Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 710: Chương 710: SAY MÊ




Một trận sấm vang, điên cuồng giáng xuống, vang lên ầm ầm!!

Gió lớn điên cuồng quét qua, bóng cây đung đưa, mưa lại ào ào rơi xuống!

Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp, chạy như bay về phía trước, nhớ tới vừa rồi Trang Hạo Nhiên ôm Tiêu Hào Oánh vào biệt thự, trong nháy mắt lòng cô đau đớn như bị xé rách, cảm giác này không thể tin nôi lại ập đến, nhanh chóng làm cho mình nghẹt thở đến chết, cô vừa chạy vừa khóc, buông xuống một câu: “Trang Hạo Nhiên! Anh thật sự yêu em sao? Em đã từng yêu thích sự phóng khoáng của anh, không nghĩ đến, anh đối mặt với cảm xúc của em, lại có thể nhanh chóng xoay người như vậy!”

Một trận tiếng khóc đau thương, buồn bã mà đến, làm kinh động những chú chim đậu khắp nơi, chúng vỗ cánh bay loạn khắp chốn.

"Khả Hinh... ..." Tiểu Nhu vẫn đứng yên dưới tán cây dừa, nhìn Đường Khả Hinh đau lòng rời đi như vậy, hai mắt cô cũng đỏ bừng, tức giận ngẩng đầu, nhìn bức tường một cái, nói: “ Thật quá đáng! Thật quá đáng!”

Không biết từ đâu cô ôm đến một tảng đá lớn, nhanh chóng ném vào bên trong!

***

Bên trong phòng ngủ truyền đến một trận thở dốc.

Tiêu Hào Oánh lập tức ngã xuống giường, say rượu trong nháy mắt kéo Trang Hạo Nhiên ngã lên người mình ….

“Ai!” Trang Hạo Nhiên ngã đè lên người cô, hơi nhấc người lên, giữa ánh đèn tối, nhìn Tiêu Hào Oánh...

Đôi mắt Tiêu Hào Oánh ngấn lệ, ôm chặt cổ anh, khao khát nói: “ Tạm thời bây giờ trong lòng anh không có người khác, chẳng lẽ lại không thể tiếp nhận đoạn tình duyên ngắn ngủi nhất thời này sao? Tôi nguyện ý … Chỉ cần một đêm thôi … Tôi khát vọng anh …”

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn, mỉm cười nói: “ Cô say rồi.”

“Tôi không say!” Tiêu Hào Oánh thật tình nhìn anh nói: “ Có vài ly rượu tôi không say được, tôi cũng không muốn giả bộ say, tôi chỉ muốn biết, đêm nay anh có nguyện ý

ở lại cùng với tôi không? Nếu anh cho tôi một đêm, tôi sẽ vì anh mà trả giá tất cả … Tôi nghĩ trong thế giới ngươi lừa ta gạt này, nên làm người trung gian một lần.”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, cảm thán nói: "Thật ra thế giới ngươi lừa ta gạt này, không có gì không tốt, bởi vì cô có thể chỉ lo cho bản thân mình, trái lại có khi lại là chuyện tốt. Vấn đề rượu đỏ, giao cho tôi đi. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, cảm ơn cô đã trả giá vì tôi!”

"Vì sao?" Tiêu Hào Oánh lại nhanh chóng ôm chặt anh, hai mắt rưng rưng nói: “ Vì sao anh luôn luôn đều lịch sự nho nhã như vây, cho đến bây giờ tính cách cũng không thay đổi! Kiếp này, vẫn còn có phụ nữ làm anh phát điên phát cuồng, ghen tỵ sao? Nếu thật sự có, tôi sẽ ghen chết mất! Tôi chỉ muốn nếu như có thể, sẽ cùng anh có một tình yêu như mọi người trên thế giới này, vì yêu điên cuồng, tôi sẽ yêu anh, yêu đến mức muốn điên lên rồi!”

“Cô say rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp một hơi, đặt cô nằm thoải mái trên giường, kéo chăn đệm cho cô xong, lập tức đứng dậy, muốn ra khỏi phòng …

“Tổng giám đốc Trang!” Đột nhiên giọng nói phía sau mãnh liệt truyền đến.

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, nhìn Tiêu Hào Oánh lại có thể ngay trước mặt mình, nặng nề cởi chiếc váy dài bằng tơ tằm rơi xuống đất, thân thể trần truồng, hoàn mỹ như vậy hiện ra trước mặt mình, hai mắt anh chợt lóe, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Tiêu Hào Oánh có lẽ thật sự hơi say, nhìn anh, yếu ớt nói:” Tôi vẫn hiếu kỳ, đã hơn mười năm trước, Tưởng lão gia vì sao lại có thể đem một phần tài liệu, giấu trong rượu đỏ, mà không bị phát hiện, tôi đối với việc này, hết sức tò mò, nghiên cứu rất nhiều lần, cuối cùng đã tìm thấy nguyên nhân trong đó!”

"... ... ..." Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, không chắc chắn những lời này.

Tiêu Hào Oánh thầm hạ quyết tâm nhìn anh, dù áy náy và bất đắc dĩ nhưng vẫn hưng phấn kích động nói: “Vừa rồi anh mở chai rượu kia, tôi có toan tính … Có cảm thấy một chút choáng váng không? Tôi muốn giữ anh lại… Đêm nay … Giữ lại …”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lập tức sáng lên, lại có cảm giác sau gáy thật sự có chút bị choáng.

***

Đại sảnh khách sạn Á Châu, đèn sáng trưng, vẫn có không ít khách đi lại.

Đường Khả Hinh thân thể ướt sũng, mềm nhũn vô lực, cất bước mơ hồ đi vào đại sảnh, nhìn những vị khách đang qua lại, cùng các đồng nghiệp nói chuyện, sắc mặt cô tái nhợt, tiều tụy thống khổ cất bước tiến vào, từng bước một đi đến phòng tiệc rượu …

Lúc này, nhân viên bộ phận tiệc rượu đã tan việc. Vất vả mấy ngày chuẩn bị tiệc thử rượu, cuối cùng ngày mai cũng đã bắt đầu, tại sao lúc này mình thấy đau đớn như vậy, không vui vẻ chút nào? Tay cô mềm nhũn vô lực, lúc bước đến cầu thang xoắn ốc phía trước, cảm giác như mình sắp chết … Cô chỉ cần nghĩ thoáng qua đến hình ảnh Trang Hạo Nhiên ôm Tiêu Hào Oánh đi vào phòng, lòng cô đau giống như bị rỉ máu …

Ba đồng nghiệp bộ phận tiệc rượu vừa nói vừa cười cùng nhau đi xuống, nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức mỉm cười gọi: "Đường tiểu thư!"

Đường Khả Hinh cảm thấy trái tim mềm yếu, vô lực gật đầu, sau đó chậm rãi đi lên …

Mấy đồng nghiệp nghi ngờ nhìn cô, muốn biết đã xảy ra chuyện gì?

Đường Khả Hinh bước từng bước về phía trước, mất rất nhiều sức lực mới đi tới phòng tiệc rượu trước mặt, nhìn nhân viên an ninh hai bên, cô không nói gì, chỉ đưa ra thẻ nhân viên của mình, mới đẩy cửa đi vào, nhìn cách bố trí hoa lệ vẫn cứ xinh đẹp như vậy trong bóng đêm … Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nhân viên trong phòng rượu, trông coi nơi đó chặt chẽ, cô trầm tĩnh mà vô lực nói: “ Mọi người ra ngoài trước đi … Tôi muốn yên tĩnh một chút …”

“Vâng.” Nhân viên nghe thấy, nhanh chóng trả lời, xoay người cùng đi ra, lại từ từ đóng cửa phòng tiệc rượu cho cô, toàn bộ gian phòng, nhất thời bị bao trùm bởi bóng tối.

Đường Khả Hinh đứng giữa phòng tiệc, nhìn vòng quanh tất cả nơi này, cuối cùng ánh mắt rơi vào cây đàn thủy tinh trên sân khấu, cô chăm chú nhìn đàn dương cầm kia rất lâu, cuối cùng chậm rãi đi qua, vừa đi vừa nhớ lại khi còn nhỏ, thời khắc tốt đẹp và đơn thuần ấy, chẳng lẽ thật sự không thể quay lại? Hai mắt cô đỏ bừng, đi qua từng chiếc cổng vòm hoa hình cầu , lên sân khấu, tới trước đàn dương cầm, cúi đầu, nhìn ánh sáng màu xanh lam bên trong lóe lên, ôi mắt cô bỗng ngấn lệ, lại cảm thấy không còn sức để khóc nữa rồi.

Một loạt tiếng thở dài mệt mỏi truyền đến.

Đường Khả Hinh ngồi trên ghế đàn, tay nhẹ nhàng đẩy nắp đàn lên, nhìn những phím đàn đen trắng xen kẽ nhau, lòng cô lại đau xót, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đàn, kỳ thật luôn mang theo một chút u buồn, nhưng lại rất cuốn hút … Cô chậm rãi vươn tay, lướt nhẹ qua phím đàn, trong đầu nhớ lại bài hát lúc bé, lòng cô bỗng nhiên căng thẳng, đã không thể nào nhớ ra …

Có hay không, bởi vì người thay đổi, bài hát cũng thay đổi. Thế gian này, cuối cùng còn có gì đáng giá để mình tin tưởng chứ?

Cô gái nhỏ tiều tụy ngồi tại chỗ, những đau đớn xót xa trong lòng bỗng nhiên đến, nhưng vẫn hơi vươn ngón trỏ, bất chấp việc vi phạm quy định của khách sạn, ở phòng tiệc rượu khi không có tiệc thì không được đánh đàn dương cầm … Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, nhẹ lướt qua, động tác đơn giản, một tay đánh bài hát “clementine”... Những âm thanh yếu ớt, bi thương, bỗng vang lên …

Giữa đại sảnh cũng bay bổng vì bài hát đơn giản mà đau thương này.

Tất cả đồng nghiệp bộ phận sân khấu, thậm chí cả những vị khách, cũng ngạc nhiên nhìn khắp nơi, tìm nơi phát ra tiếng nhạc.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngón tay vẫn khẽ nhúc nhích, một thân một mình trên phím đàn kia đánh lên khúc nhạc êm tai nhưng lại đầy ưu thương, vừa đàn vừa vô lực nhớ về quá khứ, có lẽ vì vậy mà sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Lúc anh trai cõng mình về nhà, đi vào một căn phòng nào đó, nhanh chóng đẩy cửa ra, hình ảnh đánh đàn dương cầm thủy tinh lúc đó cho mình, cũng từng chút từng chút biến mất trong cuộc sống….

Cô không tin những thứ này, không bao giờ tin nữa!

Trái tim đè nén sự buồn bực khó chịu.!

Đường Khả Hinh bi thương không có chỗ nào giải tỏa, dường như toàn bộ thế giới đều đen tối, cô có thể chịu đựng được Tưởng Thiên Lỗi phản bội, thế nhưng cô không thể chịu đựng được Trang Hạo Nhiên phản bội, cô không thể, cô không thể! Bởi vì Trang Hạo Nhiên là anh trai lớn! Cô đột nhiên tức giận, nặng nề duỗi hai tay ra, cắn chặt răng, liều mạng đấm thật mạnh vào phím đàn, từng đợt từng đợt âm thanh dữ dội khó nghe lan ra toàn bộ phòng tiệc rượu, cô tiếp tục đỏ mặt tía tai đánh, liều chết mà đánh, tay không ngừng đập trên bàn phím! Bang bang bang bang!

"... ..." Một trận tiếng khóc truyền đến.

Đường Khả Hinh thoáng cái nằm bò trên phím đàn, vừa mệt mỏi vừa đau khổ mà khóc, đột nhiên cô suy nghĩ, mình vì sao ở đây uất ức cái gì?

Không gian chợt yên tĩnh lại.

Chỉ còn lại tiếng nức nở của cô bé đáng thương , lâu thật lâu … Cô dường như nằm bò trên bàn phím ngủ thiếp đi …

Chợt phía trước xuất hiện bóng đen đến gần, dần dần che phủ, bao quanh trước mặt cô gái nhỏ.

Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẫm lệ quay đầu, cư nhiên xuyên qua ánh đèn màu lam, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang đứng ở phía sau mình, cúi đầu trầm mặc nhìn mình … Lòng cô phịch một tiếng, dường như sống lại, mở to mắt nhìn anh! Trong nháy mắt không nói lên lời!

"... ... ..." Trang Hạo Nhiên cũng nhàn nhạt nhìn cô, nói: “ Nếu em không vui, không cần lấy dương cầm mà trút giận, nó không có chọc giận em …”

Đường Khả Hinh vẫn không thể tin nổi nhìn anh, nghĩ mình đang nằm mơ, thậm chí vội vàng giơ tay, nhéo thật mạnh lên mặt mình, đau quá!! Cô lại mở to mắt, lập tức nước mắt lăn dài, nhìn anh!

“Không biết đàn thì đừng đàn, làm cho âm thanh kỳ quái như vậy, quấy nhiễu khách dưới đại sảnh.” Trang Hạo Nhiên nói xong, đôi bàn tay đã hoàn toàn đặt ở trên phím đàn, hỏi: “ Thích nghe bài gì? “Clementine” sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.