Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 596: Chương 596: Một, hai, ba




Bác Dịch lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng, ôm vai, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đỏ mặt ngây ngô đứng ở một bên, như học sinh tiểu học làm việc gì sai.

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải đứng ở bên cạnh cô, đôi tay cắm túi quần, nhắc mí mắt, cười như không cười liếc về phía Bác Dịch. . . . . .

“Tôi nói. . . . . .” Bác Dịch nén nổi giận trong bụng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên, đè nén tức giận nói: “Rốt cuộc là quấn quýt si mê đến cỡ nào, mới lén lén lút lút ở chung một chỗ như vậy? Ngay cả ban công sân thượng cũng trèo qua?”

Mặt của Đường Khả Hinh càng đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên lại không nhịn được cười.

Bác Dịch tức giận nhìn anh một cái, mới lạnh lùng nói: “Cậu còn không biết xấu hổ? Tối hôm qua xách giỏ hái rau mang cho thân thể ra chơi đùa như vậy, để người khác lén lén lút lút chạy ra ngoài, nhưng tôi rất buồn bực, cô làm sao ra ngoài được? Tôi rõ ràng đã khóa cửa trong ngoài rồi.”

Đôi mắt Đường Khả Hinh mở to, có chút gấp gáp, nhưng lại không dám nói.

“Nói!” Bác Dịch lạnh lùng nói.

“Tôi . . . . . Tôi lấy chìa khóa đi ra ngoài. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nói.

Bác Dịch cau mày nhìn cô một cái, ngạc nhiên nói: “Cô làm sao biết tôi để chìa khóa ở đâu?”

Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thẳng thắn cúi đầu, lầu bầu nói: “Không biết, giống như. . . . . . Đi tới đi lui nhìn thấy cái hộc tủ kia . . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, nhớ tới cái chìa khóa này để trong tủ nhỏ, là mình đưa cho Bác Dịch, anh không nhịn được cúi đầu mỉm cười.

“Cô. . . . . . cô cứ như vậy đi tới hộc tủ hả ?” Bác Dịch nén giận trong bụng, nhìn Đường Khả Hinh, thở dốc nói: “Tôi xem cô đã sớm có dự mưu! ! Nói với cô rồi, trong lúc châm cứu không thể đụng vào nước lạnh! ! Nếu như bị cảm lạnh, cô sẽ làm sao? Cô ngã bệnh là chuyện nhỏ, nhưng sẽ ảnh hưởng tôi phán đoán khứu giác của cô! Bị cảm lạnh, đối với khứu giác chính là ảnh hưởng lớn nhất! ! Đầu óc của cô vốn đã không dùng được! Tôi gõ cửa ở bên ngoài phòng, tên chán ghét này cũng hỏi là ai, cô còn bảo cậu ta trèo tường? !”

Lúc này trong đầu Đường Khả Hinh chợt lạnh, nhớ tới hành động của mình lúc nảy, mặt đỏ lên, thật sự là ngu ngốc mà. . . . . .

Cô cúi đầu, muốn khóc.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu, buồn cười. . . . . .

Bác Dịch lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Cậu đừng cười! ! Cậu vốn là một người rất chín chắn chững chạc, tại sao lại đầu óc lại không phát triển như vậy? Cô ấy bị cảm, lại hao tốn của tôi bao nhiêu thời gian?”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch lập tức cười nói: “Anh đừng nóng giận, nhiều lắm thì chúng tôi ở lại chỗ này mấy ngày, phụ giúp anh một chút.”

“Trên thế giới này, cũng chỉ có cậu mới có thể cảm thấy mình được hoan nghênh, vô lại ở trong nhà người khác không chịu đi!” Bác Dịch tức giận nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức nở nụ cười nói: “Được rồi, không nên như vậy, chúng tôi sai rồi.”

“Nhìn thấy cậu đã buồn nôn !” Bác Dịch lại nhìn Đường Khả Hinh, gọi: “Cô! !”

“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, sững sờ hỏi: “Anh có gì căn dặn?”

“Từ nơi này đến trạm xe khoảng một km, chạy bộ qua, cho đến khi xuất mồ hôi mới thôi, sau đó ngồi xe buýt tuyến số một đến thị trấn nhỏ, mua cho tôi hai bao rau mầm xà lách rồi trở lại!” Bác Dịch lạnh lùng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài. . . . . .

“Rau mầm xà lách? Không phải anh chỉ ăn rau dại sao?” Đường Khả Hinh như kẻ ngốc, lại còn không biết xấu hổ hỏi vấn đề này.

Quả nhiên. . . . . .

Bác Dịch lạnh lùng quay đầu nhìn cô, lại nén lửa giận nói: “Tối hôm qua, chỉ vì cô muốn ăn ngon, người đàn ông trèo từ ban công phòng của cô đã hái tất cả rau dại của tôi còn nhổ tận rễ rồi!”

“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

Bản thân Trang Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu, lại cười phốc một tiếng.

“Còn không biết xấu hổ cười!” Bác Dịch giễu cợt xong, liền xoay người đi ra ngoài, để lại một câu nói: “Cô tốt nhất đừng lười biếng cho tôi, rốt cuộc cô có chạy bộ hay không, có xuất mồ hôi hay không, tôi biết rõ!”

Mặt của Đường Khả Hinh càng đỏ, cúi đầu, mất mặt lầu bầu nói: “Vâng . . . . .”

Cửa, phịch một tiếng đóng lại! !

“Đều tại anh ! !” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đôi tay vỗ mạnh vào lồng ngực Trang Hạo Nhiên, dậm chân kêu: “Tối hôm qua tại sao anh nhổ hết rau dại hả?”

“Không phải em muốn ăn sao?” Trang Hạo Nhiên cười muốn né tránh cô.

“Ghét, anh hái hết, sau này em sẽ không có ăn!” Đường Khả Hinh một tay đẩy anh ra, cả người rất tức giận đi ra ngoài, đi theo Bác Dịch muốn cầu tình, có thể đạp xe đạp hay không. . . . . . Một km nha. . . . . . Một km. . . . . .

Tiếng kêu nức nức nở nở, từ dưới lầu truyền đến.

Trang Hạo Nhiên lại tựa vào cạnh cửa, nhớ tới lúc nảy ôm thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, bộ dáng cô đỏ bừng mặt và mềm nhũn, trái tim không nhịn được đập thình thịch, một loại cảm giác ngọt ngào thậm chí hạnh phúc tràn đầy trong trái tim, anh không khỏi cúi đầu, có một chút vui vẻ và cười xấu hổ. . . . . .

Cửa chính vườn nho.

Bác Dịch lạnh lùng đi cùng năm con chó sói lớn, đứng ở cửa chính, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đồng 20 đồng mua rau mầm xà lách trong tay, rất ủy khuất đứng ở một bên, có chút bất đắc dĩ thở dài. . . . . .

“Bây giờ là 9h 00 sáng, 2 giờ chiều trở lại cho tôi,” Bác Dịch nói xong, liền mang theo năm con chó xoay người đi khỏi, phịch một tiếng, cánh cửa sắt tự động đóng chặt.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thật đáng thương cách song rào chắn, nhìn bóng dáng to lớn cao ngạo của Bác Dịch kiên quyết đi phía trước, cô thở dài, chỉ đành phải xoay người, cam chịu nhìn con đường lúc đến, quanh co uốn lượn, mênh mông, cô muốn khóc, nhưng chỉ đành phải cất bước đi nhanh tới phía trước. . . . . .

Ngày hôm qua mưa to, ào ào trút xuống.

Hôm nay mặt trời cũng chiếu ánh sáng rực rỡ, mặc dù là đầu xuân, nhưng bởi vì đến gần ngày hè cho nên hơi nóng.

Thân thể Đường Khả Hinh vốn hơi yếu, chạy chậm mấy phút, lại chạy dọc theo con đường Bác Dịch chỉ định, quẹo cua chạy tới con đường nhỏ nông thôn cũng đã thở hổn hển, cả người xuất mồ hôi, cô vừa lau mồ hôi, trong miệng vừa thở phì phò kêu: “Trang Hạo Nhiên đáng chết! Nếu không phải anh nhổ hết rau dại, em mới không cần chạy bộ !”

Nói xong, cô lại thở hổn hển chạy tới một con đường nhỏ nông thôn rộng rãi thoáng mát, hai bên đều là ruộng lúa chạy đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chiếc xe buýt rất cũ chạy ở phía trước.

“Mệt chết đi được!” Đường Khả Hinh vừa chạy bước nhỏ, chạy về phía trước, nghĩ tới trạm xe bus khẳng định còn không xa.

Sau lưng một tiếng chuông xe đạp truyền đến.

Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp, hai ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay to lớn, cùng đồng hồ bạch kim dây đen, rất đẹp trai hấp dẫn chạy tới bên này, nở nụ cười nói: “Vị tiểu thư phía trước, thấy cô chạy rất khổ cực, có muốn chở cô một đoạn đường hay không?”

Đường Khả Hinh vừa chạy phía trước, vừa quay đầu thấy Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp chạy tới, cười thật vui vẻ đến cỡ nào, sắc mặt của cô lập tức tối sầm lại, tức giận nói: “Anh còn không biết xấu hổ chạy tới?”

“Ra ngoài vận động một chút mà.” Trang Hạo Nhiên vừa cởi xe đạp theo bước chân cô, vừa cười hỏi: “Có muốn ngồi lên hay không?”

“Không muốn!” Đường Khả Hinh không để ý tới anh, tăng tốc chạy về phía trước. . . . . .

“Đi lên đi, anh chở em một đoạn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cẩn thận cởi xe, chú ý một cái hố trước mặt, vượt qua. . . . . .

“Không muốn!” Đường Khả Hinh cảm giác mình chạy đến mệt lả, đầu đầy mồ hôi, cô vừa nuốt nước miếng, vừa tiếp tục chạy về phía trước.

“Nghe lời đi! !” Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đến phía trước cô một chút xíu, dừng lại, vươn tay ngoắc cô.

Đường Khả Hinh sải bước chạy qua bên cạnh anh, sau đó kiêu ngạo chạy về phía trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đỡ xe, dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng cô hờn dỗi chạy về phía trước, đột nhiên mỉm cười, lập tức dựng xe đạp, chạy tới phía trước mấy bước, nắm nhẹ cổ tay của cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

“Buông tay!” Đường Khả Hinh lại muốn kéo tay của anh xuống, chạy tới phía trước.

Trang Hạo Nhiên lại cười kéo cả người cô trở lại, nói: “Được rồi, lên xe. Một km nha, Bác Dịch không biết thể chất của em, xuất mồ hôi như vậy đủ rồi.”

“Không cần!” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra.

“Nghe lời. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói xong, liền bế ngang cả người cô, đi tới xe đạp.

Lúc này Đường Khả Hinh cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi ôm cổ của anh, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô một cái, nói: “Em nhìn anh như vậy, hôn em đấy!”

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu đi.

Ánh mặt trời Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, ôm thân thể mềm mại của cô, đi tới trước xe đạp, mình cưỡi lên trước, liền thả cô ở đòn ngang phía trước, ôm vào trong ngực, mới nói: “Đi, nhóc.”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ tựa vào trong ngực của anh, nắm áo sơ mi trắng của anh au mồ hôi.

Trang Hạo Nhiên cười to vì động tác này của cô, nhưng vẫn đạp bàn đạp, liền cưỡi xe đạp chạy tới phía trước.

“Đạp hết sức!” Đường Khả Hinh nhớ tới sáng nay, hai chân Trang Hạo Nhiên chạm đất ở ban công đối diện, Bác Dịch như tượng phật giáng xuống, trong lòng cô có chút sợ hãi nói: “Chẳng may, đến trạm xe, anh ấy đã ở nơi đó chờ chúng ta thì sao?”

“Không biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp, lại rẽ con đường nhỏ, cưỡi vào một con đường nhỏ nông thôn khác. . . . . .

“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì tối hôm qua anh ấy giữ vườn nho cả buổi tối.” Trang Hạo Nhiên chăm chú cưỡi xe, nói.

“À? Giữ một buổi tối? Tại sao?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì tối hôm qua mưa quá lớn, anh ấy sợ vườn nho có chuyện gì, liền giữ một buổi tối, mỗi lần đến mùa hè, anh ấy đều như vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói.

“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh sợ hãi thán phục tinh thần kiên trì của Bác Dịch, sâu kín nói: “Anh ấy thật sự là một người rất mạnh mẽ.”

“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp chạy nhanh một đoạn thời gian, rốt cuộc đến một trạm xe buýt nho nhỏ ở gần cửa thôn, anh dừng xe đạp, đỡ Đường Khả Hinh xuống xe trước, mới nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Xe sắp tới.”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nghe lời này, liền lầu bầu nói: “Biết rồi, anh mau trở về đi. Không cần đi theo em.”

“Anh không có đi với em, nếu như bị Bác Dịch phát hiện anh đưa em đi, anh sẽ bị chó ăn hết.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, trong lòng không khỏi run lên, chỉ đành phải nói: “Anh muốn đi, em cũng sẽ không để cho anh đi, mau trở về đi.”

“Chúng ta tới trạm xe rồi, đi tiếp. . . . . .” Trang Hạo Nhiên quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc buýt màu trắng cũng đã rất cũ kỹ, lái tới bên này, khắp sườn xe bám đất màu vàng, anh lập tức cười nói: “Xe tới rồi. Cẩn thận chút.”

“Biết rồi.” Đường Khả Hinh không để ý tới anh, xoay người cũng đã thấy xe buýt dừng ở trước mặt của mình, cô cũng không đầy, đi lên xe buýt, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi phía sau xe, ngồi xuống, vốn không muốn nhìn bên ngoài, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên đang mỉm cười vịn vào xe đạp, rất đep trai nhìn mình, cô liền nói với anh: “Anh mau trở về đi. Ánh mặt trời đang rất gắt.”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh liền không tiếp tục nhìn anh, mà quay mặt đi nhìn phong cảnh phía trước.

Cả buồng xe chỉ có một người.

Đường Khả Hinh cúi đầu, vuốt vuốt 20 đồng của mình.

Tài xế thấy không có người đi lên nữa, qua một, hai, ba giây, liền vô số, đạp chân ga, cho xe buýt chạy tới phía trước. . . . . .

Một bóng dáng màu trắng, lập tức ngồi ở bên cạnh cô gái.

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở bên cạnh mình, mỉm cười nhìn tới phía trước, khuôn mặt kiên nghị lộ ra mấy phần hơi thở tôn quý, áo sơ mi màu trắng, lộ ra tao nhã và lịch sự, bả vai rất rộng rãi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.