuống xe, Ân Nguyệt Dung hàng ngày sinh hoạt giống như người trong mộng, liền chưa từng nghe qua ý kiến cùng ý nghĩ của người khác, mặc kệ Trang Ngải Lâm thế nào cường điệu mình cùng Bác Dịch không có khả năng, bà cũng mỗi ngày đem Bác Dịch đến coi như con trong nhà, Bác Dịch cự tuyệt mấy lần, bà liền mỗi ngày cho người đi tìm, khiến cho anh thực sự bất đắc dĩ...
Bác Dịch đứng dưới ánh mặt trời, bất đắc dĩ trầm mặc liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái.
“Dì à, chúng ta đi vào thôi!” Trang Ngải Lâm xoay mặt nhìn về phía Diệp Mạn Nghi cười một chút, mọi người cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào trong, lại nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ đang luyện cầu, trong nhà khó có được yên tĩnh, Tưởng Vĩ Quốc đảo mắt kỳ quái, mặt lạnh nói: “Hôm nay khó có được a! Nhà các người tối có thể nói hai người, không phải ở nhà sao? An tĩnh như vậy?”
“Tới rồi!” Trang Tĩnh Vũ buông gậy gôn đưa cho dì Lý, mới cười tiếp nhận khăn tay, lau tay, mới nói; “Một đang ngủ, thân thể có chút không thoải mái, một chính là mưu đồ bí mật tạo phản, để ta đem hắn ra xem !”
Diệp Mạn Nghi trực tiếp nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, hỏi: “Nguyệt Dung không có sao chứ?”
Trang Tĩnh Vũ cũng cảm thán thở dài một hơi.
Trang Ngải Lâm lúc này mới bất tri bất giác, lo lắng hỏi: “Mẹ thế nào lại?”
“Ngực đau! Mấy ngày nay cũng uống thuốc của bác Phúc, chính là không thấy khá... Nói muốn muốn con rể tức phụ! Nghĩ không có hi vọng gì tốt, liền mỗi ngày ở nhà uống xong thuốc liền đi ngủ, nức nức nở nở khóc...” Trang Tĩnh Vũ trực tiếp cười rộ lên nói.
Trang Ngải Lâm nghe lời này, tức khắc vẻ mặt bất đắc dĩ, chậc một tiếng, Bác Dịch cũng không bộc lộ biểu tình bộc lộ gì, Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi đảo mắt cảm thấy thú vị cười rộ lên, Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp liếc về phía cánh cửa phòng Trang Hạo Nhiên, hỏi; “Hạo Nhiên làm sao vậy?”
“Súc sinh kia khả năng muốn cùng Khả Hinh đi suối nước nóng, hôm nay tìm cái lý do cho ta muốn chạy! !” Trang Tĩnh Vũ nói cho hết lời, trước hết mời Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi tới trước phòng ăn ngồi xuống, ông mới xoay người phân phó dì Lý: “Đem thiếu gia và phu nhân mời ra đi, khách đã tới!”
“Vâng!” Dì Lý cùng người hầu tức khắc vào mời Ân Nguyệt Dung cùng Trang Hạo Nhiên, không bao lâu, Trang Hạo Nhiên mới mặc T-shirt màu trắng ngắn tay cùng quần thường màu trắng, vẻ mặt tức giận, khuôn mặt vô cùng không tâm cam tình nguyện đi ra, người còn chưa kịp chào hỏi mọi người, trước liền trực tiếp liếc mắt xem xét một cái phía ngoài ngôi nhà thấy ba con trâu nhỏ, đang cúi đầu ăn cỏ, anh nhíu mày đi về phía phòng ăn, hỏi: “Cha, không có việc gì, người kéo ba con trâu đến nhà chúng ta làm gì?”
Trang Ngải Lâm ngồi ở trước bàn ăn, cầm lên khăn ăn vàng ròng bày đặt ở trước mặt của mình, mới nhìn bộ dáng mơ hồ kia của Trang Hạo Nhiên, nhướng lông mày cười rộ lên nói; “Ngươi nhìn cho rõ ràng! ! Đây không phải là trâu! Đó là cẩu! Vừa mới dắt lấy tới!”
Phanh! ! Giống như mười cái chảo nện vào cái ót của Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt anh khiếp sợ mở to mắt, không thể tưởng tượng đi ra khỏi cửa, cư nhiên nhìn thấy ba con chó to gần bằng người, lông màu vàng, đang đứng ở trên sân cỏ, rốt cuộc ngẩng đầu lên tàn bạo nhìn mình chằm chằm, trên cổ ba con chó có hai đai dây lưng thô, vóc người Uy Vũ, thật lớn, móng vuốt bước qua bãi cỏ, đều lõm xuống một khối lớn! !
Trang Hạo Nhiên thở dốc vì kinh ngạc, run run vui vẻ chỉ vào ba con vật kia, không thể tưởng ra, kêu to lên: “Ba súc sinh này là cẩu? Là cẩu? Trên cái thế giới này có đại cẩu cao như vậy sao? Thoạt nhìn so với OSCAR còn buồn nôn! !”
Phốc!
Tưởng Thiên Lỗi mới vừa bồi mẫu thân bên người ngồi xuống, tiếp nhận trà sâm đến uống một hớp, nghe lời này, thiếu hút nữa thì phun hết ra, vẻ mặt tức giận phẫn nộ nói: “Cậu không có việc gì liền nhốt OSCAR của tôi ở nhà cậu! ! Ba súc sinh này là dùng để nhìn chằm chằm cậu ! ! Nói chuyện còn không biết kiểm điểm một chút! !”
Trang Hạo Nhiên tàn bạo tức giận trừng mắt với ba con đại cẩu kia, chính cúi đầu, trong phòng ăn dì Lý sai người đưa qua một i chậu xúc xích lớn, răng con chó kia xé mở một cái, hai ba miếng liền ăn sạch , anh tức khắc ghét tâm địa xoay người, tức giận lại không có cách nào đi về phía đầu bàn ăn bên kia, theo quy củ ngồi ở vị trí phía dưới của mẹ, và chào hỏi Tưởng Vĩ Quốc, không dám nhìn cha, trực tiếp nhìn vị trí trống trơn kia, nói: “Mẹ con đâu? “
“Mẹ ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, nghĩ con dâu !” Trang Ngải Lâm nhìn mỹ thực trên bàn, cảm thấy đói bụng! !
“Ta cũng muốn a!” Trang Hạo Nhiên nói thẳng! !
Phanh! !
Trang Tĩnh Vũ ngồi ở tối vị trí đầu tiên, phanh một trận, tức giận vỗ bàn, nóng mắt trừng hướng con trai! !Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Trang Hạo Nhiên tức khắc không giám lên tiếng, chỉ phải ho khan hai tiếng, nhắc mí mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đối mơ hồ diện đắc ý tươi cười, mắt của anh con ngươi một mị! !
Diệp Mạn Nghi lúc này, nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn nói với Trang Hạo Nhiên: “Mặc kệ ngươi nghĩ ai, dù sao trước cũng phải nghĩ chiếu cố tốt chính mình, bây giờ là cuối thu , ngươi còn mặc áo ngắn tay?”
Trang Tĩnh Vũ trực tiếp lạnh lùng nói: “Súc sinh này thân thể luôn sợ nóng! ! Từ nhỏ đến bây giờ cũng không có lăn qua lăn lại, làm gì có chuyện sợ lạnh? Không có một ngày làm cho người ta hài lòng, có khi ngày đó tôi bị nó khiến cho phát bệnh tim, quy thiên , nó yêu thế nào lăn qua lăn lại, tôi mặc kệ!”
“Cha!” Trang Hạo Nhiên không thích nghe phụ thân xả này đó có không , cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới chuyện cha mẹ sẽ già!
Trang Tĩnh Vũ vẻ mặt mất hứng, nhìn mọi người đã đông đủ, vợ mình còn chưa có ra, liền kỳ quái hỏi: “Phu nhân thế nào còn chưa có ra?”
Nói cho hết lời, trong đầu truyền đến một trận suất suất tiếng vang.
Trang Hạo Nhiên tức khắc đứng lên, quả nhiên thấy mẫu thân mặc váy ren dài kiểu Âu màu vàng nhạt, tóc hơi xoăn dài, chỉ dùng cái trâm ngọc lục bảo hơi định trụ cài đầu, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi, khó nhịn thương tâm đi ra, anh vừa nâng mẫu thân, vừa quan tâm hỏi: “Mẹ, con mới chưa có về nhà mấy ngày, người làm sao lại như vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái? Không phải thầy thuốc đã xem qua sao?”
Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi người một nhà cũng rất quan tâm nhìn Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi càng kỳ quái hỏi: “Đúng vậy, dì à, người làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Trang Tĩnh Vũ vội vã tiếp nhận tay thê tử, để cho bà ngồi xuống, mới đau lòng nói; “Vợ, em là thế nào lại? Nếu như bác Phúc thực sự đã xem qua không được, gia đình chúng ta để cho em đi khám xem! Em rất lâu không có tiều tụy như vậy...”
Trang Ngải Lâm cũng lo lắng nhìn về phía mẹ! !
Ân Nguyệt Dung ngồi ở trước bàn ăn, nghe mọi người quan tâm, bà đột nhiên hai mắt ẩm ướt, liền trong nháy mắt cầm lên khăn tay, nức nức nở nở che trên mặt, khóc như mưa nói: “Tôi người làm mẹ này, dễ dàng sao! Tôi vì có thể chức bà, tôi cố ý nhờ bác Phúc cho tôi uống thuốc, nhìn tôi uống có thể hay không nhanh một chút trở thành bà! ! Lý do này không phải diễn như vậy sao? Muốn trở thành một người bà hiền lành! Như vậy dắt đi, người khác mới tin ta là bà ngoại a! ! Ô ô ô ô ô! ! Thế nhưng uống thuốc luôn luôn không thấy hiệu nghiệm! ! Ô ô ô ô ô! ! Cháu của tôi! ! Bà ngoại vô dụng!”
Phốc!Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Tất cả mọi người không cười nói gì, Tưởng Vĩ Quốc mắt một mị, nhìn Ân Nguyệt Dung vẻ mặt không thoải mái, nói: “Tư tưởng của bà thật là thiên hạ vô địch a! Cũng có thể đánh bại toàn bộ địa cầu!”
Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt thu hồi nước mắt, khăn tay dừng ở trên mặt, tàn bạo nhìn Tưởng Vĩ Quốc, tức giận nói: “Tôi nếu như đánh bại toàn địa cầu! Thứ nhất muốn thu thập chính là ông!”
Diệp Mạn Nghi bật cười, Tưởng Vĩ Quốc khó mà nói nói, ho khan hai tiếng, đành phải cúi đầu tiếp tục tiếp nhận khăn ăn của dì Lý, trải ra...
“Ô ô ô ô ô ô...” Ân Nguyệt Dung nghe lời này, lại một trận thất thần thương tâm, cầm khăn tay lại che mặt, khóc như mưa, nói; “Cả đời này tôi dễ dàng sao? Vì hai đứa nhỏ tôi đã trả giá tất cả! Tôi cũng không muốn cái gì của bọn nó , tôi cũng chỉ muốn tôn tử! Tôi muốn cháu của tôi! Tôi muốn tôn tử ———— mà hai đứa nhỏ này không tốt! ! Một sinh không được, một không tin tức! Nhất là Hạo Nhiên, đồ vô dụng!”
Trang Ngải Lâm chịu không nổi...Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Trang Hạo Nhiên phù một tiếng, đem canh phun hết ra, bất đắc dĩ nhìn về phía mẫu thân, nặng nề thở dài một hơi...
“Vợ à...” Trang Tĩnh Vũ thật thật thật là bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung...
“Không có việc gì! Tôi chịu đựng được! Tối đa tôi chết, còn bộ dáng kia, xuống địa ngục, tôi nhìn thấy ông bà của tôi! Tôi quỳ gối trước mặt bọn họ nhận lỗi! Tôi không phải một...” Ân Nguyệt Dung nói mới nức nức nở nở không khóc xong, cũng đã hoa mắt nhìn thấy tam tiểu trâu bên ngoài ngôi nhà, ở nơi đó thật nhàn nhã đi bộ đi chơi, nước mắt vừa thu lại hỏi: “Ai đem tam đầu trâu mang đến nhà của chúng ta, còn ngại hai súc sinh này để ta quá bớt lo phải không?”