Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 562: Chương 562: Mưa rơi.




"Khả Hinh, cô thật quá tuyệt vời! ! !" Sau khi đoàn người ở hội trường tản ra, mấy người Lâm Sở Nhai lập tức xông lên ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay một vòng tròn.

Đường Khả Hinh rơi nước mắt, cũng kích động ôm Lâm Sở Nhai.

Nhã Tuệ và Mạn Hồng còn có Tiêu Đồng Tiểu Nhu, mấy người cũng vui vẻ tiến lên, vươn hai tay ôm lấy Đường Khả Hinh thật chặt, vừa khóc vừa cười nói: "Chúc mừng! !"

Đường Khả Hinh thực sự giống như vừa rơi xuống địa ngục, lại được hạnh phúc lên thiên đường cảm động nở nụ cười.

Vitas và Laurence đồng thời đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh đang cùng bạn bè và Nhã Tuệ chúc mừng, thấy thầy và Laurence tiên sinh, cô thu lại vẻ mặt, vội vàng nhìn về phía bọn họ.

"Khả Hinh, chúc mừng cô!" Laurence bộc lộ sự an ủi nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Laurence, nở nụ cười nói: "Cảm ơn Laurence tiên sinh, cảm ơn ông!”

"Cô nên cảm ơn chính mình, tất cả đều do cô tự mình vất vả có được." Laurence nói hết lời, liền liếc mắt nhìn Vitas một cái, mới xoay người rời đi.

Đường Khả Hinh lại vội vàng nhìn về phía thầy, nhớ tới câu ông vừa nói kia: Thua, cũng phải ngồi xuống, cho đến khi nó kết thúc, kỳ thực có lẽ ông đã sớm biết kết quả thi đấu, nghĩ tới đây, hai mắt của cô lập tức đỏ bừng...

Vitas nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: " Cuộc sống thành công, đều nhờ những hy sinh quên mình. Tôi sở dĩ cử cô đi Cambridge, quả thực là một nước cờ nguy hiểm, nhưng nếu cô muốn thành công, chỉ có thể tự tạo kỳ tích trên con đường này, chúc mừng cô đi hết và trở về."

Đường Khả Hinh cảm kích nhìn về phía thầy giáo, hai mắt rưng rưng gật đầu.

Đôi mắt Vitas chớp lóe, khuôn mặt vốn lạnh lùng, cảm thấy mình vẫn muốn giải thích, nói: "Vừa rồi thứ lỗi cho thầy khi bỏ phiếu phản đối."

Đường Khả Hinh liền nhìn về phía thầy giáo, nghẹn ngào cảm kích cười nói: "Tôi hiểu rõ! Bởi vì chỉ khi thầy công bằng, thì bọn họ mới có thể đối với tôi công bằng, cảm ơn thầy đã suy nghĩ chu đáo cho tôi, cảm ơn thầy!"

Cô nói hết lời, rơi nước mắt, kích động khom lưng cảm tạ thầy giáo.

Mặt Vitas bộc lộ ý cười, muốn đưa tay khẽ vuốt đầu cô, ngón tay khẽ động, lại im lặng xoay người rời đi.

Đường Khả Hinh đứng dậy nhìn bóng lưng thầy giáo rời đi, cô lại xúc động cười hạnh phúc.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí tổng giám đốc, lặng yên nhìn Đường Khả Hinh nhận lời chúc mừng của mọi người, cười ngọt ngào động lòng người, anh cũng chậm rãi nở nụ cười.

Đông Anh nhìn anh một cái, mới chậm rãi tiến lên nói: "Tổng giám đốc chúng ta phải đi, buổi chiều còn có một cuộc họp diễn ra.”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, khẽ gật đầu, liền đứng lên, cài nút âu phục, đi về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đang ở giữa bạn bè, thấy Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bên này, sắc mặt của cô hơi thu lại, nét mặt cảm kích, mỉm cười nhìn anh...

"Vừa nãy thật sự là một màn mạo hiểm, không nghĩ đến em lại có thể xoay chuyển tình thế, thực sự rất tự hào về em, chúc mừng em thành công thăng cấp!" Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, vươn tay ra.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, mỉm cười vươn tay bắt tay với anh nói: "Cảm ơn anh vừa rồi ở trên bục đã lo lắng cho em.”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, đôi mắt bộc lộ vài phần dịu dàng.

Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, né tránh ánh mắt của anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô như vậy, liền chậm rãi buông tay ra, nói: "Buổi chiều anh còn có một cuộc họp, mọi người cứ từ từ chúc mừng."

Anh nói hết lời, liền lặng lẽ xoay người rời đi.

Mọi người tôn kính khom người gật đầu với anh, Trần Mạn Hồng nhìn bóng lưng cao lớn kia của Tưởng Thiên Lỗi, có chút xúc động cười nói: "Kỳ thực bỏ qua những chuyện trước đây, người đàn ông này thật lòng mà nói cũng không tệ. Khả Hinh, cô có muốn suy nghĩ lại hay không?"

"Nói cái này làm gì?" Nhã Tuệ liền cười rộ lên ngăn cản, bởi vì nhắc tới quá khứ, lòng của cô bỗng nhiên run lên, rất sợ.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt chỉ bộc lộ ý cười, không lên tiếng.

"Được rồi, không nên nán lại ở chỗ này nữa! Chúng ta lập tức quay về chúc mừng!" Lâm Sở Nhai liền nâng mặt cười rộ lên nói.

"Thế nhưng..." Tô Lạc Hoành suy nghĩ một chút, bực tức nói: "Trong lúc này, rốt cuộc lão đại của chúng ta lại đi đâu mất rồi chứ? Vừa rồi mạo hiểm như vậy, nếu như không phải nhờ vào một vòng cuối cùng, Khả Hinh của chúng ta không phải nhất định sẽ thua sao? Kỳ thật nếu có tiếng nói của lão đại, hoặc là năng lực xử lý công việc cũng có thể giúp được chứ? Người này đã xảy ra chuyện gì? Thật không để tâm tới sao? Có phải lại gặp phải chị nào hay cô nào rồi không?"

Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, tất cả mọi người đều nghi ngờ.

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh lúc này cũng tức giận, cắn môi dưới, suy nghĩ một lát nữa, nhất định sẽ đạp cửa phòng làm việc của anh một cước! !

"Khả Hinh?" Nhã Tuệ trong lúc mọi người đang muốn bàn bạc đi đâu để chúc mừng, lại mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cô đi chúc mừng trước… Có phải cô muốn đi trước để gặp một người không?”

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn Nhã Tuệ một cái, bỗng nhiền cười, gật gật đầu.

Ánh mặt trời hôm nay vẫn sáng rực, ngày xuân sắp qua, chồi non xanh mởn, màu tím của hoa ban trải dài khắp núi rừng.

Gió thổi nhẹ nhàng, cánh hoa khẽ lay động, chú ong nhỏ vỗ cánh bay khắp nơi.

Sông núi đẹp như vậy, vốn dĩ vẫn thuộc về mỗi người chúng ta.

Chỉ là ánh cửa sắt kiên cố kia đã giam giữ biết bao nhiêu linh hồn?

Cửa, “phịch” một tiếng mở ra.

Đôi mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cầm theo hộp điểm tâm màu hồng phấn mộng ảo, nhìn bức tường đã quá quen thuộc nhiều năm qua, trái tim lại lần nữa chua xót, loại cảm giác không chút nào hạnh phúc này tới cũng giống như sói hoang cắn chặt sinh mệnh, thật là tàn nhẫn.

Chỉ một vệt ánh sáng mặt trời, xuyên qua căn phòng nhỏ kia.

Cảnh sát dẫn đường ở phía trước.

Đường Khả Hinh cầm theo hộp điểm tâm, từng bước một đi về phía trước, mỗi lần tới đây, cô đều có thói quen đếm bước chân của mình, từ cửa chính đến phòng thăm tù, tổng cộng sáu mươi hai bước...

"Vào đi thôi!" Cảnh sát đứng trước phòng thăm tù, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cầm theo đồ đạc trầm mặc đi vào, nhìn cái bàn dài xanh cũ kỹ kia, ngăn cách hai tâm hồn, cô đặt hộp điểm tâm trước bàn, buông túi xách của mình xuống, ngồi trên ghế, hai mắt lập tức mờ mịt...

Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân, thật gấp rút.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn về phía bóng đen đi ngang qua trước cửa sổ, mặt của cô hiện lên nụ cười vui mừng, liền muốn gọi một tiếng “Cha!”…

Hai viên cảnh sát buông khóa, mặt lạnh đi tới nhìn Đường Khả Hinh nói to: "Hôm nay thân thể phạm nhân 1218 không thoải mái, cho nên tạm thời không thể thăm tù!"

Đường Khả Hinh nghe xong, nước mắt lập tức chảy xuống, tim đau đớn sốt ruột nhìn viên cảnh sát, khẩn trương hỏi: "Không…không thoải mái? Xin hỏi anh, ông ấy không thoải mái chỗ nào? Tôi là con gái của ông ấy, ông ấy dù không thoải mái, thấy tôi cũng sẽ ra gặp! Trừ phi ông ấy thật sự rất khó chịu! Xin anh nói cho tôi biết, ông ấy thế nào?"

Hai viên cảnh sát liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lãnh đạm nói: "Từ hôm qua ông ta bắt đầu phát sốt, vừa đưa đến phòng giám hộ, đã tiêm thuốc hạ sốt, uống thuốc rồi, hiện tại đang ngủ, cho nên không thể ra đây."

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu nghẹn nào khóc nấc lên, loại bi thương này không có cách nào đè nén được, chỉ là đối với địa vị của một người cha bình thường mà thống khổ khóc, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, đã lâu rồi không gặp, thực sự rất muốn gặp cha...

Cô vừa nghĩ đến thân thể của cha không thoải mái, đang mê man khó chịu, còn có thể bởi vì tuổi tác đã cao mà gặp bất trắc, cô liền càng khổ sở đau lòng khóc lên.

Viên cảnh sát chỉ đứng một bên, im lặng nhìn cô.

Ngoài cửa sắt, truyền đến âm thanh, hai viên cảnh sát khác đi đến, sốt ruột cùng đối phương nhỏ giọng thương lượng.

Cảnh sát phụ trách Đường Chí Long bên này, gật gật đầu, liền nhìn Đường Khả Hinh nói: "Phạm nhân 1218 đột nhiên lại phát sốt, đang được chuyển đến bệnh viện 217 trong trung tâm thành phố cấp cứu, cô nhanh cầm đơn thăm tù đi thăm ông ấy đi!"

Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương gật đầu, vừa rơi lệ vừa chạy như bay ra bên ngoài!

Bệnh viện 217 nằm tại khu phía tây thành phố cách tòa nhà chính phủ không xa.

Một chiếc taxi đỏ thẩm chạy nhanh đến trước khoa cấp cứu bệnh viện, dừng lại! !

Đường Khả Hinh vội vàng trả tiền taxi, run run rẩy rẩy bước xuống xe, sắc mặt tái nhợt cầm chặt túi xách, lao vào phòng cấp cứu bệnh viện, mới biết cha bị viêm phổi cấp tính đã cấp cứu thành công, hiện tại đã chuyển qua phòng bệnh bình thường, lúc này tảng đá lớn trong lòng cô mới được hạ xuống, vừa lau nước mắt đi đến phòng bệnh, vừa đau lòng khó chịu nghĩ: Cha, con phải làm như thế nào mới có thể đưa cha ra khỏi cái nơi đáng sợ này, cái nơi muốn giam cầm cha cả cuộc đời?

"Anh cảnh sát! Chào anh, tôi là con gái của phạm nhân 1218, đây là đơn thăm tù của tôi ngày hôm nay!" Đường Khả Hinh đã đi tới trước căn phòng vắng vẻ nào đó ở khu nội trú trên lầu ba, nhìn thấy hai cảnh sát trông coi, cô vội vã lấy đơn thăm tù của mình ra.

Cảnh sát cầm đơn thăm tù liếc mắt nhìn thoáng qua, mới nói: "Vào đi."

"Cảm ơn!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy ba mình mặc bộ đồng phục bệnh nhân màu trắng, yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt mang mặt nạ oxy, chiếc còng vẫn siết chặt hai tay như cũ, bên trái máy móc vẫn liên tiếp phát ra nhịp điệu thể hiện tính mạng vẫn được duy trì, đôi mắt ngấn lệ, nhào tới trước giường bệnh trước mặt, nhìn cha đầu tóc hoa râm đang mê man ngủ, hai mắt nhắm chặt, những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt đau thương, dường như lại già đi vài phần...

"Cha.." Đường Khả Hinh run rẩy vươn hai tay, nắm nhẹ bàn tay thô ráp của cha, cúi người xuống, nước mắt tuôn trào.

Đường Chí Long đang yên tĩnh ngủ mê man, không thể nghe thấy tiếng con gái kêu to.

Tim Đường Khả Hinh dường như bị xé nát, nước mắt lại trào ra, đau đến không thể thở được, nhìn cha, lại nghẹn ngào kêu nhỏ: "Cha...Con là Khả Hinh... Con đến thăm cha..."

Nói còn chưa dứt lời, cô đau đớn cúi đầu run run rơi lệ.

Đường Chí Long ngủ say, dường như ý thức được tiếng gọi nhỏ này, ngón tay khẽ nhúc nhích, lại để ý thức thức tỉnh, lồng ngực thở gấp gáp, phát ra một câu nói: "Mười... Mười...Ba... Mười ba... ... Năm... ... Trước... ..."

Giọng nói vang lên, kèm theo một loạt tiếng thở dốc, dưỡng khí theo khe hở truyền đến...

Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ lên, khẩn trương nhìn về phía cha, sốt ruột nghẹn ngào khổ sở nói: "Cha … Cha muốn nói cái gì? Không có chuyện gì, con vừa đi hỏi qua, bác sĩ nói cha thiếu chút nữa bị viêm phổi cấp tính, hiện tại đã cấp cứu xong, không có việc gì ..."

Đường Chí Long giống như chìm trong thế giới mơ hồ của mình, mất đi ý thức gọi: "Mười... Mười... Ba... Năm trước... Mười... ... Ba... ... Năm trước... ..."

Đường Khả Hinh mờ mịt rơi lệ, dường như cảm giác được cha có lời muốn nói, hai mắt sốt ruột chớp nháy vài cái, run rẩy vươn tay ra, tháo mặt nạ oxy của cha, từ từ cúi mặt xuống, đưa lỗ tai sát đến bên miệng cha, lại kích động nghẹn ngào nói: "Cha, cha muốn nói cái gì? Có lời gì muốn nói với Khả Hinh?"

Lồng ngực Đường Chí Long phập phồng, cuối cùng lại mấp máy đôi môi khô khốc, mang theo hơi thở nặng nề, nói nhỏ: "Mười... Mười ba... Năm trước... Trận... ... Hỏa hoạn... Lớn... Hỏa hoạn... ... Lớn... ... . . .Kia... ..."

Đường Khả Hinh nhíu mày, hai mắt lưu chuyển, nhẹ theo sát nói: "Cha muốn nói... Trận hỏa hoạn lớn mười ba năm trước kia? Hỏa hoạn làm sao?"

"Lớn... Hỏa hoạn lớn... ..." Đường Chí Long dường như có chút kích động, lồng ngực tức giận phập phồng, thậm chí cảm giác được có vô số oan khuất.

Đường Khả Hinh không hiểu sao tim lại chua xót rơi lệ, thoáng cái ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của cha, nhưng đôi mắt già nua đã tuôn trào nước mắt, cô lập tức sốt ruột thở dốc nói: "Cha! Cha nói trận hỏa hoạn mười ba năm trước kia! ! Cha... Có phải cha muốn nói trận hỏa họa lớn kia có oan khuất phải không? Có phải hay không?"

Đường Chí Long trầm lắng nhắm chặt mắt, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

"Cha! Cha có lời gì muốn nói với con, mau nói ra, con nhất định nghĩ biện pháp giúp cha!" Đường Khả Hinh lại cấp thiết nhìn về phía cha đang rơi lệ nói.

Đường Chí Long lại dường như mất đi ý thức rên rỉ hỗn loạn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mạng sống lại lần nữa lắng đọng xuống dưới tận đáy sông.

"Cha!" Đường Khả Hinh nhìn cha, đau lòng gọi.

"Đã hết giờ thăm bệnh!" Viên cảnh sát đột nhiên đi tới, chợt thấy Đường Khả Hinh đã lấy mặt nạ oxy ra, liền quát lớn: "Cô muốn làm gì?"

Đường Khả Hinh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn viên cảnh sát, sốt ruột gắn lại mặt nạ oxy trong tay vào mặt cha mình.

"Ra ngoài!" Cảnh sát lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, nói: "Lần sau lại đến thăm bệnh!"

Đường Khả Hinh vừa bị cảnh sát đẩy ra khỏi phòng bệnh, vừa gấp gáp nhìn cha đang nằm ở trước giường bệnh, bộ dạng thoi thóp kia khiến cô lại đau lòng rơi lệ, kêu nhỏ: "Cha.."

Một tiếng sấm mùa xuân, vang lên giữa lúc hoàng hôn này!

Gió lớn điên cuồng ập tới, cây cối trước bệnh viện lay động dữ dội!

Đường Khả Hinh một mình cầm túi xách hồn bay phách lạc, đi ra đường lớn trước bệnh viện, nhìn đoàn người qua lại, nghĩ lại cha vừa rơi lệ vừa nói câu kia, trận hỏa hoạn lớn mười ba năm trước, rốt cuộc là chỉ cái gì? Cô đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bị người ta đụng vào vai một cái, mới lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ đeo tay đã là 6 giờ tối, liền không nghĩ nữa, cầm túi xách, che trên đỉnh đầu, lao vào trong mưa.

Trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải tra rõ chuyện này.

7 giờ tối, bầu trời đã tối đen, mưa to vẫn điên cuồng rơi xuống.

Một chiếc taxi đỏ thẩm, dừng ở trước tiểu khu, Đường Khả Hinh trả tiền cho tài xế taxi, mới đẩy cửa xe ra, lại cảm giác được phía trước có một mảng đèn xe ở trong đêm mưa chiếu vào mắt, cô liền nhắm mắt lại, cảm giác được có một bóng người đã đứng ở ngoài xe, cô sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, che dù, đứng trong cơn mưa xối xả, hai mắt nóng cháy nhìn mình, mưa rơi trên cửa sổ xe, ngoằn ngoèo trái phải rồi hạ xuống, giống như nước mắt của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.