Sau khi màn ảo thuật kết thúc, sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, không nhìn ra một chút gợn sóng.
Tô Thụy Kỳ không nói gì, dẫn chị gái xoay người bước đi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh Thủ tướng, nhìn hai người Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, im lặng một lúc, cũng tự mình mời Thủ tướng xuống lầu.
Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, vô cùng hâm mộ cười nói với Tô
Linh: "Có một người em trai như vậy, có phải có cảm giác rất hạnh phúc
hay không? Bởi vì Ricky thật sự là một người đàn ông rất biết chăm sóc
người khác, ngay cả tôi ở bên cạnh anh ấy cũng rất an tâm thoải mái."
Tô Linh cười ngọt ngào dựa vào bên cạnh em trai, nói: "Côi cũng không
biết, mặc dù bình thường cậu ấy không về nhà, nhưng chỉ cần cậu ấy về
nhà, sẽ tới phòng của tôi trước, bình thản nói chuyện với tôi một chút,
luôn lo lắng cho tôi bởi vì chuyện của công ty, gặp phải dư luận mà
không được vui vẻ, hết sức hết sức thân thiết, so với chồng và cha, em
trai còn thân thiết hơn. Cho nên có lúc, mặc dù tôi hy vọng cậu ấy có
người yêu ở bên cạnh, nhưng nếu bên cạnh cậu ấy có yêu người, có thể tôi sẽ có chút ghen."
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, có chút bất đắc dĩ nhìn chị, cười nói: "Đã như vậy sao còn giới thiệu cô gái cho em biết?"
"Hạnh phúc của cậu là hạnh phúc lớn nhất của chị." Tô Linh nhìn về phía em trai, thương yêu cười nói.
Đường Khả Hinh lặng yên lắng nghe, nhìn Tô Thụy Kỳ nhẹ kéo chị gái bước
đi, vô cùng tùy ý thoải mái, cả người phát ra phong cách của công tử quý tộc, nghĩ tới ba năm qua mình cùng anh chung đụng, anh chỉ là một người đàn ông tao nhã, nhưng không có nghĩ đến anh lại là người có thân phận
tôn quý như vậy, tối nay vừa nhìn thấy, rốt cuộc cảm giác có chút chân
thật, cô cười khổ một tiếng, hiểu rõ khoảng cách quá xa, giống như vận
mệnh đã sắp đặt.
Cô khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn ban công đã trống vắng, Nhà ảo thuật, mùi thơm thoang thoảng, ngọn lửa đỏ thẫm, ly rượu "Lam điểu", ngọn lửa
màu lam, toàn bộ biến mất, còn sót lại ánh trăng mùa hè lạnh lẽo treo
thật cao, cô lặng lẽ nhìn tất cả, không nhịn được nghĩ tới nụ hôn ở
trong ngọn lửa cháy bừng bừng mới vừa rồi, khi mình đứng ở trong ngọn
lửa, không thể tin được trừng mắt nhìn anh, anh lại khẽ chớp mắt, chậm
rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi của mình, một dòng điện từ trong thân thể xông lên, đưa tới cảm giác thật kịch liệt, thậm chí
khi anh ôm chặt mình, lúc đầu lưỡi ướt át
giống như thân thể hòa tan với nhau…
Đường Khả Hinh cười khổ một tiếng, mới vừa muốn di chuyển bước chân, lại cúi đầu, nhìn cánh hoa hồng bên chân, đây có lẽ là màn ảo thuật cuối
cùng tối nay, cô sâu kín ngồi xổm người xuống nhặt lên cánh hoa, ở trong màn đêm, nhìn màu sắc của nó rất ảm đạm, cô không nhịn được cười, mới
vừa muốn đi khỏi, lại thấy rất nhiều đồng nghiệp sau khi tiễn chân Thủ
tướng, bọn họ chạy thùng thùng thùng xông lên, nhào ra ban công, nhìn
Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: “Như thế nào! Mới vừa rồi ngọn lửa che
mất chúng tôi cũng không nhìn thấy!! Rốt cuộc có hôn không? Có hôn
không?”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, mọi người đang vây xung quanh
nhìn mình giống như muốn chảy nước miếng, cô phù một tiếng lắc đầu một
cái nói: “Không có. Không có hôn!”
“Thật? Giả?” Có một nhân viên nữ trông coi rửa ly, rất tiếc nuối nhìn
Đường Khả Hinh nói: “Không có hôn sao? Trời ạ! Phải hôn chứ!!”
“Hôn cái gì?” Lúc này Tần Hà đi tới, tức giận nhìn các nhân viên hỏi:
“Hiện tại ngại nhàn rỗi đúng không? Nếu không mọi người báo cáo kiểm kê
trước cho tôi?”
Mọi người vừa nghe, vội vàng im lặng đứng yên không dám lên tiếng.
Tần Hà nhìn mọi người nói: “Tối nay trên du thuyền Câu lạc bộ của chúng
ta có bữa tiệc quan trọng, tất cả nhân viên quầy bar rút ba người đi qua hỗ trợ, hầm rượu cũng ba người. Khả Hinh, tối nay cô có thể giúp thêm
một chút không?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn quản lý mỉm cười nói: “Có thể! Tôi đồng ý ở lại giúp một tay!”
Tần Hà hài lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: “Tốt! Vậy làm
phiền cô chạy chân một lần nữa, cầm danh sách rượu đỏ đến khu vực rượu
đỏ bên sảnh tiệc du thuyền, tìm Laurance, mời ông ấy xem qua danh sách,
sau khi ông ấy kí tên, cô có thể trở về.”
“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.
“Được rồi! Mọi người đi mau lên!” Tần Hà nói xong, liền bảo tất cả nhân viên bắt đầu thu dọn.
Đường Khả Hinh cũng đi theo hai người phụ tá bartender cùng đi ra phía
trước Câu lạc bộ, lúc đi qua đường, sau đó đi tới trước một rào chắn hoa màu vàng bên trái Câu lạc bộ, chỉ thấy trước hàng rào chắn dài mười
mét, hiếm thấy mở ra toàn bộ, rất nhiều du khách trung quốc và nước
ngoài ở trong ánh đèn đêm rực rỡ, mặc dạ phục hoa lệ, rối rít đi vào bên trong vườn hoa rộng lớn, đài phun nước hình dáng cánh buồm, ở trong bầu trời đêm náo nhiệt, phun lên bọt nước đầy màu sắc hướng lên không
trung.
Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cảnh này ngây người.
“Đi thôi.” Bartender nói xong, liền dẫn Đường Khả Hinh đi qua rào chắn
hoa màu vàng, đưa ra thẻ nhân viên, đi qua đài phun nước mười cây cột
ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi một ban công to hình bán nguyệt, trên ban
công các thành viên ban nhạc đang trình diễn nhạc giao hưởng lãng mạn
tuyệt vời động lòng người, đi qua ban công lấp lánh, rốt cuộc nhìn thấy
trước mặt có một chiếc du thuyền màu trắng to lớn, thân thuyền khắc chữ
Câu lạc bộ Á Châu, đậu trên mặt biển cuộn trào mãnh liệt, cây cầu Quan
Hải dài một cây số, từ ban công bắc về phía du thuyền, vô số tân khách
vừa nói vừa cười đi lên cây cầu dài, đi về phía du thuyền.
Đường Khả Hinh đứng ở trên ban công, nhìn chiếc du thuyền này, suy nghĩ nơi này rốt cuộc đem đến cho mình bao nhiêu kinh ngạc?
“Đi thôi!” Bartender gọi, Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh về phía cây cầu dài!
Đường Khả Hinh không dám quan sát phong cảnh xinh đẹp lâu, chỉ đi lướt
qua từng người khách, lúc càng rời đi tới gần chiếc Du thuyền, nó càng
lộ ra vẻ khổng lồ hùng vĩ, ngay cả có thể nhìn thấy các minh tinh, chính khách nổi tiếng trên boong tàu đang cầm ly rượu, ở trong tiếng nhạc du
dương, nhẹ nhàng cười nói, cô vừa nhìn vừa sững sờ đi về phía trước,
đang lúc đồng nghiệp quầy bardẫn cô đi qua nhánh bên trái cây cầu dài đi về phía lối đi dành cho nhân viên trên Du thuyền, cô đột nhiên nhìn
thấy Tô Thụy Kỳ tay nâng một ly Kê Vĩ Tửu, tựa vào trên lan can boong
thuyền, nhìn về phía một cô gái nhỏ dáng dấp xinh đẹp, hoạt bát, mắt một mí, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thậm chí có thể nhìn
thấy Tô Thụy Kỳ nghiêng mặt mỉm cười vô cùng hấp dẫn ở trên Du thuyền…
Cô liền dừng bước lại, sâu kín nhìn anh.
Tối nay Cố Tình mặc một chiếc váy trễ ngực màu trắng mềm mại, mái tóc
tết một bên, dùng vòng trân châu màu trắng, cẩn thận buộc chặt dáng cầm
ly rượu, ái mộ nhìn Tô Thụy Kỳ cầm ly rượu, người mặc áo sơ mi màu xanh
dương nhạt, quần thường màu đen, đứng trước lan can, so với các công tử
nổi tiếng, càng nổi bật và hấp dẫn, cô nhìn anh, bỗng nhiên có chút mặt
hồng tim đập nói: “Nếu lần sau em đi Anh quốc, em gặp anh, anh có cởi xe đạp chở em đi Cambridgehay không?”
Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười nhìn Cố Tình nói: “Cởi xe đạp đi?”
“Ừm!!” Cố Tình hoạt bát đáng yêu nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Lúc đi qua những
danh viện, em vươn tay vỗ nhẹ mông các cô gái! Để cho các cô kêu to: oh, my god!!”
“Ha ha ha.” Tô Thụy Kỳ bị cô gái dí dỏm đáng yêu chọc cười, đang cầm ly
Kê Vĩ Tửu xoay người, mới vừa muốn uống, lại nhìn về phía bên kia cây
cầu dài Quan Hải có một bóng lưng rất quen thuộc, sắc mặt anh hơi thu
lại, nhẹ híp mắt, né ra một trụ sáng, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ
kia, biến mất ở cạnh cầu, đi về phía cánh cửa tầng hầm…
“Đang nhìn cái gì?” Cố Tình đang cầm rượu đỏ, tay vịn lan can màu trắng, cả người “Cẩn thận!” Tô Thụy Kỳ có chút căng thẳng nhẹ đỡ cánh tay của
cô, lo lắng nhìn cô nói: “Phía dưới chính là mặt biển rét lạnh…”
Cố Tình được Tô Thụy Kỳ nâng đỡ, vẫn khéo léo cười nói: “Em không sợ!
Lúc em còn rất nhỏ, chỉ thích đi cầu độc mộc, ngồi ở ban công nhà bên
cạnh, ngồi ở lan can kí túc xá học viện thiết kế thời trang, cầm máy vi
tính xem “Bữa ăn sáng Tiffany”, hết sức hết sức thoải mái.
Tô Thụy Kỳ nghe Cố Tình nói vậy, bất đắc dĩ cười cười nói: “Nếu có thể
không nên làm như vậy. Có gì ngoài ý muốn, sẽ hối hận không kịp nữa.”
“Sẽ không! Anh yên tâm! Đúng rồi, lúc này anh đang nhìn cái gì?” Cố Tình hơi nghiêng người ra ngoài thuyền, nhìn về phía cây cầu dài, ngạc nhiên hỏi: “Anh biết cô gái kia sao?”
“Không có, không có. Cô mau xuống đi.” Tô Thụy Kỳ nhẹ đỡ thân thể của
cô, để cho cô cẩn thận đứng vững trên mặt sàn, sau đó Cố Tình đứng ở
trước mặt Tô Thụy Kỳ, ngọt ngào nhìn về phía anh nói: “Mẹ em nói, bởi vì em luôn nghịch ngợm, không cẩn thận té ngã, không cẩn thận bị trầy xước tay, không cẩn thận bị đụng đầu, nhưng vẫn còn muốn đi tiếp, tương lai
nhất định đàn ông sẽ rất ưa thích em, rất quan tâm em… Tối nay em… Rất
vui vẻ…”
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô, nghe cô gái nghịch ngợm này kể một chút chuyện thú vị, anh chậm rãi nở nụ cười.
“Anh… Chán ghét em sao?” Cố Tình cầm ly rượu đỏ, mắt một mí rất trong
sáng, động lòng người, nhìn Tô Thụy Kỳ có chút mất hồn, hỏi.