Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1067: Chương 1067: Thẳng thắn




Chương 1066: Thẳng thắn

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Ngoài khơi, bọt sóng dữ dội, theo gió thẳng tuôn về phía chân trời, một con chó nghiệp vụ lông vàng dài, oai phong như một vị tướng quân, dọc theo thôn xóm của đường bờ biển thật dài, vọt về phía trước, xung quanh vô số đặc công, còn có vài người chuyên hoạt động về đêm, đã nhao nhao ngồi lên chiếc SUV leo núi, tiếp tục khởi động nhiệt năng dò xét, kiểm tra khắp nơi, đám người Tiêu Yên cùng Giang Thành, thì dọc theo các đoạn đường Tiểu Nhu có khả năng bị đưa đi nhất điều tra lại! !

Mỹ Linh cùng Thanh Bình, thì cùng đi với Lãnh Mặc Hàn, vẫn đứng ở lối vào đường hầm, nhìn OSCAR, đang ngửi quần áo cũ của Tiểu Nhu, đã tìm khắp phạm vi vài cây số đồi núi xung quanh, nhưng một đêm hôm qua nước mưa gột rửa, đã mang đi tất cả mùi thuộc về cô bé này, Mỹ Linh thật vội muốn chết, nghe tiếng sóng biển bao la này, lo lắng nói: “Thật là làm cho người khác phát điên! ! Cử người xuống đáy biển tìm kiếm đã lâu, cũng không có kết quả! ! Chó nghiệp vụ đã sử dụng hơn mười con, cũng không có một chút kết quả ! Ngay cả OSCAR khứu giác nhạy bén như vậy, cũng không có cách nào! ! Chúng ta căn cứ theo đường bộ có thể truy tìm, cũng đã tìm lâu như vậy, cũng không có chút kết quả nào! Quan trọng nhất là, bọn chúng chọn địa điểm này, thật là quá tốt! ! Chúng ta cư nhiên không có cách nào, điều động bất luận camera hay thứ gì, hoặc là đầu mối khác ! Cứ như vậy tìm một người, không phải giống như mò kim đáy bể sao?”

Thanh Bình đón gió biển lạnh, nhìn về phía Mỹ Linh cũng nghi ngờ nói: “Kỳ quái, chúng ta tìm người cả một buổi sáng sớm, phố xá vùng duyên hải này, còn có người trong thôn, cũng không thấy một bóng người?”

Mỹ Linh bất đắc dĩ trả lời cô nói: “Bởi vì nơi này, không biết bị tập đoàn nào đó mua lại, tôi sáng sớm mới biết tin tức! Nghe nói cần dùng để xây dựng một khu nghỉ mát, ở đây mọi người, đều bị dời đi rồi, cho nên tôi mới nói, bọn chúng chọn địa điểm này, thật quá tốt! !”

Lãnh Mặc Hàn đã đứng ở bờ biển tròn một giờ, cả người như một bức tượng điêu khắc, cứng rắn lạnh lùng, chỉ có cặp mắt kia lúc lóe ra, mới cảm giác được anh suy nghĩ, lú nghe đến tin tức này, anh tức khắc nghiêng mặt, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn sắc bén, nhìn về phía Mỹ Linh trầm giọng nói: “Cô nói... Ở đây đã bị người ta mua?”

“Vâng! ! Trước đây thôn trang này, đến ngõ phố bên này, đã bị người ta mua hết!” Mỹ Linh nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, tiếp tục mệt mỏi thở dốc nói: “Sáu giờ sáng nay, tôi mới nghe người bên phía Tịnh Kỳ nói!”

Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt tức khắc lóe lên, suy nghĩ một hồi, mới lập tức nói: “Cô tức khắc đi thăm dò điều tra, mảnh đất này là ai mua! ! Mau!”

Mỹ Linh bị Lãnh Mặc Hàn thức tỉnh, cũng nhanh chóng gật đầu, đáp lại: “Vâng”

Cô vừa nói xong, lập tức xoay người đi về phía trước.

Lãnh Mặc Hàn lại xoay người, nghĩ vừa thu được tin tức, cảm xúc trong lòng, bị kích thích đến, anh lại phân phó Thanh Bình: “Lấy kính viễn vọng cho tôi!”

Thanh Bình nghe , tức khắc đem kính viễn vọng móc bên hông, đưa cho Lãnh Mặc Hàn! !

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhận lấy, cất bước đi về phía nơi nhô cao nhất, nhìn xa vài cây số, vẫn là biển vùng duyên hải, phía bên phải là thôn trang thật dài, bên trái tất cả đều là ngõ phố trống không đã bị chuyển đi hết, trong đầu anh lại cẩn mật hồi tưởng lại trận tập kích du thuyền đêm qua, là hướng hai giờ chạy đến, anh tức khắc xoay người, kêu Thanh Bình nói: “Chuẩn bị một chiếc ca nô cho tôi! ! Mau! !”

“Vâng! !” Thanh Bình nghe , tức khắc cầm bộ đàm lên, sai người nhanh chóng lái tới một chiếc ca nô, thế nhưng cô vừa nói xong, vừa kỳ quái nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Lão đại, anh muốn dùng ca nô làm gì? Chúng ta đã rời bến lục soát rất nhiều lần , cũng không có kết quả! !”

Lãnh Mặc Hàn không muốn nói nữa, hai tròng mắt sắc nhọn nhìn về phương xa, có lẽ trong lòng thực sự lo lắng như lửa đốt, mới sai sót một đầu mối quan trọng, anh thở dốc vài phần, cắn răng đè nén từng đợt hoa mắt khiến toàn thân phát nhiệt đang tập kích tới kia, chỉ là nắm chặt nắm đấm, đón gió mà đứng ————

***

Khách sạn Á Châu!

Mười giờ sáng! Họp báo thi đấu chuyên gia rượu đỏ sẽ chính thức bắt đầu! Bên ngoài quảng trường trống trải của khách sạn Á Châu, khắp nơi rơi xuống tia sáng mặt trời rực rõ, từng đợt bọt sóng mênh mông, dường như kích động vui mừng, vô số nhân viên công tác, cất bước bưng bình nước khoáng, thật cẩn thận đem nước, đặt trước bàn thấp màu trắng, phó quản lý bộ phận tiệc, dẫn theo nhân viên, giwuxa đám phóng viên xung quanh kéo lên mảnh vải màu đỏ dài hẹp! Cô vừa khẩn trương nhìn cấp dưới lo lắng chỉnh sửa chiếc bàn dành cho phóng viên, vừa ngẩng đầu nhìn về phía ghế chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, đã đặt thẻ bài, cô lại khẩn trương cầm lên bộ đàm, hơi lớn tiếng gọi: “Nhân viên khu vực thứ nhất chú ý! ! Thẻ bài đặt chưa được đẹp!”

“Vâng!” Có người tức khắc lên tiếng trả lời, vội vàng đi qua! !

Lưu Nhã Tuệ lúc này, từ đại sảnh khách sạn lo lắng đi ra, có chút không yên lòng ngẩng đầu, nhìn phó quản lý cầm bộ đàm bận rộn trong trong ngoài ngoài cho cuộc họp báo, chính mình bởi vì muốn tới giúp xử trí ở hầm rượu, liền chỉ đành liếc mắt nhìn, cũng vội vàng rời đi, vừa rời đi, hai tròng mắt vừa lóe ra ánh nhìn kịch liệt, nghĩ Đường Khả Hinh không biết đã xuất phát chưa?

Phủ Thủ tướng! !

Bên trong một căn phòng ấm áp nào đó, đối diện với chiếc gương đồng cổ kia, một bóng dáng duyên dáng yêu kiều! !

Đường Khả Hinh mặc sơ mi ren trắng, quần đùi đen, đi giày cao gót La Mã đen, tóc buộc cao đuôi ngựa gọn gàng, vẻ mặt kích động đứng trước gương toàn thân, hai tròng mắt lóe ra lấp lánh như kim cương, thật sâu chăm chú nhìn mình trong gương, lúc cô nặng nề thở dốc, hơi bộc lộ vài phần kích động dâng trào, không khỏi nhớ lại mình của ba năm trước đây, còn là một cô gái tư tưởng đơn thuần, trong thế giới không hề có nhiều chuyện xảy ra, mặc dù tiếc nuối lỡ mất cuộc thi rượu đỏ, nhưng cũng làm cho cô hiểu ra sâu sắc, tất cả đều là ông trời đã định trước, giống như bậc thầy chứng cất rượu đã từng nói, có lẽ thượng đế sớm đã phát hiện nơi này có thể dưỡng thành trân phẩm hiếm có, thế nhưng ngài ấy giữu kín không nói ra, dùng tới ngàn năm ánh sáng cẩn thận tạo hình mỗi một tấc đất, sau đó mỗi một năm lại thay đổi hướng gió, làm cho vườn nho chính xác trải qua phong sương mưa tuyết, thời điểm này vị đại sư muốn nói cho chúng ta biết, sinh mệnh có chút lắng đọng lại, có chút trưởng thành, nhưng mà cần thời gian, xác thực cần khảo nghiệm nhiều hơn, xác thực cần đau khổ và xót thương nhiều hơn, ta mới có thể nắm bắt được một phần thành công! ! Hơi thở trầm lắng của ngài, thật sâu bao gồm tịch mịch, đấu tranh, thật nhiều thật nhiều, dù cho ba năm trước đây, mình không bỏ lỡ cuộc thi, cũng sẽ không có được thành tích tốt đẹp, bởi vì vận mệnh đưa cho ta sự cố vẫn còn chưa đủ nhiều! ! Cảm ơn ông trời, ngài đã cho tôi tất cả đau khổ cùng xót thương! !

Hai mắt cô bỗng phiếm hồng, nhìn về phía mình trong gương, nặng nề thở một cái, nhìn về phía Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi đứng trước cửa, cô hơi mỉm cười với bọn họ, liền nín thở xoay người, ngửa mặt khẳng định nói: “Đi thôi!”

Thi Ngữ vội vàng lấy một chiếc áo khoác sợi bạch kim kiểu Hàn màu đen, khoác lên vai cho Đường Khả Hinh.

“Đêm nay có quay lại không?” Tiên Nhi đứng ở cạnh cửa, có chút không muốn xa phủ thủ tướng, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh khoác áo, đi tới cạnh cửa, hơi nghiêng mặt nhìn về phía cánh cửa căn phòng của Tô Thụy Kỳ, thở dốc, liền kiên quyết nói: “Không trở lại, đêm nay bắt đầu, sẽ tạm thời vào ở lại tòa nhà thi đấu...”

Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa phòng, nghe lời này, không biết vì sao, không có đi ra...

Đường Khả Hinh thật sâu liếc mắt nhìn cánh cửa kia một cái, liền trầm trọng thở hổn hển, tiếp tục cất bước dọc theo hành lang thật dài, đi về phía trước...

Tô Thụy Kỳ dựa vào cạnh cửa, nghe tiếng bước chân này, thanh thúy cùng kiên quyết, tim anh bỗng đau nhói, bởi vì đây có lẽ là một lần cuối cùng trong đời anh, có thể đến gần Đường Khả Hinh như vậy, thỉnh thoảng anh nằm trên giường, đều dường như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Đường Khả Hinh... Một trận tiếng ho khan truyền đến, anh trầm ngưng khuôn mặt, hơi tỉnh táo, ngẩng đầu cách tấm bình phong tràn đầy cánh bướm bằng vàng ròng đang tung bay, nhìn thấy chị mình đang nằm trên giường, nhẹ ho...

Anh tức khắc đi qua, mang theo một chút lo lắng nhìn về phía chị, nói; “Sớm như vậy đã dậy? Tác dụng thuốc hẳn là không có nhanh như vậy...”

Tô Linh mặt bộc lộ chút tái nhợt tươi cười, mặc váy ngủ tơ tằm màu tím sậm, nằm nghiêng trên giường, nhìn em trai ngồi bên giường mình, lại muốn chuẩn bị truyền thuốc đợt thứ hai cho mình, sắc mặt cô tiều tụy, cũng biết chuyện vừa phát sinh, nhẹ nuốt nơi cổ họng khô khốc, mới yếu ớt nói: “Có chuyện, chị vẫn muốn thẳng thắn đối với em...”

Tô Thụy Kỳ tay cầm bình thuốc, ngẩng đầu, có vài phần nghi ngờ nhìn về phía chị mình...

Tô Linh vì đêm qua gió lạnh đột nhiên đến, tức khắc lạnh, cô vừa thở phì phò, vừa cúi đầu có chút tiều tụy áy náy nói: “Chị không biết cảm tình của em đối với Khả Hinh, là tình sâu như biển, hay là lý trí kính dâng, chị cho rằng đây cũng là một đoạn ái tình vô cảm khác của em... Thế nhưng chị sai rồi... Chị từng... Trong tiệc sinh nhật của em, yêu cầu Khả Hinh rời khỏi em... Khi đó, cái cô bé ngốc nghếch kia, rưng rưng đáp ứng chị...”

Tô Thụy Kỳ hơi giật mình, tay cầm bình thuốc kia, ánh mắt lóe ra...

Tô Linh hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào vài phần, mới hối hận nói: “Đến nay hồi tưởng lại, đều thật sự hối hận... Nhìn Khả Hinh sau khi yêu tổng giám đốc Trang, chị vẫn tiếc nuối nghĩ, nếu như khi đó, chị không có ngăn cản Khả Hinh... Có thể hôm nay, Khả Hinh thật sự có thể cùng em bên nhau, tương lai ở trước mặt ông nội, hầu hạ dưới gối... Đều nói chị là người thông minh, thế nhưng chị mới phát hiện, chính mình thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, vì sao chưa từng nghĩ, em trai trưởng thành, căn bản là không cần chị giúp đỡ, cuối cùng em vẫn có thể trưởng thành mà đối diện tất cả...”

Tô Thụy Kỳ hai mắt kìm lòng không được có chút ẩm ướt, không tự chủ nhớ tới tiệc sinh nhật ngày đó, Đường Khả Hinh mặc hoa phục đẹp nhất trên thế giới, đứng trước mặt mình, nghiêng nước nghiêng thành, nhẹ nhàng tươi cười... Chuyện cũ vẫn luôn gây kinh ngạc nhân tâm, sau khi anh nhớ lại một chút, mới quay đầu, nhìn về phía gương mặt tiều tụy của chị, dựa vào ngồi trước giường, bởi vì áy náy, mà cúi đầu, lặng yên rơi lệ, anh mới tươi cười, vươn tay, nhẹ nắm tay chị, ôn nhu nói: “Chị... Cám ơn người...”

Tô Linh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía em trai.

Tô Thụy Kỳ lại bộc lộ vài phần đau lòng, nhìn về phía chị gái, cười rộ lên nói: “Mặc kệ chị lúc đó có ngăn cản em cùng Khả Hinh bên nhau hay không, bọn em cũng không thể nào... Giả như bọn em thật sự có duyên phận, sẽ không chờ đến ba năm sau... Phát hiện vẻ đẹp con người cô ấy, cho tới bây giờ cũng không phải là em...”

Tô Linh trong lòng đau đớn, lại nhìn em trai, nước mắt chảy xuống...

“Cho nên...” Tô Thụy Kỳ ẩn nhẫn đau khổ trong lòng, lại nắm tay chị, cho cô một chút an ủi tươi cười, nói: “Chị và mẹ vĩnh viễn đều là người phụ nữ mà em yêu quý nhất... Cám ơn chị... Bởi vì có chị, em vẫn rất hạnh phúc...”

Tô Linh nghe lời này, đột nhiên nức nở khóc lên.

Tô Thụy Kỳ lại một trận xúc động, nhẹ đem chị ôm vào trong lòng, nhẹ tay vuốt ve tóc cô, nhớ tới Đường Khả Hinh xoay người, hai mắt anh ngấn lệ...

Bên ngoài phủ thủ tướng! !

Chiếc xe con màu đen chạy thật nhanh, dừng ở ngoài cửa lớn, cặp song sinh, cùng Thi Ngữ, còn có Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, đồng thời canh giữ bên ngoài, Đường Khả Hinh đầu tiên là chào tạm biệt thủ tướng, biết Tô Linh bệnh, liền không quấy rầy nữa, mà trầm mặc đi ra khỏi phủ thủ tướng, ngồi lên chỗ ngồi phía sau, tài xế tức khắc đóng cửa xe cho cô, lại nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi tài xế, chuẩn bị xuất phát... Đường Khả Hinh ngồi ở phía sau, nhìn về phía bóng trúc nhẹ nhàng lay động trong phủ, giữa xa hoa lộ ra tinh thần cứng rắn ngoan cường, cô lại bình tâm nghĩ đến cuộc thi ngày mai, liền kiên định nói: “Đi thôi!”

“Vâng!” Tài xế nói xong, liền lái xe, chạy ra khỏi phủ thủ tướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.