Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 340: Chương 340: NẤC THANG THIÊN ĐÀNG




Đêm nay mưa to tầm tả, vẫn không rửa sạch được bóng tối của thế giới này, bình minh vẫn còn ở đầu kia thế giới.

Ánh đèn ‘phòng tổng thống’ chợt sáng lên.

Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu xanh dương, quần thường màu trắng, ôm Khả Hinh mới vừa tắm rửa xong, người mặc áo ngủ trắng như tuyết, tóc vẫn còn ướt đẫm, từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ của mình ở lầu hai.

Toàn bộ không gian rất yên tĩnh.

Trang Hạo Nhiên thỉnh thoảng cúi xuống, nhìn Khả Hinh ở trong ngực giống như chết, mặt tựa vào trên ngực của mình, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc nhìn về phía trước, sinh mạng như bị rút hết hơi thở, còn dựa vào cái gì để sống? Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, có chút chua xót vẫn đang lan rộng trong thế giới của mình, mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh im lặng không lên tiếng, ôm cô đi lên lầu hai, đi tới bên giường, thật cẩn thận đặt cô ở trên giường, dịu dàng kéo nhẹ tấm chăn màu trắng tinh, đắp lên trên thân thể vẫn lạnh lẽo của cô, mới thả tay, nhìn cô.

Cô giống như ngủ thiếp đi, cuộn thân thể giống như mèo, tóc ngắn buông xuống, rũ xuống má trái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lúc lâu, mới dịu dàng nói: “Tôi nấu chút nước gừng cho cô.”

Anh muốn đứng lên. . . . . .

Một bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, thò ra trong chăn trắng tinh, nắm nhẹ cổ tay của anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhắm mắt, cánh mũi đỏ bừng, nước mắt di động, nhẹ tràn ra, nhưng vẫn nắm cổ tay của anh, đó là một loại sợ hãi thật sâu.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ trở tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, tựa vào trước giường, nhìn về phía trước, không lên tiếng nữa.

Đường Khả Hinh dường như cảm thấy Trang Hạo Nhiên làm bạn, trong lòng chậm rãi buông lỏng, bởi vì quá mức mệt mỏi, ngủ thật say.

Đây giống như là sự ăn ý giữa kiếp trước kiếp này, bọn họ tựa vào cùng nhau, nhắm mắt lại, trong một đêm bi thương, lắng nghe tiếng mưa bão ào ạt.

Nửa đêm.

Người trên giường nệm, bởi vì mắc mưa lớn, quả nhiên phát sốt lên, thân thể của cô bắt đầu ở khó chịu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt cao quá độ mà trở nên ửng hồng, mở đôi môi mềm, giống như tơ, lấy một chút hơi cuối cùng gọi nhỏ: “Cha. . . . . .”

Một tiếng gọi này vang lên ở trong phòng yên tĩnh.

Ngay sau đó Trang Hạo Nhiên ngồi dậy, căng thẳng nặng nề nhìn Khả Hinh ôm lấy chăn bông vừa dầy vừa nặng ở bên cạnh, thân thể hơi co quắp, trên trán, trên mặt, cổ, khắp người đều là mồ hôi, đôi tay nắm chặt một đoạn chăn, run rẩy nghẹn ngào gọi nhỏ: “Cha. . . . . . Cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, rất kinh nghiệm vươn tay dò nhiệt độ cơ thể cô, phát hiện trước trán nóng lợi hại, anh buông tay ra, lập tức đứng lên đi vào phòng tắm, cầm khăn lông, nhúng nước nóng, vắt khô, lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán cô, lập tức nhấn điện thoại, trực tiếp gọi Tiêu Đồng nói: “Khả Hinh bị sốt! Trước đó bị viêm phổi mới vừa hết, lập tức thông báo cho bác sĩ tới xem một chút!”

Tiêu Đồng đang lim dim, lập tức lên tiếng trả lời nói: “Được ! Tôi đến ngay !”

Trang Hạo Nhiên lập tức đi vào trong phòng, lấy hòm thuốc, lấy ống thuốc hạ sốt, theo liều lượng, rót vào trong miệng của cô.

Trong lúc nước thuốc rơi vào trong miệng, nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lan ra, mơ hồ, nghẹn ngào nhắm mắt, rất bi thương gọi nhỏ: “Cha. . . . . . Đừng bỏ lại con, đừng đi, đừng đi, con không tin người phóng hỏa là cha, con không tin, cha là người cha tốt nhất trên thế giới, con là đứa con gái vô dụng nhất trên thế giới, con có lỗi với cha, con có lỗi với cha. . . . . . Con không thể chăm sóc tốt cho mẹ, đã thật lâu thật lâu con không có đi gặp anh trai. . . . . .”

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên lo lắng cúi người xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng gọi: “Cô tỉnh lại, cô đang nằm mơ, tỉnh lại. . . . . .”

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như sắp sanh ly tử biệt, sốt cao hồ đồ, nhắm mắt rơi lệ kêu nhỏ: “Năm nay dì vẫn không chịu tha thứ cho con..con làm điểm tâm cho dì, dì vẫn vứt bỏ, con dập đầu với dì, dì vẫn không chịu tha thứ cho cha. . . . . .”

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên nghe tất cả đau lòng, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại lo lắng kêu: “Cô tỉnh lại, cô đang nằm mơ, cô chỉ đang nằm mơ!”

“Chú thích ăn điểm tâm, con đều làm rất ngon, nhưng dì không cho con vào đi dập đầu, năm trước còn có thể vào trong vườn hái vải cho dì, nhưng năm nay dì đã rào song sắt lại, không cho con vào nữa. . . . . . Tôi không có cách nào chuộc tội, phải làm gì đây? Con không có cách nào chuộc tội, như vậy dì cũng sẽ không tha thứ cho cha, không được, cha, trước khi cha lên thiên đường, con nhất định muốn cho dì tha thứ cho cha. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn mơ mơ màng màng, thút thít nỉ non kêu: “Nếu không, ngày đó con đến địa ngục lạnh lẽo trước cha, ai bắt thang cho cha lên thiên đàng? Địa ngục rất lạnh, cha đừng đi. . . . . .”

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên gọi cô một tiếng, chợt ôm cô gái trên giường, ôm chặt vào trong ngực, thắm thiết gọi nhỏ: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! !”

Đường Khả Hinh thật khổ sở tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, bật khóc: “Cha, từ nhỏ cha đã dạy con, làm việc nhất định không nên dễ dàng hối hận, cha để cho con chú trọng lựa chọn cuộc sống, bởi vì có thể lựa chọn cuộc sống, chính là một chuyện thật hạnh phúc, con nghe lời cha, vẫn dụng tâm lựa chọn, trả giá. . . . . . nhưng con phát hiện, sau khi con lựa chọn, sau khi trả giá, thống khổ dừng lại với thời gian, không có đi theo cùng thời gian. . . . . .”

Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, nhẹ nhàng đẩy cô gái ra, cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai mắt cô vẫn đóng chặt, rơi từng viên nước mắt nóng hổi, đôi môi lẩm bẩm, khổ sở kêu nhỏ: “Thống khổ dừng lại với thời gian, không có đi theo cùng thời gian . . . . . .”

Anh thở dốc một hơi, lại đau lòng ôm chặt cô gái trong ngực, hôn nhẹ trên mái tóc cô, mới bất đắc dĩ xúc động nói nhỏ: “Đứa ngốc. . . . . .” .

Vào lúc này, bác sĩ dẫn hai người y tá, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới!

Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, để cho bác sĩ đi lên trước, đặt nhẹ tay trên trán Khả Hinh đầy mồ hôi, ôi một tiếng kêu lên: “Tại sao nóng như vậy ? Lập tức đo nhiệt độ cho cô ấy !”

Y tá lập tức lấy hòm thuốc, lấy dụng cụ đo nhiệt kế, nhanh chóng độ sốt cho Khả Hinh, nhìn số liệu, y tá cũng la hoảng lên: “Trời ạ! 42 độ!”

“Lập tức tiêm cho cô ấy một mũi thuốc hạ sốt! Chuẩn bị thuốc hạ sốt khác, kiểm tra da!” Bác sĩ lập tức lấy ống nghe, ngồi ở bên giường, nghe chẩn đoán bệnh cho cô, có chút may mắn nói: “Trong phổi không có âm thanh, may mắn không phải viêm phổi, mau lên! ! Kiểm tra da !”

Y tá đã cầm ống kim, kéo cánh tay Khả Hinh, cầm kim tiêm nhanh chóng đâm vào cổ tay của cô, máu tươi tràn ra!

“A . . . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh đột nhiên bật người, ngẩng đầu đau đến kêu to ra tiếng, bật khóc: “Đau quá!”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi xuống, nửa ôm Đường Khả Hinh yếu ớt, cả người nóng lên, đau lòng không nói nên lời.

“Cha! !” Đường Khả Hinh lại trào nước mắt, kêu khóc: “Con đau quá, đau quá! Con không muốn đi địa ngục lạnh lẽo, nhưng con có thể phải đi, cha, con xin lỗi cha, con phải đi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, bất đắc dĩ thở khẽ một hơi.

Tiêu Đồng cũng đau lòng ngồi ở bên giường, nhìn Đường Khả Hinh khổ sở, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, không nhịn được lo lắng hỏi: “Cô ấy ra sao rồi hả ? Có phải gặp phải chuyện gì đau lòng hay không? Hôm nay còn thật vui vẻ nói với tôi, có hẹn, phải đi sớm một chút, cả ngày cũng rất vui vẻ, tại sao đột nhiên một buổi tối, liền mắc mưa, sốt rồi?”

Trang Hạo Nhiên không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì, chỉ nhìn bác sĩ tự mình cầm ống kim thuốc hạ sốt lập tức tiêm vào cho cô, sau đó căn dặn y tá nói: “Chuẩn bị thuốc an thần!”

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bác sĩ, căng thẳng hỏi nhanh.

“Sốt cao 41-42 độ, thần trí cô ấy đã không rõ, trong quá trình hạ sốt có thể sẽ làm ra hành động quá khích ! Mau!” Bác sĩ lại căn dặn!

Y tá vừa nghe, lập tức cầm ống kim thuốc an thần, nhắc cổ tay Đường Khả Hinh, đâm vào trên thịt non mềm, nhanh chóng tiêm vào thuốc an thần!

Thân thể Đường Khả Hinh run rẩy một cái, mở choàng mắt, rất buồn rầu nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nước mắt lăn xuống, giống như đã từng nhìn thấy khuôn mặt của mình bị phá hủy trong buổi tối đáng sợ đó, truyền tới khổ sở và tuyệt vọng, cô dần dần sắp mất đi ý thức, nhìn khuôn mặt đau lòng của anh, nước mắt lại rơi, nhưng cuối cùng bởi vì thuốc có hiệu lực, dần dần không còn chút sức lực nào nhắm hai mắt, cuối cùng, thân thể mềm nhũn ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, giống như chết.

“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng đau lòng gọi cô.

Trang Hạo Nhiên im lặng ôm chặt cô, khẽ cắn chặt răng, hai mắt thoáng qua một chút tức giận!

Một đêm như vậy, giằng co hơn nửa đêm, đến khoảng 3 giờ sáng, Khả Hinh dần giảm sốt, người tương đối an ổn ngủ say, bác sĩ và y tá không dám đi khỏi, nghỉ ngơi ở phòng khách dưới lầu, Tiêu Đồng nằm trên ghế sa lon ở dưới lầu, ôm gối ôm ngủ bù, Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, tay cầm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, hai mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ yên tĩnh trôi qua như vậy.

Bầu trời trong suốt, trong cơn mưa xối xả chuyển thành mưa nhỏ thê lương, đến cuối cùng, trời mờ sáng rơi đầy sương trắng.

Lạnh quá.

Trang Hạo Nhiên cảm giác không khí xung quanh có một chút lạnh lẽo, thân thể lại có một chút ấm, nhưng đêm qua mình cũng không có khoác áo và đắp chăn, anh ngạc nhiên cau mày, thở nhẹ ra một hơi, rốt cuộc chậm rãi mở hai mắt lim dim đau nhức, tiếp xúc không gian yên tĩnh, còn có giá sách màu trắng trước mặt, anh mệt mỏi chớp một cái mắt, nương theo sắc trời, biết trời đã sáng rồi, anh thở mạnh một hơi, hơi vươn người một cái, mới cúi đầu, có chút lo lắng nhìn cô gái trong ngực, anh sửng sốt.

Chăn nệm trắng như tuyết, xốc xếch cuốn lại trên giường, không khí xung quanh trống vắng, người trên giường không thấy, xuyên qua một cơn lạnh lẽo, anh lập tức kinh ngạc ngồi dậy, nhất thời phát hiện trên người có cái chăn chảy xuống, anh cúi đầu nhìn cái chăn, biết đây là Đường Khả Hinh đắp cho mình, anh lập tức lo lắng đứng lên, đi tới trước lan can, nhìn bốn phía dưới lầu trống vắng, Tiêu Đồng đang ngủ, căng thẳng kêu to: “Đường Khả Hinh! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.