Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 522: Chương 522: Tại sao chuyện này lại liên quan đến tôi?




Niky đẩy cửa ra, cầm theo một bình cháo ngô, đi tới chỗ Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng gọi: “ Khả Hinh ?”

Đường Khả Hinh đang chìm trong giấc mộng, mơ hồ tỉnh dậy nhìn Niky, cô cảm giác như mình vừa mới từ một thế giới khác tỉnh dậy, lau đi mồ hôi trên trán nhìn Niky mỉm cười.

“ Are you ok ?” Niky ngồi xuống bên giường, có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh không nói lời nào, chỉ mệt mỏi tựa ở bên giường, nuốt khan một cái, cổ họng khô khốc nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn mọi thứ trong phòng của mình, đến khi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một màn đêm tối tăm, liền tò mò hỏi: “ What time now ?” (Mấy giờ rồi ?)

Niky nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “ It is already 11pm now” ( Đã 11 giờ đêm rồi ).

Đường Khả Hinh tựa ở bên giường, nghe nói thế mới cười khổ, nói: “ Tôi đã ngủ lâu như vậy rồi ư ?”

Niky không rõ cô đang nói cái gì, chỉ có chút lo lắng nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Niky, lắc lắc đầu.

“ Cô ăn một chút cháo đi, là Bruce làm, vô cùng ngon đó nha…” Niky mỉm cười múc cháo ra chén, múc một muỗng cháo đưa tới bên môi Đường Khả Hinh.

“ Tự tôi ăn được rồi…” Đường Khả Hinh có chút yếu ớt cầm lấy chén cháo nhỏ, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo đưa vào miệng, chậm rãi ăn, thế nhưng trong

lòng vẫn nhớ tới giấc mơ lúc nảy, thật trùng hợp là hai người lại trải qua cùng một đoạn thời gian như nhau.

Niky có chút đau lòng cùng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, vươn tay vén nhẹ lọn tóc của cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Niky mỉm cười, nói: “ I am fine. Don’t be so worried. Just go to sleep”( Tôi rất khỏe, cô không cần lo lắng cho tôi, cô đi về ngủ đi ).

Niky nhìn Khả Hinh, lại vẫn có chút không yên lòng, lắc đầu cười.

“ Go” ( Đi về ngủ đi…) Đường Khả Hinh nắm tay Niky, mỉm cười nói.

Niky ngồi ở một bên nhìn bộ dáng suy yếu tươi cười của Đường Khả Hinh, mặc dù mới ở chung với nhau có mấy ngày nhưng cũng hiểu đôi chút về cô, liền mỉm cười, gật đầu nói: “ OK ! ”

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười.

Niky đứng lên rời khỏi phòng, đi đến cạnh cửa, đột nhiên xoay người nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “ Thank you for coming. It feels like I was born again. I have been dream in go for marrying Bruce. You know, it feels good to have a company. It is a pity that here jects me. Bruce and I cannot fall in love and feel lonely all alone. But is so amazing that we no longer feel that way when you are with us” ( Cảm ơn cô đã đến với chúng tôi, tôi cảm thấy tôi hình như đang được sống lại. Tôi vẫn luôn muốn gả cho Bruce, cô biết không, cảm giác đó thật tốt. Thế nhưng anh ấy lại không muốn cưới tôi, tôi cảm thấy thật đáng tiếc ! Hai chúng tôi không hề yêu nhau, nhưng lại cùng nhau cô đơn, thế nhưng kể từ khi cô đến đây, ba người chúng tôi lại không còn cô đơn nữa, đây mới thật sự là điều kỳ diệu nhất!).

Đường Khả Hinh có chút không rõ lắm, mỉm cười nhìn Niky, nhún nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

Niky lòng thầm biết ơn cũng biết cô nghe không hiểu, nhẹ nhàng nói: “ OK, chúc cô ngủ ngon ”.

“ Cô cũng ngủ ngon ” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Niky đi thật.

Đường Khả Hinh nằm trên giường, hai mắt ôn nhu, không tự chủ để chén cháo xuống, ngồi trước bàn đọc sách, mở đèn, lấy một tờ giấy viết thư, cầm bút máy trong ống đựng bút lên, dùng nét chữ xinh đẹp nhất của mình mà viết: Trang Hạo Nhiên…

Cô vẫn dừng lại ở ba chữ đó, đôi mắt ánh lên sự kiên định, liền trầm mặc đem nó cất vào ngăn tủ, cầm lên quyển từ điển tiếng Anh, tìm kiếm những từ có liên quan đến phòng ăn, bắt đầu chuyên chú học tập.

Ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi cùng với cô gái cô đơn này.

Sáng sớm tinh mơ của một ngày sau, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi mang đến từng đợt ấm áp, dòng sông vẫn ôn hòa trôi xuôi dòng, cành liễu rũ xuống đêm qua, bây giờ đã vươn thẳng, trên cành lá còn đọng một vài giọt sương mai, xa xa là các tòa nhà mang kiến trúc Gothic cao chót vót dưới bầu trời, giống như một võ sĩ cổ xưa đứng sừng sững, hết sức ưu nhã.

Hôm nay, Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần đùi màu đen, khoác áo màu xanh đậm, mang ủng ngắn màu đen, mới ngủ được một ngày một đêm, tinh thần phấn chấn hơn, nụ cười ngọt ngào, lòng đầy hi vọng, vừa mới bước ra khỏi phòng, phịch một tiếng, một âm thanh khủng bố truyền đến từ nhà hàng

Tây, cô khiếp sợ đứng tại chỗ, lại nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ hướng phòng ăn, cô khiếp sợ chạy như bay từ cửa sau vào phòng ăn, liền nhìn thấy cửa chính và cửa sổ sát đất của phòng ăn đều bị phá nát, sau đó là hàng loạt quả cầu lửa ầm ầm từ phía ngoài cửa sổ ném vào, trong nháy mắt khăn trải bàn màu tím cháy hừng hực, đang thiêu đốt tất cả mọi thứ !!

Đường Khả Hinh thét chói tai, lập tức không màng tới bất kỳ thứ gì chạy qua ngọn lửa đang cháy mãnh liệt, lấy khăn trải bàn từ một bàn khác, liên tục đập xuống, vừa dập lửa vừa khóc kêu to: “ Bruce, Niky mau đến đây! Mau!”

Bruce cùng Niky chạy vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy Đường Khả Hinh đang cầm khăn trải bàn nổ lực không ngừng dập lửa, thế nhưng lửa cháy càng ngày càng mãnh liệt, nhanh chóng thiêu đốt rèm cửa của cửa sổ sát đất, sắp thiêu đốt đến nóc nhà, quan trọng hơn hết là ngọn lửa kia sắp đem thân thể cô gái bé nhỏ thiêu cháy mất !!

“ NO…” Bruce chạy thật nhanh tới, nắm chặt vai Đường Khả Hinh, vội vàng kéo cô lui về phía sau.

“ Buông tôi ra !!” Đường Khả Hinh khóc òa lên, sống chết cầm khăn trải bàn nhanh chóng dập lửa, thế nhưng thời khắc này, lửa đã cháy tới khăn trải bàn cô đang cầm, lửa cháy hừng hực, chúng sắp cháy đến tay cô rồi !!

“ NO……..You are crazy” (Cô điên rồi !! Phòng ăn này sắp cháy hết rồi, mau chạy đi !) Bruce cố gắng kéo nhanh Đường Khả Hinh ra ngoài.

“ NO….Tôi không đi !! Tôi có chết cũng không đi !!” Đường Khả Hinh điên cuồng gọi, lại cầm thêm một khăn trải bàn khác không ngừng dập lửa, lúc này, Niky mới tìm được 2 bình dập lửa, đưa cho Bruce một cái, mình cầm một cái, sốt ruột mở chốt bình, nhanh chóng hướng theo chiều gió mà dập lửa !!

Katsuya cũng chạy đến, đem cái thùng nhỏ chạy vào phòng bếp, liên tục tạt nước, hi vọng có thể dập tắt lửa.

Đường Khả Hinh điên cuồng thét chói tai, vừa khóc vừa cầm khăn trải bàn tiếp tục hướng tới đám lửa, càng lúc càng cháy lớn, kêu to: “ Không được ! Không thể được ! Đây là phòng ăn mà tôi đã rất khổ cực mới lau dọn sạch sẽ ! Không được ! Không thể đốt ! Không thể được… dưới đất còn có rất nhiều rượu đỏ vô cùng quý giá ! Không thể đốt ! Tuyệt đối không được !!”

Tuyệt vọng gào thét, từng tiếng thê lương truyền đến, khói đen bay ngút trời!

Âm thanh xe cứu thương, xe cứu hỏa vang lên trước cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Vô số người đi đường, liền tò mò nhìn phòng ăn Bách Hợp đang cháy, sốt ruột nhìn một phần phòng ăn đã bị đốt thành tro, thật nhiều sinh viên cũng tò mò tập trung lại nhìn về phía phòng ăn, muốn biết tại sao phòng ăn đó lại bị cháy lớn như thế?

Lửa đã được dập tắt.

Đội phòng cháy chữa cháy, còn có cảnh sát chạy đến xem xét.

Không nhúc nhích, đầu tóc Đường Khả Hinh rối bời, gương mặt đen đúa, y phục xinh đẹp, giờ đây đã bị phá hư, đôi mắt vô hồn, tuyệt vọng ngồi trên bãi cỏ, nhìn về phía phòng ăn đã từng rất xinh đẹp mà giờ đây chỉ còn lại cửa sổ sát đất vỡ nát, phần lớn bên trong phòng ăn đều bị lửa thiêu hủy, những khăn trải bàn đẹp đẽ, ghế dựa màu tím sang trọng, còn có ly thủy tinh, tất cả đều bị đốt sạch…

Nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đường Khả Hinh run run rẩy rẩy, tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng nhìn về phía phòng ăn, dường như nhớ lại một buổi tối kia có một thân ảnh rất kiên định, cố gắng sửa sang lại căn phòng đó, cô lảo đảo ngã xuống, nước mắt rơi lã chã, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng nức nở vang lên, chậm chạp quay đầu, cô nhìn thấy ngồi trên sân cỏ trước cửa phòng ăn là Niky đang tựa vào lòng Bruce run rẩy, sợ hãi khóc, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn về phía phòng ăn, sau đó lại khổ sở tựa vào lòng Bruce, ánh mắt Niky như đang nhìn thấy quỷ vậy, kinh hoàng và hoang mang, lại quá sợ hãi, không thể bình tĩnh trở lại được !!

Đường Khả Hinh trừng lớn mắt nhìn về phía Niky đang hoảng sợ, cảm thấy bầu không khí không được bình thường, cô lập tức bổ nhào tới, ngã ở trước mặt Niky, nước mắt chấn động rơi xuống, nắm lấy thân thể Niky, nghi ngờ, phẫn nộ, lớn tiếng quát: “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt của cô lúc này là sao đây ? Tại sao ?? Có phải cô đã biết chuyện gì rồi đúng không ?”

Niky nghe Đường Khả Hinh quát như thế, lập tức sợ hãi trốn ở trong lòng Bruce, không dám lên tiếng.

“ Tell me” ( Trả lời tôi đi !!) Đường Khả Hinh cắn răng, phẫn nộ nắm chặt quần áo của cô, lửa giận ngút trời nói: “ Do you have something to do with the fire accident ?” ( Có phải cô biết mọi chuyện liên quan đến đám cháy này đúng không?)

“ Hey !!” Bruce đẩy Đường Khả Hinh ra, nhìn cô phẫn nộ nói: “ What are you doing?” ( Cô muốn làm gì hả ?)

“ Phòng ăn của tôi không còn nữa !!!” Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, nhìn hai người bọn họ, kích động thét chói tai: “ Không còn phòng ăn nữa !! Bị lửa thiêu rụi rồi! Rốt cuộc là tại sao ?”

Cô gần như điên cuồng đánh Niky, không ngừng bấu chặt quần áo Niky, rơi lệ, tức giận khóc to!

“ Get out” (Cô cút ngay cho tôi !!) Bruce phẫn nộ đẩy Đường Khả Hinh ra, sau đó cũng buông Niky ra, đứng dậy đi vào trong phòng ăn !!

“ Cô nói cho tôi biết ! Vì sao phòng ăn lại không còn ? Vì sao lại bị thiêu hủy ?” Đường Khả Hinh kéo cổ áo Niky, lại vô cùng tức giận, rơi lệ hỏi: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…hả…?”

Cả người Niky dường như bị khủng hoảng lớn, quỳ rạp trên cỏ, hai tay nắm chặt, nắm chặt như cài then, nước mắt không ngừng tuôn rơi !

“ Không cho phép cô đối với tôi như vậy ! Cô đứng lên ngay cho tôi, nói cho tôi biết tại sao phòng ăn lại bị cháy ? Tại sao ?” Đường Khả Hinh kéo tay Niky, vừa khóc vừa nói lớn.

“ Get out of my eyes” ( Cô cút ngay… khỏi mắt tôi) Bruce đột nhiên lôi Đường Khả Hinh ra một bên, nhìn bộ dáng run rẩy, sợ hãi của Niky, mới nhìn Đường Khả Hinh tức giận quát: “ That is all because of you” ( Tất cả đều tại cô).

“ Ông đang nói cái gì ?” Đường Khả Hinh nhìn Bruce, rơi lệ nói lớn !

Sắc mặt Bruce vô cùng lạnh lẽo, bỗng nhiên cầm từ điển tiếng Anh, gõ gõ đánh ra một loạt chữ tiếng Anh !!

Đường Khả Hinh run run rẩy rẩy nhìn các từ tiếng Anh trên màn hình được dịch sang tiếng Trung: “ Tất cả đều tại cô”.

Hai mắt cô run lên, đột nhiên nghi ngờ nhìn Bruce, khóc thất thanh, nói: “Tại sao chuyện này lại liên quan đến tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.