Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 982: Chương 982: Rượu trái cây




Chương 982: Rượu trái cây

“Chị Uyển Thanh! !” Mỹ Linh cùng Thanh Bình cảm giác được Uyển Thanh không bình thường, vội vàng đi vào phòng bệnh đi đến cạnh cô ấy, nhìn cô tự dưng kích động thở dốc, đau lòng tay chống ở trước giường bệnh, nhìn cô khẩn trương kêu lên, nhấn nút gọi bác sĩ tới, một lát sau Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ trưởng khoa cùng mấy cô y tá cũng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Uyển Thanh bắt đầu thở dốc nặng nề, thậm chí cơ thể có triệu chứng co quắp, mặt nạ oxy bắt đầu xuất hiện hơi nước màu trắng! !

Bác sĩ chính khẩn trương đi đến cạnh cô, cầm ống nghe bệnh lên, bắt đầu chuẩn đoán bệnh, Tô Thụy Kỳ cũng đi tới giường bệnh, lấy đèn pin trong túi áo bác sĩ ra, chiếu vào mắt cô, các y tá nhanh chóng đẩy Mỹ Linh cùng Thanh Bình đi ra ngoài, nói; “Hai cô không thể ở trong này! ! Sẽ ảnh hưởng công việc của chúng tôi! !”

“Chúng tôi...” Thanh Bình thoáng cái đứng lên, vừa nghĩ phải nói muốn ở trong này cùng cô ấy, nhưng thấy y tá kiên quyết như vậy, liền đành phải đứng lên...

Một tay run rẩy nắm nhẹ tay Mỹ Linh, vì tay bị thương, cho nên cô nắm vô lực...

Mỹ Linh đứng tại chỗ, kỳ quái quay đầu, nhìn thấy hai mắt Uyển Thanh di chuyển, kêu nhỏ: “Chị Uyển Thanh?”

Tô Thụy Kỳ cùng vài bác sĩ khác cùng dừng động tác lại, cũng nghi ngờ nhìn Uyển Thanh.

Máy đo nhịp tim thong thả nhảy lên từng nhịp, các bác sĩ quay đầu nhìn nhịp tim nhảy lên, đi lại kiểm tra, mọi thứ đều không có vấn đề, nghi hoặc nói: “Có phải cô ấy có điều muốn nói không?”

Tô Thụy Kỳ hơi nhíu mày nhìn Uyển Thanh.

Mỹ Linh tức khắc cầm tay Uyển Thanh lên, khẩn trương cúi người xuống, nhìn cô đang nhắm chặt hai mắt nhưng đồng tử lại di chuyển, giống như có điều gì cấp thiết muốn nói, cô lại sốt ruột vội vã hỏi: “Chị Uyển Thanh, có phải chị có điều gì muốn nói với bọn em không?”

Uyển Thanh yên lặng nằm trên giường bệnh, thở dốc nặng nề, tay vô thức rơi xuống lại chậm gật gật đầu.

Tô Thụy Kỳ nhìn tình hình như vậy, trầm mặt do dự, mới ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ trưởng còn lại nói: “Vất vả cho bác sĩ Lưu rồi, nhưng bệnh nhân đã có lời muốn nói thì hãy để cho cô ấy cùng với bạn bè cô ấy ở trong này có không gian riêng đi, chúng ta đi ra ngoài.”

“Được!” Bác sĩ trưởng khoa dẫn các y tá ra ngoài.

Tô Thụy Kỳ nhìn thấy bác sĩ đã đi ra ngoài rồi, anh tức khắc tiến lên, kéo nhẹ mặt nạ oxy của Uyển Thanh xuống, cúi người xuống trước mặt Uyển Thanh, nghiêm túc cẩn thận nói: “Cô có khỏe không? Uyển Thanh, tôi là Tô Thụy Kỳ cháu trai của thủ tướng đây, cô có chuyện gì gấp, cần nói cho chúng tôi thì cứ nói đi!”

Mỹ Linh cùng Thanh Bình nghe lời này, cũng gấp gáp nhìn về phía Uyển Thanh! !

Uyển Thanh vẫn ở trong trạng thái hôn mê như cũ, thở dốc nặng nề, hai đồng tử của cô dao động kịch liệt, giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại nói không nên lời, môi muốn mấp máy nhưng vì phẫu thuật nhiều lần với châm cứu thường xuyên đã làm cho thân thể cô ấy tê dại, đau đớn, không có cách nào mở miệng ra được, chỉ có tay hơi khẽ nhúc nhích, ở trên giường run run rẩy rẩy di chuyển.. Thanh Bình cúi đầu, hiểu được Uyển Thanh muốn viết chữ, liền tức khắc nhíu mày ngồi xổm ở trước mặt cô, đặt tay cô vào trong tay mình, mới nói: “Chị Uyển Thanh, chị muốn viết cái gì thì cứ viết lên tay em đi! !”

Đồng tử của Uyển Thanh kích động di động, trên mặt bắt đầu có chút biến hóa, ngón tay tiếp tục run viết vào trong bàn tay của Thanh Bình...

Thanh Bình cùng Mỹ Linh, còn có Tô Thụy Kỳ đồng thời trầm mặc nhìn.

Cái tay kia bị bó bột không ngừng tiếp tục viết.

Thanh Bình hiểu được chữ viết cô ấy viết trên tay, kìm lòng không được kêu lên: “Cốt! ?”

Uyển Thanh khẽ gật đầu.

Thanh Bình gật đầu, nói: “Chúng em hiểu, chị tiếp tục viết đi!”

Uyển Thanh tiếp tục đi chuyển ngón tay, ở lòng bàn tay của cô khẽ nhúc nhích tay...

Mỹ Linh nhíu mày đọc lên kế tiếp viết: “Truyền?”

Uyển Thanh lại gật đầu.

Tô Thụy Kỳ nhíu mày phân tích ý nghĩa của hai chữ này, thở hổn hển một chút, tiếp tục xem...

Cái tay kia tiếp tục đi chuyển trong lòng bàn tay, cuối cùng viết một chữ.

“Đạo?” Mỹ Linh đọc cái chữ này, kinh ngạc nghĩ: “Đây là ý gì vậy?”

“Cốt truyền! !” Tô Thụy Kỳ trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía hai người giải thích nói: “Giải thích nôm na, đó là âm thanh luôn luôn đi qua xương sọ sau đó truyền tín hiệu đến khu thần kinh thính giác làm con người nghe được. Giải thích theo khoa học thì gọi cách truyền này là cốt truyền. Một người mất đi thính giác có thể lợi dụng cốt truyền để nghe âm thanh! ! Nói cách khác, giả như là một người câm điếc, trải qua mấy năm luyện tập, cũng có thể nghe được âm thanh!”

“Vậy... Có ý gì?” Thanh Bình lại nhíu mày không hiểu hỏi, cô thoáng cái quên lời nói của y tá .

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn về phía hai người giải thích: “Giải thích một chút vậy, chính là nếu các cô bịt tai mình nhưng vẫn nghe được âm thanh của mình nói? Nguyên nhân là bởi vì cốt truyền! Đây là một loại vật chất từ lực cộng hưởng dẫn đến !”

Mỹ Linh tức khắc nhớ tới người huấn luyện động vật, ánh mắt của cô sáng ngời, tức khắc cúi người, nhìn về phía Uyển Thanh khẩn trương nói: “Ý của cô là, khi một người bị câm điếc, có thể lợi dụng cốt truyền hiểu được suy nghĩ của con người và động vật, đúng hay không? Bởi vì nếu là như vậy, thì có thể đến đây nói chuyện được với cô đúng không!”

Uyển Thanh vi chậm gật đầu.

“Cô biết anh ta là ai không?” Mỹ Linh nhìn về phía Uyển Thanh rất nhanh mà khẩn trương hỏi.

Uyển Thanh khẽ gật đầu.

“Ai?” Thanh Bình lại khẩn trương hỏi.

Uyển Thanh tiếp tục muốn viết tiếp, nhưng bởi vì sức lực yếu, hoạt động gân cốt nhiều vì vậy cơ thể cô có phản ứng, hai mắt không ngừng di chuyển, hơi thở ngày càng nặng...

Tô Thụy Kỳ tức khắc tiến lên, nhanh chóng kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, hai mắt anh chợt lóe lên, khẩn trương nói: “Không được rồi! ! Tim cô ấy đập quá nhanh, các cô ra ngoài trước đi, chúng tôi muốn cấp cứu cho cô ấy!”

“A! ! ?” Mỹ Linh cùng Thanh Bình đồng thời ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía anh.

“Mau! ! Ra ngoài! !” Tô Thụy Kỳ là bác sĩ vì vậy luôn muốn bệnh nhân của mình an toàn, anh liền nhấn nút cấp cứu, không bao lâu các bác sĩ và y tá nhanh chóng đi đến, y tá lập tức đẩy Thanh Bình cùng Mỹ Linh ra ngoài, hai người không có cách nào, cũng lo lắng cho sự an toàn của Uyển Thanh, đành phải lui ra, hai người đứng ở ngoài phòng cấp cứu, suy nghĩ người câm điếc vừa nãy Uyển Thanh định nói là ai, tại sao chị Uyển Thanh lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ người này ngay bên cạnh chúng mình, có lẽ là người thân cận?

Hai người đứng bên ngoài, thật là khẩn trương nghĩ mãi không ra! !

“Người huấn luyện động vật! !” Mỹ Linh tựa vào tường thủy tinh, ôm vai, nhíu mày nghĩ: “Người huấn luyện động vật thì thường hay xuất hiện ở đâu?”

“Ở vườn bách thú!” Thanh Bình mỉm cười nói.

“Trừ vườn bách thú ra thì có ở đâu?” Mỹ Linh quay đầu, nhìn về phía Thanh Bình hỏi.

“Trừ vườn bách thú cũng chỉ có vườn bách thú!” Thanh Bình tức giận nói; “Chẳng lẽ, ai sẽ đem long - hổ - báo, cá mập các loại dưỡng ở trong nhà mình, có lẽ hồ cá... ... ...”

Cô ngẩn ra! !

Mỹ Linh tức khắc mở to mắt, nhìn về phía Thanh Bình, hai người đồng thời kinh ngạc kêu to: “Khách sạn Á Châu! ! !”

***

Khách sạn Á Châu, bữa tiệc! !

Các vị nguyên lão chuyên gia về rượu nho hiển hách trên thế giới, cùng với nhà đánh giá ẩm thực ưu tú trên thế giới, có cả một vài thiên kim của một số gia đình cùng với một số công tử, cùng cầm chén rượu nói chuyện vui vẻ với nhau, nhân viên phục vụ mỉm cười bê khay rượu, điểm tâm được mang lên, Tưởng Thiên Lỗi cùng với chủ tịch hiệp hội rượu, còn có Vitas, Jackson, bốn người ngồi một bàn, tiệc rượu có thể thuận lợi cử hành.

Một cái ly sam panh cao hơn một mét, để một bó hoa hồng màu trắng, vô cùng chói mắt.

Rượu trái cây được bày ra ở trung tâm tiệc rượu, màu vàng của nó lấp lánh cả căn phòng trông rất bắt mắt, một mùi thơm lan tỏa, dường như mùi hương hoa quả mê hoặc tất cả mọi người, thậm chí có chút giống như mong chờ tình yêu, Mộc Tử Linh mặc váy xẻ ngực, búi tóc gióng như thiếu nữ Nhật Bản, mềm mại, quyến rũ bước tới, cô có khuôn mặt mê người, hai mắt đê mê quyến rũ, nhìn chất lỏng kia không có chút cảm giác kích thích nào, cô nhìn chính mình, không khỏi ngửa mặt mỉm cười.

Nhân viên phục vụ mỉm cười cầm cái thìa lên, múc một ly rượu trái cây đưa cho Mộc Tử Linh.

Mộc Tử Linh mỉm cười nhận lấy, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy dài màu lam đậm, mềm mại sống động mà rất bước rất nhanh đến đây, váy nhẹ nhành tung bay, lộ ra đôi chân gợi cảm, mỉm cười nói với nhân viên phục vụ; “Cho tôi một ly rượu trái cây!”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ tức khắc lại mỉm cười múc một ly rượu trái cây, đưa cho cô.

Đường Khả Hinh vừa tiếp nhận ly rượu trái cây, mới chú ý tới Mộc Tử Linh, hai mắt của cô ngưng lại, mỉm cười nhạt nhạt nhìn cô ta..

“Đường tiểu thư cũng thích uống rượu trái cây?” Mộc Tử Linh lại dùng tiếng Trung lưu loát, nhìn về cô mỉm cười nói.

“Có thể nếm những loại rượu khác nhau là may mắn của tôi, tôi không có yêu quý nhưng lại rất chờ mong nó...” Đường Khả Hinh mỉm cười cầm chén, đang muốn cúi đầu uống ly rượu đỏ kia thì Khương Vĩ đột nhiên xuất hiện, đầu tiên lễ phép gật đầu chào Đường Khả Hinh, sau đó theo quy củ, nhanh chóng kiểm tra ly rượu trái cây của cô, thầm chí lấy một cây châm cho vào ly rượu, rồi hút một ít rượu lên, rồi nhanh chóng gửi cho nhân viên đi kiểm tra, khi nhân viên kiểm tra xác thực rượu không bị làm sao mới thông báo qua bộ đàm Đỗ Uy, Đỗ Uy mới tôn kính nói với Đường Khả Hinh: “Đường tiểu thư! Cô có thể uống !”

“... ...” Mộc Tử Linh hết sức kinh ngạc tim đập thình thịch, thậm chí có chút khôi hài nhìn Đường Khả Hinh.

Trên mặt Đường Khả Hinh cũng tỏ ra bất đắc dĩ, tiếp nhận ly, nơi này có chút gió biển thổi vào, khẽ nhấp một ngụm rượu, thậm chí nhẹ nhàng nuốt rượu, cảm giác rượu có vị ngon vô cùng...

Tưởng Thiên Lỗi cùng nói chuyện chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, hai mắt không hiểu sao lại nhìn thân ảnh mê người của Đường Khả Hinh kia, có rất nhiều nữ khách quý ở đây nhưng chỉ có duy nhất cô có vóc người hút hồn như vậy, chợt nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy cùng khoác tay cô đi vào trong, không hiểu sao lại kích động cảm thấy rất yêu cô.

Một nữ nhân viên phục vụ, hai mắt sáng lên nhìn Đường Khả Hinh uống ly rựợu trái cây kia, mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.