Nhã Tuệ có chút không hiểu, cúi đầu, đau lòng nhìn cô.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi tán thành với
Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Tôi tán thành với anh ấy. . . . . ."
Nhã Tuệ sững sờ.
Đường Khả Hinh khóc nói: "Cho dù anh ấy mắng tôi, sỉ nhục tôi như thế
nào, nhưng anh ấy nói cho tôi biết một chuyện, anh ấy là Tổng Giám đốc
Khách sạn Á Châu, tôi là nhân viên Khách sạn Á Châu, giống như trước đây cha đã bày tỏ với tôi, ông ấy thật có lỗi khi phải rời khỏi, vì ông ấy
là đầu bếp của Khách sạn Á Châu. . . . . . . . . . ."
Hốc mắt Nhã Tuệ đỏ lên, ôm lấy bạn thân, khẽ thở dài.
Tiểu Nhu ngồi ở một bên, hốc mắt cũng có chút đỏ bừng cúi đầu.
"Vậy cô. . . . . . Định làm thế nào?" Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm khẽ bạn
thân, nghẹn ngào hỏi: "Cô định làm thế nào? Có lẽ mấy ngày sau trở lại,
có thể sẽ không còn gì nữa. Chuyện xảy ra lần này giữa cô và anh ấy
không giống như lần trước kia, lúc đó tôi nhìn thấy anh ấy vì bảo vệ
người phụ nữ mình yêu đã từng vô tình với cô, mặc kệ cô có quen biết anh ấy hay không, nhưng nếu cô biết bí mật của anh ấy. . . . . . tất cả sẽ
thay đổi, hoàn toàn thay đổi."
Khả Hinh cắn chặt răng, hai mắt đầy lệ, suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín nói: "Cô cảm thấy khách sạn là một nơi có tiếng nói sao?"
Nhã Tuệ im lặng nghe.
"Từ nhỏ tôi sống chung với cha, tôi cảm giác khách sạn là một nơi rất có tiếng nói, cái đĩa sáng bóng, ly rượu trong suốt, ánh đèn rực rỡ, thảm
đỏ thẫm, đồng phục thẳng thớm, kể cả một đóa hoa một cọng cỏ, bọn chúng
đều có tiếng nói thuộc về mình, đều có sự trả giá, có tấm lòng, có thật
nhiều thật nhiều. . . . . . Cho nên tôi mặc kệ người khác có hiểu tiếng
nói của tôi hay không, nhưng tôi biết, tại nơi đó cha tôi đã từng bỏ ra
tâm huyết, ít nhất để lại cho tôi tấm lòng . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Giữ lại cái vòng nho nhỏ,. . . . . .
Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm được."
Bản thân Nhã Tuệ là một thành viên khách sạn, tự nhiên hiểu lời của
cô..., cho nên chỉ đành phải thở dài nghẹn ngào nói: "Được rồi. Vài ngày sẽ trôi qua rất nhanh, kết quả như thế nào, chúng ta phải chờ đợi
thôi."
Đúng vậy. Ngày, nếu như bạn không muốn trôi qua, nó nhất định trôi qua
rất nhanh! Ngày, nếu như bạn muốn vui vẻ, nó cũng trôi qua rất nhanh!
Cho nên, khổ sở sống qua ngày, nó sẽ chậm lại, hơn nữa nó sẽ kéo dài cuộc đời của bạn, không phải sao?
Có lẽ, nó sẽ tốt đẹp hoặc không tốt đẹp.
Trong năm ngày này.
Khả Hinh trải qua ngày không có điện thoại di động, mỗi ngày ở nhà, cắt
giấy báo, lau lá cây Phong Tín Tử, sau đó lên mạng tìm một vài công việc khác, đi chợ trái cây quả, mua hết thảy bảy kg nho chín để làm rượu đỏ, hoặc là bóc củ tỏi, chuẩn bị làm đồ chua mới. . . . . .
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn lịch, đã là ngày thứ bảy rồi, ngày
phép cuối cùng kết thúc, cô bình tĩnh nhìn tấm lịch, đứng dậy đi về phía phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, rửa củ tỏi xong, phơi nắng, nhìn từng củ
tỏi trắng tinh dưới ánh mặt trời, vô cùng mượt mà đáng yêu, cô không
nhịn được mỉm cười.
Ngày thứ tám!
Theo kế hoạch trong ngày, hôm nay cô phải đi làm, cho nên Nhã Tuệ đã đi
làm sớm, sáng nay Tiểu Nhu cũng đã tới một chuyến, lại đem mười mấy cân
Long Nhãn do ba mẹ em gái, chị gái của cô hái xong, cùng cải trắng,
khoai tây, cà chua, ớt, cây đậu cô-ve, đậu mầm, nặng khoảng mấy chục
cân, để cho anh họ của cô và cô cùng đưa tới, đặt ở cửa, liền cùng Nhã
Tuệ thở hổn hển vội vàng đi làm.
Tiểu Nhu vừa cùng Nhã Tuệ đi ra ngoài, vừa rất nghiêm túc trợn to hai
mắt nói: "Chỗ rau dưa này, đủ Khả Hinh ăn nửa tháng. Nếu như thật sự bị
Tổng Giám đốc đuổi việc, nhiều lắm thì tôi nói mẹ đưa tới thật nhiều rau dưa, giết một con heo, làm thịt lợn muối xông khói cho Khả Hinh bỏ vào
trong tủ lạnh."
Nhã Tuệ vừa nghe vừa nhìn con bé ngốc này, không nhịn được nở nụ cười, ngồi xe buýt xe đi làm.
"Quản lý, tại sao cô không mua xe? Nhân viên khách sạn chúng ta đều mua xe rồi."
"Nếu Khả Hinh bị đuổi việc, cũng đừng nói chuyện này." Nhã Tuệ thở dài,
vốn còn nghĩ nếu cô vẫn đi làm ở khách sạn, mua một chiếc xe nhỏ, hai
người cùng nhau lái đi làm.
"Tôi còn có hai trăm ngàn tiền đồ cưới a, quản lý, nếu cô muốn, tôi cho cô mượn mua!"
"Cô thôi đi "
Đây là âm thanh bay theo chiều gió lúc sáng sớm, vào buổi trưa đã sớm tan đi.
Đường Khả Hinh im lặng rời giường, nhìn cánh cửa sổ bên giường vẫn đóng
thật chặt, mấy ngày nay ba cô gái mở như thế nào cũng không mở ra, có
lúc, Nhã Tuệ thật sự rất muốn hóng gió một chút, liền cắn răng cầm cây
búa, nói: "Hay là đập cửa sổ đi? Ghét! !"
Sau đó, bọn họ vẫn không dám, dù sao đẩy không ra.
Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng cổ tròn bỏ vào trong váy dài
màu xanh nhạt, chân váy xòe ra, lộ ra vòng eo thon và tính cách đáng
yêu, cô cầm lược, nhẹ nhàng chải mái tóc ngắn, nhưng cảm thấy tóc ngắn
có chút đâm đâm vào cổ, thậm chí có chút ngứa ngáy, cô vươn tay gãi nhẹ, nhắc túi đeo lưng, mang giày thể thao màu trắng đi làm.
Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ!
Hơn nữa hôm nay là Chủ nhật cho nên trên đường vô cùng náo nhiệt, thậm
chí xe taxi lái đến đường lớn Tân Hải, cũng cảm thấy mọi người nhiều
thêm, ngay cả trên cây cầu dài Quan Hải cũng có rất người đi bộ náo
nhiệt, trong tay đều cầm bong bóng bay màu sắc rực rỡ, vừa nói vừa cười
đi về phía trước, bên kia phà, vang lên tiếng còi xe cảnh sát in ỏi,
xung quanh có rất nhiều cảnh sát tuần tra khắp nơi, thậm chí thấy máy
bay trực thăng quân dụng, bay lượn ở trên không trung rất nghiêm túc.
Khả Hinh ngồi ở bên cửa xe, nhìn cảnh tượng này, thật sự rất ngạc nhiên, cho đến khi xe taxi chạy nhanh đến trước Khách sạn Á Châu, cô càng thêm kinh ngạc, thấy hôm nay Khách sạn Á Châu chưa bao giờ náo nhiệt như
thế, tập trung rất nhiều du khách và người qua đường, bọn họ muốn liều
mạng chen lấn vào bên trong, nhưng làm thế nào cũng không chen vào được, không khí ở trong rất náo nhiệt, vô cùng náo nhiệt . . . . . .
Khả Hinh nghi ngờ đi xuống xe, cầm thẻ làm việc, cũng vô cùng tò mò chen vào trong đám đông, nhìn thấy trước quảng trường khách sạn, tụ tập rất
nhiều lãnh đạo cấp cao, do Giám đốc tự mình dẫn dắt, đứng trước cửa
khách sạn, vẻ mặt mỉm cười nhìn Đội danh dự tài năng quốc tế đang huấn
luyện ở trước mặt, bên trong có tay trống chuyên nghiệp ngoại quốc, còn
có tay kèn người Trung quốc, gần 150 người, mặc đồng phục Đội danh dự
màu đen, mang bao tay trắng, đều cầm nhạc cụ, xếp thành một hàng, luôn
chuẩn bị sẳn sàng!
Cô gái chỉ huy trưởng người Trung Quốc xinh đẹp động lòng người, mái tóc dài đen mượt, mặc váy ngắn đồng phục màu trắng, chân mang giày bót màu
trắng, đầu đội mũ lông chim màu trắng, vẻ mặt mỉm cười mang bao tay
trắng, trong tay cầm cây gậy nghi thức dài, hai con ngươi lấp lánh, đang lúc mọi người nghiêm túc, đột nhiên tay ném cây gậy nghi thức trên
không trung, cây gậy nghi thức bạch kim ở dưới bầu trời xanh biếc, xoay
tròn 360 độ mười vòng, cuối cùng chuẩn xác rơi vào trong tay nữ chỉ huy
trưởng, trong tiếng vỗ tay, cô lập tức cầm gậy nghi thức trong tay nhắm
thẳng vào bầu trời như mũi tên, xoay tròn vô cùng xinh đẹp, dựng thẳng ở trước mặt mọi người . . . . . .
Sau lưng tay trống Đội danh dự, lập tức cầm lên chùy trống, hướng lên
không gõ ba cái, tay kèn người Anh lập tức thổi lên một tấu khúc kích
động lòng người, theo hàng ngũ, sắp hàng chỉnh tề cất bước đi về phía
trước! !