Chương 966: Mùi vị thất bại
Phòng nghỉ ngơi! !
Trong nháy mắt Vitas tức giận xoay người, nghiêm mặt nhìn cô học trò trước mặt!
Cả người của Đường Khả Hinh ướt đẫm, tóc ướt, lạnh thấm vào người đế phát run, run lẩy bẩy đứng ở trước mặt lão sư, gương mặt bị đông cứng trắng bệch, lại không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão sư đang tức giận, cô không hiểu thở gấp kêu nhỏ: “Lão. . . . . . Lão sư. . . . . .”
Vẻ mặt của Vitas nặng nề, vô cùng tức giận nhìn học trò của mình, rốt cuộc nói ra: “Trước cuộc tranh tài rượu đỏ thế giới này, em ở bên trong rất nhiều tuyển thủ khác, thành tích kém nhất, kinh nghiệm lịch duyệt, thời gian ngắn nhất! ! Thậm chí em ngay cả trong mọi người không có nhiều kinh nghiệm rót rượu nhất! Em xem những tuyển thủ dự thi này đi, mỗi người đều có bối cảnh gia tộc to lớn ủng hộ, nhất là Nhật Bản Mộc Tử Linh, Anh quốc JIESSC, gia tộc Á Linh cũng có người có kinh nghiệm rót rượu, cũng không cần đến Tư Đốn! ! Ở trước mặt tuyển thủ như vậy, em có thể ngông cuồng xuất hiện?”
Đường Khả Hinh sợ run nhìn Vitas! !
Vitas ý vị sâu xa nhìn về phía học trò, lần nữa nhíu chặt lông mày thẳng thắn: “Người của toàn thế giới, đều vô cùng ghét người Trung quốc phô trương! ! Cũng không có quốc gia nào giống như người Trung Quốc dạy phô trương như vậy! Những bình luận này đại bộ phận cũng tập trung nước Pháp cùng Anh quốc, còn có nước Đức, Italy, trừ một Bác Dịch cùng thầy, còn có Laurence hiểu rõ tình huống thực tế của em nhất, bất kỳ ai cũng không hiểu em! ! Trọng tài cho điểm, trừ thi viết, đều là ngẫu hứng, có phải em không thèm để ý chút điểm này hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, nhất thời tim đập nhanh loạn nhịp rồi, cô liền có chút nóng nảy, cũng không có nghĩ đến điểm này.
“Em nhìn tuyển thủ ở đây xem, mọi người đều là trầm ổn kín kẽ, có lẽ là lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng tất cả cũng không dám kiêu ngạo, tại sao em phô trương cướp đoạt người như vậy?”
Vitas không chút lưu tình nhìn về phía học trò!
Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời mặt đỏ lên lúc thì trắng, không khỏi nhìn về phía Lão sư, gấp gáp cùng khẩn trương nói: “Thật xin lỗi, Lão sư, em cũng không có nghĩ đến điểm này! Em. . . . . .”
“Không nên nhìn George phu nhân giống như tán thưởng gấp đôi với em! Nhưng Anh quốc cùng nước Pháp, hai nước này rất bảo thủ, cũng đối với em đã từng cầm lấy linh phân, sau đó dựa vào cơ hội đi vào tranh tài, đều vô cùng chú ý! ! Nếu như em không phải là học trò của thầy, thầy có thể cũng sẽ đối với em có chút ý kiến, càng không nghĩ tới em lại dẫn một nhóm người oanh oanh liệt liệt đi ra ngoài! Đây không phải là võ đài của một mình em! Khiêm tốn một chút, còn có thể có được một điểm không thành kiến!” Vitas nữa lo lắng nói.
Đường Khả Hinh hối hận không kịp, vội vàng hướng lão sư nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Lão sư, về sau em sẽ chú ý!”
“Đây là một yến hội rượu đỏ! Ai ở trước mặt rượu đỏ, cũng không dám nói hiểu tuyệt đối! ! Một cô gái nhỏ như em, buông lỏng chút! Khiêm tốn một chút, khiêm tốn hơn nữa! Có vài thứ không thể lấy vật chất để đền bù! Đây là một từ trường lực cùng năng lực đọ sức chính thức! Không làm cho cuộc sống càng ngày càng thỏa mãn, nhưng ý chí lại càng ngày càng yếu kém!” Vitas vô cùng cẩn thận giao phó! !
“Dạ! ! Lão sư yên tâm! ! Em sẽ cẩn thận trong lần tranh tài này, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy! Em bảo đảm với lão sư! !” Đường Khả Hinh duỗi thẳng ra tư thái, trên mặt kiên nghị! !
Vitas thật sâu nhìn về phía học trò, phát hiện trong khoảng thời gian này cô trải qua tất cả, quá khứ hai mắt trong veo, bây giờ có chút nặng nề hơn quá khứ, ông lập tức lấy roi nho nhỏ, vung ra, nói: “Đưa tay ra! !”
“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt của Đường Khả Hinh đau khổ, kinh ngạc nhìn về phía Vitas, cầu xin tha thứ gọi: “Lão sư. . . . . .”
“Vươn tay ra ! !” Vitas cứng rắn nữa gọi! !
Đường Khả Hinh không có cách nào, đành phải chậm chạp vẻ mặt đau khổ, dần dần vươn tay. . . . . .
Vitas đè nén đau lòng, cầm roi, đánh xuống lòng bàn tay của học trò, nói: “Nên nhớ! ! Thời điểm quen biết thầy, trong thế giới của em chẳng có cái gì cả! Chỉ có rượu đỏ! ! Một đường đi tới nó ! Em chinh phục Lão sư, em chinh phục cấp trên, chinh phục thuộc hạ! ! Đó là chút hương rượu dẫn em đi tới hôm nay! ! Em nói cho thầy biết, bây giờ em cái gì cũng có, vậy em tới tham gia tranh tài lần này, là vì cái gì?”
Tay của Đường Khả Hinh bị Lão sư từng roi đánh xuống, đau đến tê dại, mi tâm của cô nhíu chặt , thỉnh thoảng co rúm cơ thể, nói: “Vì thắng được trận tranh tài rượu đỏ! !”
“Sauk hi thắng cuộc tranh tài thì sao !” Vitas lại đưa ra tay, dùng hết sức đánh!
! “A ——————” Đường Khả Hinh đau đến thở không ra hơi, đôi măt cũng chứa nước, nghẹn ngào mà nghĩ muốn khóc, liền nhất thời đang suy nghĩ, thắng được rượu đỏ sau đó thì sao, cô ngẩn ra. . . . . .
Đúng lúc này, tay cầm roi của Vitas, cũng dừng lại, đau lòng nhìn về phía học trò: “Sau khi thắng được rượu đỏ này? Ước mơ của em chấm dứt? Tất cả của em đều chấm dứt? Tình yêu nhiệt quyết en dành cho rượu đỏ đâu! ! Tín ngưỡng với rượu đỏ đâu ! ! Quá khứ rượu đỏ như thấm vào tim của em đâu! !”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngốc nhìn Vitas.
“Chính là bởi vì hôm nay em không có thành kím, cho nên mới phô trương như vậy! ! Vậy nên số của em phải chịu trừng phạt! ngược lại lúc này Vitas vứt bỏ roi, thật sâu nhìn học trò, nói: “Sinh mạng mặc kệ hành trình như thế nào, lên tới đỉnh núi, chỉ là một con đường khác sẽ bắt đầu! Nếu như em dừng lại theo đuổi, ánh sáng trên người em, cũng sẽ từ từ rút đi! Sau đó em chỉ là một thiên kim tiểu thư! ! Đây là yêu cầu của cha em? Đây là cuộc đời yêu cầu của em hả? Nếu như cha em cho em cơ hội này, tại sao còn muốn để cho em trải qqua khó khăn cùng biến cố?”
Đường Khả Hinh hai mắt không nhịn được rơi nước mắt nhìn về phía Vitas! Liền xoay người.
Vitas cũng đau lòng nhìn về phía học trò, nặng nề thở một hơi, rốt cuộc trầm mặc xoay người, đi ra ngoài! !
“Lão sư. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nghẹn ngào gọi Vitas lại, nhìn về phía bóng lưng màu đen dày của ông, thật sâu nói: “Hai ngày em nhận được rất nhiều rất nhiều, em trở nên có chút hạnh phúc. . . . . . Quả thật có chút hạnh phúc. . . . . .”
Vitas dừng bước lại, đứng lại bên cạnh cửa, nói: “Không có ai ngăn cản hạnh phúc của em, nhưng là đối với sứ mạng của một con người, trong sinh mệnh không chỉ có chỉ có hạnh phúc! Cuộc sống đáng giá nhất chính là đoạn thời gian tốt đẹp kia, thường thì thống khổ nhất! Nếu như trong tương lai em phải quên đi hồi ức hôm nay,em nhớ lại vô số di sản cùng hợp đồng, vẫn là những năm tháng gian khổ kia?”
“. . . . . . . . . . . .” Nước mắt của Đường Khả Hinh chảy xuống.
Vitas nói đến đây, tim của mình cũng có chút đau, nháy mắt muốn xoay người lại, nhưng vẫn là trầm mặc đi ra ngoài!
Tâm tình của Đường Khả Hinh nặng nề, đứng ở phòng nghỉ ngơi, hai mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt, cắn chặt răng nhớ lại lời của lão sư, cô từng đọt thở gấp ngực phập phòng, đột nhiên gọi: “Thi Ngữ!”
Thi Ngữ lập tức từ ngoài cửa, khẩn trương đi tới, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, kêu nhỏ: “Đường tiểu thư. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh hai mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng, nhanh chóng lưu chuyển, đột nhiên cô cắn răng lại quyết tâm nói: “Thay đổi tranh phục cho tôi! tôi muốn đơn giản nhất cùng trực tiếp!”
“À?” Thi Ngữ tim đạp nhanh loạn nhịp hướng nhìn cô.
Đường Khả Hinh chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Thi Ngữ, trên mặt tràn đầy ánh sáng rực rỡ, nói;”Thay đổi trag phục cho tôi! !”
“. . . . . . . . . . . .” Thơ ngữ nhìn về phía cô kiên định và cứng rắn như vậy lập tức khẽ gật đầu nói: “Dạ! ! Tôi lập tức đi ngay! !”
Cô nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng nặng nê thở gấp, nhẹ tay lau đi nước mắt, tự mình đưa tay tới eo bên trái, một mình đi vào phòng nghỉ ngơi. . . . . .
Thi Ngữ đã dẫn hai người giúp việc, cầm theo y phục, nhanh chóng đi tới, thấy Đường Khả Hinh muốn vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, cô lập tức đi qua nói;”Tôi đến..!”
“Không! ! Tôi tự mình làm được! !” Đường Khả Hinh trực tiếp nói xong, liền nhàn nhạt nhận lấy quần áo trong tay Thi Ngữ, xoay người đi vào phòng tắm, cửa phịch một tiếng đóng lại! !
Bên trong phòng tắm! !
Bọt nước ùn ùn trào ra, cơ thể trần trọi của Đường Khả Hinh, đứng ở đầu nước nóng, mặc cho mưa nhỏ chảy xuống, hai tròng mắt của cô dần dần hiện lên ánh sáng kiên định, nặng nề thở ra thì ngọn lửa sau vai, trải qua trận trận bọt nước, bắt đầu kịch liệt mà bốc cháy . . . . . .
Cửa, liền mở ra! ! Thi Ngữ cùng hai người người giúp việc đồng thời khẩn trương xoay người, nhìn về phía người trước mặt
Đường Khả Hinh đã mặc một cái áo sơ mi England phong cách màu trắng, màu đen quần cụt, thắt lưng màu bạc nịt áo sơ mi bên trong, mang giày cao gót 12cm, buộc tóc đuôi ngựa, Khuôn mặt trái xoan được trang điểm đẹp lên, nhìn về phía người trước mặt, giơ lên nụ cười tự tin và lương thiện.
“. . . . . . . . . . . .” Thi Ngữ nhìn về phía cô như vậy, không nhịn được cũng mỉm cười đi theo cô.
“Tôi đi ra ngoài được rồi ! Đến nơi, các cô cũng không cần đi theo! ! Một mình tôi là được rồi ~” Đường Khả Hinh nói xong, liền trước cất bước đi ra ngoài! Thi Ngữ dẫn hai người giúp việc chỉ đành phải đứng ở trong phòng, nhìn về phía bóng lưng của cô, trầm mặc lại.
Khai mạc sắp bắt đầu! !
Đường Khả Hinh một thân một mình bước ra khách sạn Á Châu
, hứng lấy ngọn gió thổi mạnh, phải đi hướng khai mạc thức bên cạnh, lại thấy Mộc Tử Linh, mặc quần cụt màu vàng, tay cầm túi xách màu trắng, đang cất bước muốn đi vê phía bên này. . . . .
Bước chân của cô dừng lại, nhìn về phía cô gái trước mặt! ! Mộc Tử Linh cũng ngừng bước, nhìn về phía Đường Khả Hinh, trên mặt vẫn là vậy bộ dáng dự tính sẽ đoạt giải quán quân, cười đến giảo hoạt như vậy. . . . . .
Đường Khả Hinh hơi nhíu mi tâm, nghi ngờ không hiểu nhìn về phía co ta.
Mộc Tử Linh cũng không có cho cơ hội cô biết được nhiều hơn, mà là nở nụ cười, tay cầm túi xách, cất bước đi về phía trước, lúc đi qua Đường Khả Hinh: “Động vật ở trong rừng rậm, chỉ cần tản ra mùi vị thất bại và hoang mang một chút, sẽ khai ra họa sát thân! Hi vọng Đường tiểu thư, ngài có thể giữ đến cuối cùng, không bị trận này vô tình dìm ngập đi, lần này sẽ không có vận khi tốt như vậy! !”
Đường Khả Hin ngiêng ngươi, hai mắt sắc bén nhìn về phía cô ta!