Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 617: Chương 617: Lựa chọn




Đêm rất nhanh tới.

Lúc người ta không nhận rõ trái tim mình, sẽ trôi đi. . . . . . trôi đi. . . . . . trôi đi. . . . . .

Phòng trang điểm vẫn người giúp việc không ngừng bận rộn.

Ân Nguyệt Dung vẫn giống như con bươm bướm xinh đẹp, ở bên trong hàng đống quần áo xinh đẹp, tìm kiếm bộ váy xinh đẹp nhất thích hợp với Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh tắm rửa đi xong, ngây ngốc ngồi ở trước gương trang điểm, nhưng chỉ nhàn nhạt nhìn mình trong kính, hai mắt rời rạc không ánh sáng, sắc mặt chợt tái nhợt, hốc hác. . . . . .

Nhà tạo mẫu tóc vừa làm tóc xoăn cho Khả Hinh, vừa có chút ngạc nhiên sự thay đổi của cô từ buổi trưa tới buổi.

“Bảo bối, tới uống chút trà lài đi!” Ân Nguyệt Dung lập tức cầm trà lài, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vô cùng vui vẻ muốn đút cho cô.

Đường Khả Hinh phục hồi tinh thần, nhìn Ân Nguyệt Dung sâu kín nói: “Dì. . . . . . Con không muốn uống. . . . . .”

“Bảo bối! Con làm sao vậy?” Ân Nguyệt Dung lập tức có chút căng thẳng để Trà lài xuống, ngồi ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Con không vui sao ? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ mệt mỏi cúi đầu.

“Nói với dì một chút?” Ân Nguyệt Dung thật lòng nhìn cô, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh chỉ lắc đầu một cái.

U v”Xem dì là mẹ, nói với dì xem!” Ân Nguyệt Dung ngây thơ nói: “Có phải con phiền não hôm nay phải khiêu vũ với Thiên Lỗi hay không? Đừng sợ ! Đây chỉ là một điệu nhảy mà thôi, nhảy xong thì thôi!”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Ân Nguyệt Dung, chỉ cười nói: “Dì luôn suy nghĩ chuyện rất đơn giản.”

“Trên thế giới này mỗi một sự việc vốn rất đơn giản, do con người ta nghĩ phức tạp thôi.” Ân Nguyệt Dung sờ nhẹ sợi tóc xoăn trên trán cô, mỉm cười nói.

“Nhưng. . . . . . Tại sao con người ta phải suy nghĩ đến phức tạp như vậy?” Đường Khả Hinh có chút không rõ.

“Bởi vì con người quá tham lam, bi thương cũng muốn, vui vẻ cũng muốn!” Ân Nguyệt Dung lại cười nói.

“Bi thương cũng muốn?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn bà.

“Đúng vậy! Bi thương có thể để cho một người buông thả mình tốt hơn, ngược lại vui vẻ ngắn ngủi, thời gian nhận rõ bản thân mình quá ít!” Ân Nguyệt Dung mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh đang suy nghĩ những lời này.

“Vì vậy cóc câu nói : Trong tình yêu nam nữ, thường bởi vì lúc yêu nhau không nhìn thấy khuyết điểm của đối phương, đến lúc bi thương mới nhận rõ bản thân mình và người khác!” Ân Nguyệt Dung giải thích nói: “Thế nhưng cả hai đều không thể làm được, cũng không rõ ràng lắm.”

“Vậy làm sao nhận rõ mình. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu mỉm cười nói.

“Bàn tay đè chặt trái tim của mình, tôn trọng lựa chọn của mình, nhất định là vui vẻ nhất đấy!” Ân Nguyệt Dung cầm tay Đường Khả Hinh, đặt nhẹ nơi trái tim của cô, mới cười nói: “Nghe nó nhảy đập thình thịch, nó sẽ nói cho con biết đáp án.”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đặt tay ở trái tim, cảm giác nó đang nhảy nhót.

“Chỉ có nó mới mạnh mẽ nhất, bởi vì nó không đập, thế giới của con cũng sẽ hủy diệt, cho nên tôn trọng sinh mạng, tôn trọng vui vẻ vô cùng quan trọng. Lựa chọn người khác chính là như vậy!” Ân Nguyệt Dung mỉm cười cầm một chiếc nhẫn kim cương, dịu dàng nói: “Trái tim của con nghiêng về người kia, sẽ không nhịn được vui vẻ! Nếu như con không biết lựa chọn thế nào, vậy thì xem ai có thể mang tới cho con vui vẻ!”

Đường Khả Hinh không khỏi giật mình.

Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn cô! !

Đường Khả Hinh chậm rãi cười khổ, nhẹ nhàng cầm một cây lược ngọc, chảy nhẹ, nhớ lại có chút chuyện, biết tối nay phải đưa ra một quyết định. . . . . .

Ân Nguyệt Dung nhìn cô thật sâu, dịu dàng hỏi: “Quyết định này, rất khó sao?”

Đường Khả Hinh đặt cây lược ngọc xuống, chỉ cúi đầu.

“Con yên tâm, nếu như lo lắng co Hạo Nhiên, hoàn toàn không cần sợ!” Ân Nguyệt Dung mỉm cười tựa vào trước bàn trang điểm, dịu dàng nói: “Từ nhỏ đến lớn, nó vẫn luôn chăm sóc mình rất tốt.”

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn Ân Nguyệt Dung mỉm cười hỏi: “Trước kia Tổng Giám đốc như thế nào? Nhất định chăm sóc rất dễ chứ?”

Ân Nguyệt Dung suy nghĩ vấn đề này một chút, đổi lại chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn nói: “Nói chăm sóc dễ cũng đúng, nói chăm sóc khó cũng không tiện chăm sóc. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn bà.

“Khi còn bé, Hạo Nhiên vừa sinh ra đã được cưng chiều hết mực. Trong nhà, ông nội Trang thương yêu nó không biết đến cỡ nào. Muốn cái gì thì cho cái đó, ngay cả mặt trăng trên trời, cũng muốn hái cho nó. . . . . .” Ân Nguyệt Dung mỉm cười nhìn một chiếc nhẫn đá sapphire, nói: “Mó chỉ khóc một chút, quậy một chút, nửa nước Anh cũng rung lên.”

Đường Khả Hinh nhịn không được mỉm cười, nói: “Không ngờ, khi còn bé anh ấy là người phiền toái như vậy.”.

“Dĩ nhiên! !” Ân Nguyệt Dung nhìn cô, trách móc nói: “Khi còn bé còn ngoan một chút, người ta chăm sóc như thế nào, nó vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, nhưng đến khi trưởng thành, cũng không ngoan, chuyện này cũng ngại người ta làm không được, chuyện nọ cũng ngại người ta làm không được, ví dụ như nó rất thích người làm dì Hoa, nó cảm thấy món canh đó uống không ngon…, liền muốn người ta uống hết chén canh đó, xác định cảm giác đúng rồi, mình mới uống!”

“À?” Đường Khả Hinh thật không tin nổi, nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Khó chăm sóc như vậy à?”

“Đúng vậy! ! Đến khi nó mười một mười hai tuổi, toàn bộ người giúp việc đều sợ nó, cuối cùng không người nào để ý đến nó, ngay cả dì Hoa cũng đành phải xin nghỉ hưu sớm, lúc đi, mập thêm vài cân, trách nó không hiểu chuyện, muốn cho mình ăn canh!” Ân Nguyệt Dung đột nhiên mỉm cười nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, dần dần nghe ra đầu mối.

Ân Nguyệt Dung cũng nhìn Đường Khả Hinh thẳng thắn cười nói: “Thật ra, nó cảm giác mình làm phiền rất nhiều người, cảm thấy không tốt, nhất là người giúp việc chăm sóc nó không tốt chỗ nào, còn có thể bị ông nội mắng, dì Hoa tuổi cũng đã lớn, nó muốn người ta về hưu sớm hưởng phúc một chút, liền nghĩ tất cả biện pháp để cho bà ấy đi khỏi. Nó luôn thay đổi biện pháp, chăm sóc người bên cạnh.”

Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi ấm áp.

“Thật ra. . . . . . Dì là một người mẹ không có năng lực.” Ân Nguyệt Dung có chút áy náy đối với đứa con trai này, than khổ nói: “Nếu như dì cẩn thận một chút, sẽ phát hiện con trai bướng bỉnh, chẳng qua là vì có nhiều người phiền não vì nó, còn luôn trách móc nó quá bướng bỉnh, cùng quở mắng nó cho đến bây giờ. Sửa cũng sửa không được. Thật đáng ghét! Nó chính là đứa làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta không có cách nào lo lắng cho nó.”

Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nghe được người trong nhà thương yêu Trang Hạo Nhiên.

“Được rồi, con cũng không cần rối rắm nữa!” Ân Nguyệt Dung bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Thật ra cuộc sống không có rối rắm như vậy. Phải hiểu thật rõ ràng, tình yêu phải có. . . . . thời gian để suy nghĩ, hãy để cho những người đàn ông xấu xa chờ đợi đi! !”

Đường Khả Hinh im lặng, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương trang điểm.

Lễ hội rốt cuộc bắt đầu.

Tối nay, hai gia đình hiển hách, Trang Tưởng tổ chức buổi dạ vũ long trọng, cho nên khách quý hai giới chính trị, thương mại đều sôi nổi tham gia, ngoại trừ cháu gái của Thủ tướng, Tô Linh, nổi tiếng giao tiếp xã hội, cô nghe nói tối nay chị Trang sẽ tham dự lễ hội, lập tức uyển chuyển từ chối lời mời.

Cả Khách sạn Á Châu, sáu lá cờ phất phới.

Khách mời nối liền không dứt, mà Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng tạm thời đổi tới đây giúp một tay, chỉ thấy các cô mặc đồng phục, không ngừng tới lui ở đại sảnh, chiêu đãi tân khách.

Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

Hai người bọn họ cùng Giám đốc khách sạn nhận được chiếc xe kia, lập tức đi ra đại sảnh to lớn, khom người hạ eo, hướng người trong xe chào hỏi.

Quả nhiên. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc và Trần Mạn nghi mặc trang phụ lộng lẫy, cất bước đi ra trước, sau đó thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen kẻ sọc, tối nay tươi cười rạng rỡ đứng trước xe Rolls-Royce, hai mắt lóe lên nhìn tới phía trước. . . . . .

“Chủ tịch, phu nhân, Tổng Giám đốc. . . . . .” Bọn Nhã Tuệ cung kính gọi.

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng cùng vợ đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cất bước lên trước, lại ngừng ở trước mặt của Nhã Tuệ. . . . . .

Nhã Tuệ hơi có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu với cô, tỏ vẻ quan tâm và cám ơn, mới nói: “Vất vả rồi.”

Anh nói xong, người đã đi khỏi, giống như một chút nữa sẽ làm một chuyện thật quan trọng.

Mà ở tại một góc riêng biệt bên cạnh sảnh tiệc, ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.

Lúc này tân khách càng ngày càng nhiều, cả sảnh tiệc hết sức náo nhiệt.

Người hai nhà Tưởng Trang cùng nhau bắt tay tất cả khách quý, nhất là Ân Nguyệt Dung, đặc biệt thích náo nhiệt, bà chạy khắp nơi trong đám các phu nhân, giương mặt cười vui vẻ.

Tưởng Thiên Lỗi đứng trong đám người, hơi quay mặt sang, căng thẳng tìm bóng dáng Đường Khả Hinh.

Một làm gió biển mãnh liệt thổi vào, mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Cuối mùa xuân, luôn thời tiết có chút không ổn định.

Tầng lầu cao nhất tại Khách sạn Á Châu đang mở ánh đèn thủy tinh màu vàng cam.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, đang cầm một ly Whisky, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng mênh mông, nhớ tới vẻ mặt kiên quyết của Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa từ chối mình, hai mắt anh lóe lên.

“Nhà các người tổ chức bữa tiệc, tại sao cậu không tham dự?” Bác Dịch cũng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, chậm rãi đi xuống từ lầu hai, nhìn bóng lưng của anh, nhàn nhạt hỏi.

Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, mới mỉm cười nói: “Vai chính tối nay không phải là tôi . . . . .”

Ánh mắt của Bác Dịch xoay chuyển, cũng nâng một ly Whisky, đi tới trước cửa sổ sát đất, mỉm cười nói: “Tôi nhớ lúc cậu bị thương, tôi cứu cậu, cậu nói câu nói đầu tiên. . . . . . Dường như là. . . . . .”

Cho tới bây giờ Trang Hạo Nhiên cũng không có nghe Bác Dịch nói đến chuyện này, có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Bác Dịch cố ý cau mày suy nghĩ một chút, mới mỉm cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, lúc gần đây tôi mới nhớ tới, dường như cậu nói. . . . . . Bảo vệ tốt nó, mạng của cô chính là mạng của tôi!”

“Thật sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, có chút kinh ngạc nói: “Thật nói như vậy à?”

“Ừ. . . . . .” Bác Dịch mỉm cười gật đầu.

“Nó là cái gì? Người kia là ai?” Trang Hạo Nhiên không hiểu suy nghĩ chuyện này.

Bác Dịch cũng muốn suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu một cái.

“Chẳng lẽ là cô gái trong sinh mệnh của tôi?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được nói đùa.

“Theo cá tính của cậu, có thể tìm được vợ, trừ khi cô ấy rất hiểu cậu!” Bác Dịch thật lòng nói.

“Đi!” Trang Hạo Nhiên trách anh, sau đó bật cười hớp một ngụm nhỏ Whisky, nghĩ tới tối nay Đường Khả Hinh nhất định sẽ tham gia bữa tiệc, nhất định sẽ diễm tuyệt cả hội trường.

“Nhớ cô ấy sao?” Bác Dịch lạnh nhạt hỏi.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ uống một hớp lớn Whisky, thở gấp gáp một hơi, nói: “Có lúc buông tha giống như xé nát trái tim anh ra, nhưng lúc xé ra, niềm vui rất tràn trề. Bởi vì anh làm được. . . . . .”

“Cậu làm sao biết suy nghĩ của cô ấy?” Bác Dịch nhìn anh.

“Tôi không biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn, sâu kín nói: “Tôi chỉ biết, cuộc sống hạnh phúc lớn nhất chính là còn có cơ hội lựa chọn.”

Bác Dịch nghĩ những lời này.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, uống cạn một ngụm Whisky cuối cùng! !

Gió biển sâu kín nhào tới, mang đến cảm giác sảng khoái trong lòng.

Người đàn ông này đang cô đơn đối diện biển rộng mênh mông . . . . . .

Một tiếng chuông reng reng vang lên.

Bác Dịch xoay người, nhìn cánh cửa kia, hỏi: “Ai vậy?”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền cười xoay người để ly Whisky xuống, đi qua mở cửa nói: “Không cần phải nói, nhất định là chị tôi, anh cẩn thận một chút. . . . . .”

Anh đi tới cạnh cửa, chậm rãi nắm khóa tâm, cười mở cửa, mới vừa muốn nói, lại nhìn người trước mặt sửng sốt. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực màu hồng đào, chải búi tóc dài trang nhã, đeo dây chuyền kim cương ngôi sao hải dương lấp lánh, nâng nhẹ đuôi váy, khuôn mặt có chút tái nhợt, hai mắt khẽ lóe lên ánh sáng như vì sao vụt bay, ngẩng đầu lên nhìn anh, thật dịu dàng, thật dịu dàng. . . . .

Cuộc đời Trang Hạo Nhiên cho tới bây giờ cũng không có khiếp sợ như vậy, giống như bị điểm huyệt, lập tức nín thở nhìn cô gái trước mặt.

Đường Khả Hinh giống như có chút ngượng ngùng, chỉ cúi mặt, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt khẽ ứa lệ, dịu dàng nói: “Em . . . . . Đói bụng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh sáng ngời rung động lòng người, dịu dàng nhìn anh, trên mặt khẽ run rẩy, giống như khẽ lộ ra bi thương, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng nhìn anh, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống hỏi: “Có cơm ăn không ?”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên không dám nhìn cô, nghiêng mặt sang bên, hai mắt cố nén nước mắt.

Khuôn mặt của Đường Khả Hinh càng lúc càng run rẩy co quắp, giống như mất mặt cúi đầu, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống, nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi: “Thật. . . . . . Không có cơm ăn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.